Saved Font

Trước/77Sau

Giày Cao Gót (Cao Cân Hài)

Chương 32: Mặc Vào Sẽ Rất Hợp

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Hai người câu được câu không trò chuyện, trên đỉnh đầu đột nhiên truyền đến tiếng đùa giỡn huýt sáo, ngẫng lên, liền thấy mấy thiếu niên đang ngậm thuốc lá, ngồi trên lan can, chăm chăm nhìn về phía các nàng.

"Oa, hai mỹ nữ." Một tên trong đó kêu lên, tóc dài luộm thuộm, nhuộm đủ màu sắc khó coi, nụ cười trên mặt vô sĩ đến cực điểm.

Thẩm Mi cau mày, hướng Lý Ngạo Quân nói. "Chúng ta đi thôi."

"Đoán chừng không dễ đi vậy đâu." Lý Ngạo Quân nhún nhún vai, quả nhiên, tiếng nháo loạn ngày càng đến gần, mấy thanh niên vừa nãy đã nhảy xuống tới, đem hai người vây ở giữa. Lý Ngạo Quân vuốt trán, quả nhiên trường của nàng đầy rẫy côn đồ ác bá a.

"Lão đại, các nàng giống như không phải học trường chúng ta. Tựa hồ... còn lớn tuổi hơn." Một tên tiểu côn đồ đánh giá Thẩm Mi và Lý Ngạo Quân nói.

Tên được kêu lão đại bĩu môi, cười lạnh nói. "Mặc các nàng là ai, dù sao đại gia đây vừa ý." Nói xong cất bước hướng các nàng đi tới.

Thẩm Mi nhíu mày, thanh âm lạnh lùng nói. "Không được tới đây."

"Hắc, giả bộ thanh cao cái gì, lại đây, cùng gia vui đùa một chút."

"Lại a, xem bản lĩnh các ngươi đến đâu rồi nói." Lý Ngạo Quân nở nụ cười, nghiêm mặt nhìn tên được kêu lão đại, tiến lên một bước, không chút khách khí nhấc chân đạp tới.

Tên kia bất ngờ bị tập kích, hung hăng ăn một cú đá, ôm bụng ngã xuống đất, những tên xung quanh hoảng sợ, vội vàng vây lấy hắn kêu lão đại.

Hiển nhiên Thẩm Mi cũng bị cú đá của nàng hù dọa, vội kéo nàng lại nói. "Còn không mau đi."

"Đi cái gì, phải giáo huấn mấy tên này cho biết mặt." Lý Ngạo Quân bĩu môi, xắn tay áo lên, bộ dáng chuẩn bị đánh nhau. Mấy thiếu niên kia nhìn nàng, hiển nhiên có chút sợ hãi không dám tiến lên. Những tên này phần lớn là thiếu gia nhà giàu hư hỏng, ỷ trong nhà có chút tiền liền làm xằng làm bậy.

"Cô không đi thì tôi đi." Thẩm Mi lạnh lùng nói, nói xong thật sự xoay người đi về phía trước. Lý Ngạo Quân thấy thế, trừng mắt uy hiếp mấy tên kia, nhanh chóng đuổi theo sau.

"Mẹ kiếp, đau chết mất! Các ngươi đứng đây làm gì, mau bắt các nàng lại cho ta." Lão đại ngồi dưới đất phẫn nộ kêu lên, những tên còn lại lúc này mới bừng tỉnh, nhặt côn nhanh chóng đuổi theo.

Sau lưng truyền đến tiếng bước chân dày đặc, Thẩm Mi sững lại một chút, chưa kịp phản ứng, tay đã bị người nắm chặt. "Chạy mau!" Nàng vừa quay đầu liền thấy Lý Ngạo Quân nghịch ngợm nháy mắt, nắm tay nàng chạy về phía trước, bước chân vô thức chạy theo nàng.

Không biết chạy bao lâu, sau lưng đã không còn tiếng động, cả hai dừng lại, ôm bụng thở dốc. Hai vị Tổng thanh tra bình thường ngăn nắp xinh đẹp, hiện tại đầu tóc rối bời, mồ hôi đầy người, bộ dáng chật vật không chịu nổi.

"Phốc, haha!" Hai người nhìn nhau, đồng thời cười ra tiếng.

Sau khi bình ổn lại, Thẩm Mi lúc này mới phát hiện các nàng đang ở sân thượng. Lan can cong vẹo cũ kỹ bám đầy bụi, bảy tám chai rượu lăn lốc khắp nơi, còn có tàn thuốc rơi đầy đất. Nghĩ đây là nơi bọn trẻ khi trốn tiết thường tụ tập, Thẩm Mi hỏi. "Cô thường đến nơi này sao?"

Lý Ngạo Quân lấy ra một điếu thuốc, thuần thục châm lửa, tìm một chỗ kéo Thẩm Mi ngồi xuống, lúc này mới nói. "Nơi đây yên tĩnh, mỗi khi tâm trạng không tốt đều sẽ đến."

"Nhìn cô cũng không giống người tâm trạng thường xuyên không tốt." Từ khi nàng biết Lý Ngạo Quân, ngoại trừ những lúc ra vẻ ngạo mạn, thời gian còn lại nàng lúc nào cũng tủm tỉm cười.

Lý Ngạo Quân rít một hơi thuốc, tự giễu nói. "Thời kỳ trưởng thành, có đôi lúc vẫn hay vô cớ xúc động." Nói xong nàng nhăn mũi, dùng tay xoa lan can bên cạnh. Thẩm Mi theo tay nàng nhìn lại, lúc này mới phát hiện, thanh sắt loang lổ vết rỉ sét kia có khắc chữ.

"Thẩm Mi, cô từng có bạn thân chưa? Cho cô ấm áp, không chút nào giữ lại, tin tưởng nhau...tựa như người thân trong gia đình." Lý Ngạo Quân hỏi, tay vuốt lan can, lưu luyến không rời.

Thẩm Mi nhíu mày, thản nhiên nói. "Không có." Nàng hầu như không có bạn, cho dù là Dư Khởi, nàng cũng chưa bao giờ bày tỏ quá nhiều cảm xúc với cô ấy.

"Cô không cô đơn sao?" Lý Ngạo Quân lại hỏi, ánh mắt sâu xa nhìn về phía Thẩm Mi.

Thẩm Mi mất tự nhiên né tránh ánh mắt nàng, trong lòng có chút phiền chán, lạnh lùng nói. "Không có, tôi không cần những thứ này."

"Tôi cũng từng cho rằng mình không cần những thứ đó." Lý Ngạo Quân thất thần cười, rời tay khỏi lan can. "Nhưng có được rồi mới thấy đáng quý."

Lúc này Thẩm Mi mới nhìn rõ, trên lan can khắc chữ "Tam kiếm khách – Vĩnh viễn không rời xa", phía dưới tựa hồ có ghi tên, có chút mờ, nhưng vẫn thấy được một chữ "Tĩnh". Thẩm Mi đột nhiên nhớ đến người trong miệng dì Trương, chính là "Hiểu Tĩnh" kia sao? Người này có phải là thành viên còn lại của "Tam kiếm khách".

"Vì sao không liên lạc? Nếu để trong lòng, chẳng phải nên thường xuyên gặp mặt sao?" Thẩm Mi nhịn không được hỏi. Sâu trong nội tâm không muốn thấy bộ dáng sa sút này của Lý Ngạo Quân. Nàng hẳn là nên như lần đầu gặp mặt, ngạo mạn, kiêu sa.

Lý Ngạo Quân trầm mặc hồi lâu, dập thuốc đứng dậy, trên mặt lại là nụ cười vui vẻ. "Trở về thôi, Tô Thụy hẳn là thức rồi."

Trở lại khách sạn đã hơn mười hai giờ, không ngoài dự đoán của Lý Ngạo Quân, Tô Thụy vừa dậy không lâu. Chứng kiến hai người một thân chật vật, nàng hơi lộ ra kinh ngạc. "Các người sao lại thế này?"

Lý Ngạo Quân cười đáp. "Thi chạy."

Tô Thụy nghe vậy cũng cười theo. "Thẩm Mi, nhất định là chị thắng."

Thẩm Mi vui vẻ đáp lại, mồ hôi trên người quả thực làm nàng khó chịu. "Tôi đi thay quần áo trước." Cảm giác ẩm ướt làm nàng càng thêm bứt rứt.

"Chờ một chút." Thấy nàng muốn lên lầu, Lý Ngạo Quân kêu lại, liền quay sang hướng Tô Thụy dặn dò. "Giữa trưa cùng ăn cơm, chờ bọn chị một chút."

"Được, em ở sảnh chờ hai người." Tô Thụy mỉm cười.

Lên lầu, Thẩm Mi vừa muốn vào phòng đã bị Lý Ngạo Quân kéo lại. Thẩm Mi quay đầu, nghi ngờ nhìn lại.

"Tôi có cái này cho cô." Lý Ngạo Quân nói.

Thẩm Mi nhíu mi, mất kiên nhẫn nói. "Đợi tôi thay quần áo rồi nói."

"Vậy không kịp rồi." Lý Ngạo Quân nói xong liền kéo nàng về hướng phòng mình.

Đứng nhìn Lý Ngạo Quân lục tung phòng ngủ, cảm giác khó chịu trên người làm Thẩm Mi mất kiên nhẫn. "Tìm được rồi!" Lý Ngạo Quân cao hứng kêu lên, đem một cái hộp đến trước mặt Thẩm Mi. Thẩm Mi sắc mặt khó chịu nhìn nàng, thấy nàng có vẻ chờ mong, đành phải kìm lại bức bối, nhận lấy chiếc hộp.

Vừa nhìn liền thấy một chiếc váy thượng hạn nằm trong hộp, màu xanh cô ban thanh lịch tỏa ra phong thái dịu dàng nữ tính. "Cái này...cho tôi?" Thẩm Mi chỉ chính mình, khó hiểu, Lý Ngạo Quân sao lại tặng váy cho mình?

"E hèm, trang phục của cô, tôi quả thực không còn gì để nói." Nàng ghét bỏ nhìn bộ quần áo trắng đen trên người Thẩm Mi, sau đó gỡ mắt kính của nàng. "Cái kính này... cũng đừng đeo, còn có tóc, thật không đẹp mắt a."

Thẩm Mi nhàn nhạt nhìn nàng một cái, đẩy tay, đem cái hộp nhét lại vào ngực nàng. "Cảm ơn, tôi không cần."

"Cô không thích?" Lý Ngạo Quân nhướng mi, mặt lộ vẻ không vui. Mặt Thẩm Mi lại càng lạnh hơn. "Những thứ này không hợp với tôi."

Lý Ngạo Quân nghe xong, rốt cuộc hiểu rõ, nàng đây là không được tự nhiên, bĩu môi nói. "Ừ, gu thẩm mỹ của cô quả thực rất kém. Nhưng mà có còn hơn không." Nói xong, nàng đánh giá Thẩm Mi từ trên xuống dưới. Mặc dù quần áo hơi xấu, nhưng mặc trên người Thẩm Mi rất dễ nhìn.

Nghe vậy, Thẩm Mi nghiêng qua liếc nàng, quay người muốn đi, Lý Ngạo Quân liền giơ tay kéo Thẩm Mi lại.

"Được rồi, được rồi, gu thẩm mỹ của cô không có vấn đề." Sợ Thẩm Mi cự thuyệt, nàng bổ sung. "Tô Thụy là nhà thiết kế, đối với trang phục yêu cầu rất cao."

Có chút do dự, Thẩm Mi cúi đầu nhìn chiếc hộp, Lý Ngạo Quân thấy thế, ân cần đem nó nhét lại vào tay Thẩm Mi, quay người đi về phía phòng tắm. "Một lát gặp dưới lầu."

Thời điểm Thẩm Mi xuất hiện, Lý Ngạo Quân đang ngồi chờ, hơi mất tự nhiên nàng giật nhẹ làn váy, thả chậm bước chân đi xuống.

Nghe tiếng bước chân truyền đến, hai người đang trò chuyện xoay đầu nhìn lại, lập tức sửng sốt.

Váy dài xanh lam tinh xảo, lộ ra cổ tròn cùng xương quai xanh xinh đẹp. Làn váy thướt tha kéo dài đến mắt cá chân, vòng eo mảnh mai không chịu nổi một vòng ôm, tóc dài xõa ngang vai, vẫn là Thẩm Mi quen thuộc nhưng lại có một cổ hương vị thanh thuần tươi mát riêng.

"Thụy Thụy, ánh mắt của chị không tồi a." Lý Ngạo Quân tự cao nói, mắt vẫn chăm chú nhìn Thẩm Mi.

Tô Thụy cười nhìn nàng, đến trước mặt Thẩm Mi, nhiệt tình tán thưởng. "Thẩm Mi, chị thật đẹp." Thẩm Mi ngại ngùng cười cười, không dám đối diện ánh mắt nóng rực cạnh bên. Tô Thụy hiển nhiên cũng phát hiện nàng lúng túng, hé miệng trộm cười, khẽ nói. "Chúng ta đi thôi."

"Đợi một chút." Lý Ngạo Quân đột ngột kêu lên, xoay người chạy nhanh lên lầu. Thẩm Mi và Tô Thụy nghi hoặc nhìn nhau, không hiểu. Lát sau, tiếng bước chân từ trên lầu truyền xuống, nàng hổn hểnh vươn tay, một sợi dây sáng chói hiện ra, lập lòe phát sáng. "Phối với cái này." Lý Ngạo Quân nhướng mày ý bào nàng đeo lên.

Tô Thụy nhìn sợi dây, thấy Thẩm Mi do dự, liền thúc giục. "Đeo đi, rất hợp với chị đó."

Thẩm Mi nhìn Tô Thụy, vươn tay muốn lấy sợi dây, Lý Ngạo Quân đã nhanh chóng vây lấy nàng, vén mái tóc dài lên, kề sát tai nàng nói. "Tôi giúp cô."

Cảm giác được đôi tay đang di chuyển trên cổ mình, cả người Thẩm Mi cứng đờ, không dám nhúc nhích.

Cài xong móc khóa, Lý Ngạo Quân phát hiện nàng khẩn trương, nhếch môi, tay lúc rời đi, cố tình lướt qua cổ.

Thẩm Mi run lên, trừng mắt nhìn Lý Ngạo Quân. Đối phương lại nhìn nàng bằng vẻ mặt vô tội, dời bước đến phía trước, chăm chú quan sát. "Thật đẹp."

Cô gái trước mắt mày liễu cong cong, hàng mi dài run run, làn da trắng nõn không tỳ vết lộ ra màu hồng phấn nhàn nhạt, đôi môi đỏ mọng như hoa đào mềm mại ướt át. Sợi dây lấp lánh như phát sáng trên da thịt nàng, xứng với xương quai xanh tinh xảo, trong thanh thuần lộ ra vài tia gợi cảm.

Lý Ngạo Quân liếm liếm môi, thâm trầm liếc nhìn nàng, xoay người rời đi.

"Chị Ngạo Quân hiếm khi đối tốt với người khác như vậy." Tô Thụy nói, nàng ẩn ý liếc nhìn Thẩm Mi, tươi cười nói. "Đi thôi."

Thẩm Mi không nói gì, theo chân nàng rời khách sạn. Tô Thụy nói đúng, Lý Ngạo Quân đối với nàng rất tốt, thế nhưng cô ấy càng tốt với nàng, Thẩm Mi càng lo lắng, trên đời này, làm gì có ai vô duyên vô cớ tốt với người khác. Mấy năm qua lăn lộn trên thương trường, nàng đã quá rõ đạo lý này.

Tay xoa sợi dây chuyền trên cổ, mắt Thẩm Mi có chút mê mang, tại sao trong lòng lại khó chịu như vậy? Là đang lo lắng cô ấy sẽ thương tổn mình? Hay là...

Thẩm Mi không dám nghĩ tiếp, cũng không muốn nghĩ.

----------

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: rất rất lâu về sau...

Một ngày Thẩm mỹ nhân nhìn tủ quần áo chất đầy váy, khó hiểu hỏi Lý tổng đại nhân. "Tại sao Quân đều mua cho em váy dài, chân lộ hết ra ngoài."

Lý tổng đại nhân liền dùng hành động chứng minh chân vợ mình rất đẹp, cắn tai Thẩm mỹ nhân thì thầm nói. "Chỉ cho một mình Quân xem."

Thẩm mỹ nhân hai má đỏ bừng, rốt cuộc hiểu vì sao váy ngủ của mình đều chỉ dài tới mông...

Tác giả mê gái từ dưới giường chui ra: "Thẩm mỹ nhân, muốn xem váy ngắn, muốn xem đùi đẹp (ˉ﹃ˉ)~ "

Lý tổng đại nhân: "BA~" tác giả đã bị đá bay.

Quả nhiên mẹ ghẻ luôn không bằng vợ yêu T^T

Trước/77Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Nghịch Thiên Cửu Tiểu Thư: Đế Tôn, Đừng Chạy!