Saved Font

Trước/77Sau

Giày Cao Gót (Cao Cân Hài)

Chương 39: Quỷ Dị

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Xe dừng lại trước tòa nhà Lôi thị, Thẩm Mi mở cửa muốn xuống, Lý Ngạo Quân khẽ vươn tay giữ nàng lại.

"Buổi tối cùng ăn cơm." Lý Ngạo Quân nói, không quên nghịch ngợm nháy mắt với nàng.

Thẩm Mi dừng một chút, không tự chủ nghiêng đầu. "Buổi tối tôi về nhà ăn cơm."

"Vậy em đem tôi về nhà cùng ăn chứ sao." Lý Ngạo Quân che giấu thất vọng, cố ý nói.

Thẩm Mi bắt gặp tia mất mát trong mắt nàng, không hiểu sao cảm thấy không đành lòng, thấp giọng nói. "Được."

Nàng đột nhiên đáp ứng làm Lý Ngạo Quân có chút ngoài dự kiến, nhịn không được vui mừng nói. "Tối nay tôi đến đón em."

Thẩm Mi thản nhiên "Ừ" một tiếng, nàng rũ mi giấu đi tâm tình nơi đáy mắt. "Cái kia, tôi phải đi làm rồi."

Lý Ngạo Quân lúc này mới phát hiện, tay mình đang nắm chặt Thẩm Mi, bất đắc dĩ buông ra. "Có gì cứ gọi điện cho tôi."

Thẩm Mi không trả lời, chỉ nhẹ gật đầu, quay người xuống xe. Nhìn bóng lưng nàng biến mất sau cửa lớn, Lý Ngạo Quân lần nữa mở máy, tâm tình vui sướng lái xe hướng Gia Lai rời đi.

"Kia không phải xe Lý Ngạo Quân sao?" Lôi Chấn Dã nhìn bóng xe vừa lướt qua, hiếu kỳ hỏi.

Ngồi trên ghế lái, Lôi Chấn Đình nhún vai, mắt lướt qua bóng người thuần trắng vừa vào cửa nói. "Hiện nay chúng ta đang cùng Gia Lai hợp tác, cô ấy là đại diện bên đó, đến công ty chúng ta cũng là chuyện bình thường."

"Nhưng đến giờ này cũng quá sớm rồi a." Lôi Chấn Dã nhíu mày, chuyển hướng nhìn Lôi Chấn Đình. "Anh, em có chuyện không hiểu, rõ ràng SE có ý định cùng chúng ta hợp tác, vì sao còn muốn chọn Gia Lai?" Tuy rằng trên lĩnh vực này Gia Lai là bá chủ trong nước, nhưng so về thực lực, vẫn là yếu hơn công ty quốc tế SE vài phần.

"Chấn Dã, em cảm thấy dùng thực lực của công ty chúng ta, có khả năng nuốt nổi tên mập SE này sao?" Lôi Chấn Đình nhướng mày, tựa tiếu phi tiếu nói.

Lôi Chấn Dã nghe vậy lập tức mắt sáng lên. "Anh là muốn..."

Lời nói bị chiếc hộp tinh xảo trước mắt đánh gãy, Lôi Chấn Dã nghi ngờ tiếp nhận. "Đây là cái gì?"

"Thẩm Mi hôm nay đi làm, em đem cái này tặng cho cô ấy." Lôi Chấn Đình thản nhiên nói, nhìn vào kính xe sửa sang lại cà-vạt.

Lôi Chấn Dã dùng một loại ánh mắt kỳ quái nhìn anh mình, cả buổi mới dám mở lời. "Không phải anh phản đối em và cô ấy..."

"Hử?" Lôi Chấn Đình mặt mày giãn ra, khóe môi cong cong nói. "Gần đây anh đã nghĩ rất nhiều, so với lợi ích công ty, chuyện tình cảm của em vẫn là quan trọng hơn a." Dừng một chút lại bổ sung. "Nhưng mà, anh không hy vọng em làm ảnh hưởng công việc của cô ấy."

"No problem!" (Không thành vấn đề!) Lôi Chấn Dã hưng phấn nói, quơ quơ chiếc hộp trên tay, xuống xe liền chạy về hướng thang máy.

Lôi Chấn Đình nhìn bóng lưng vui sướng của hắn, dưới chiếc kính gọng vàng, đôi mắt đen càng thêm âm trầm.

Đến công ty, Thẩm Mi liền cảm nhận đước ánh mắt mọi người tập trung quanh mình, tuy có chút mất tự nhiên, nhưng vẫn không ảnh hưởng nhiều đến nàng.

"Mi tỷ?" Triệu Tú Tú trừng to mắt khó tin đi đến chỗ nàng, thò tay đập mạnh người bên cạnh.

"Cô làm cái gì vậy." Lâm Chi khó chịu nói, vừa xoay người, lập tức há hốc mồm. "Trời ạ, đây thật sự là Mi tỷ sao?"

"Mi tỷ, chị hôm nay thật xinh đẹp a." Triệu Tú Tú chạy đến trước mặt Thẩm Mi, chắp tay trước ngực, mắt lấp lánh ánh sao nhìn nàng.

Lâm Chi cũng theo bu lại, hâm mộ nói. "Mi tỷ, từ nay trở đi, chị chính là nữ thần trong lòng em!"

Thẩm Mi buồn cười liếc hai người, thản nhiên nói. "Đừng nói mấy lời vô bổ nữa, đến phòng chị đi." Trong công ty Triệu Tú Tú và lâm Chi là thủ hạ trực tiếp dưới quyền Thẩm Mi, xem như quan hệ thân thiết với nàng nhất.

Hai người vui vẻ vội vàng đi theo. Nhân viên bên ngoài vừa thấy Thẩm Mi đóng cửa, liền nhao nhao nghị luận.

"Thẩm tổng nói chuyện yêu đương rồi sao?" Viên chức giáp bát quái nói.

"Hình như vậy!" Viên chức ất gật đầu tỏ vẻ đồng ý.

"Khoan hãy nói, Thẩm tổng hôm nay ăn mặc trang điểm thật mê người a." Viên chức bính cũng gia nhập trong đó.

"Là ai mê được cậu đây?" Tiếng trêu chọc vui vẻ từ phía sau truyền đến, giáp, ất, bính ba người nhất thời im bặt. Giáp, ất quăng cho bính ánh mắt bảo trọng, liền quay người trở lại vị trí công tác.

"Ha ha, Lôi tổng a." Bính lúng túng xoay người.

Lôi Chấn Dã vẻ mặt nhi ngờ nhìn hắn, hôm nay là thế nào, vừa đến công ty đã cảm thấy mọi người là lạ, ngay cả đám nhân viên ở đây cũng vậy. "Nói một chút coi, các cậu vừa mới thảo luận cái gì, là cái gì mê người?"

"Tôi là nói Thẩm tổng a." Nhân viên bính lúng túng nói, gặp Lôi Chấn Dã vẻ mặt mê mang, hắn liền đến gần thấp giọng nói. "Hôm nay Thẩm tổng ăn mặc rất đẹp nha, Lôi tổng ngài phải tranh thủ thời gian đi nhìn một chút."

Lôi Chấn Dã quét mắt nhìn hắn một cái, bước đến phòng làm việc Thẩm Mi gõ cửa. Thẩm Mi? Cách ăn mặc? Lôi Chấn Dã trong tâm biết Thẩm Mi rất đẹp, nhưng quen biết nhiều năm như vậy, chẳng lẽ không rõ cách ăn mặc của nàng, đối với vấn đề này, hắn đến giờ vẫn tiếc hận đây.

Đang cùng Triệu Tú Tú và lâm Chi thảo luận tình hình các công ty xây dựng gần đây, nghe tiếng gõ cửa, Thẩm Mi ý bảo hai người chờ một chốc, nói. "Mời vào."

Cửa lớn bị đẩy ra, Lôi Chấn Dã bước vào. Vừa nhìn thấy Thẩm Mi trước bàn làm việc, cả người như đứng hình, ánh mắt chăm chú dán vào người Thẩm Mi.

Triệu Tú Tú và Lâm thấy vậy, nhịn không được mím môi cười trộm. Thẩm Mi có chút khó chịu, vội ho một tiếng, thản nhiên nói. "Tú Tú, Lâm Chi, hai người ra ngoài trước đi."

Đến khi trong phòng chỉ còn lại hai người, Thẩm Mi khôi phục vẻ lạnh nhạt thường ngày hỏi. "Lôi tổng, tìm tôi có việc?"

Thanh âm đạm mạc làm Lôi Chấn Dã khôi phục tinh thần, bắt gặp đôi mắt không cảm xúc của Thẩm Mi, không khỏi có chút mất mát. "Nghe nói cô trở lại công ty nên đến thăm một chút."

"Cảm ơn."

Ngữ khí xa cách làm Lôi Chấn Dã không biết nên tiếp lời thế nào, nhớ tới cái gì, hắn từ tron lòng ngực lấy ra một chiếc hộp, đưa tới trước mặt Thẩm Mi. "Tặng cô."

Thẩm Mi cũng không nhận, nàng cau mày nhìn Lôi Chấn Dã. "Lôi tổng, vô công bất thụ lộc."

"Lễ vật chúc mừng cô hồi phục vết thương." Thấy Thẩm Mi vẫn không có động tĩnh, Lôi Chấn Dã thở dài, đặt chiếc hộp xuống bàn, ánh mắt bi thương nhìn Thẩm Mi. "Chỉ là món quà nhỏ đơn thuần giữa đồng nghiệp."

Thẩm Mi mím môi, ngữ khí hòa hoãn một ít. "Cảm ơn."

"Tốt rồi, không quấy rầy cô nữa." Cự tuyệt rõ ràng làm nội tâm Lôi Chấn Dã vô cùng khổ sở, hắn giật nhẹ khóe miệng, đi ra ngoài.

Thẩm Mi quét mắt nhìn chiếc hộp trên bàn, tiện tay cầm lấy bỏ vào ngăn kéo. Bên trong có rất nhiều hộp quà nho nhỏ, tất cả đều là của Lôi Chấn Dã đưa, nhưng nàng một cái cũng chưa từng động tới.

Không giống tình hình Thẩm Mi bạo động bên này, bầu không khí Gia Lai lại vô cùng quỷ dị.

Lý tổng mặt mày sáng lạng, tâm tình như hoa xuân nở rộ bước vào công ty...

"Buổi sáng tốt lành a." Lý Ngạo Quân vẫy tay chào hỏi người trước mặt, người kia nhất thời ngốc tại chỗ. Lý Ngạo Quân căn bản không thèm để ý, lại hướng nhân viên trước mặt nói. "Quần áo mới rất đẹp nha."

Trên đường đi vừa khen vừa chào hỏi, tất cả mọi người đang nhao nhao nói chuyện đồng loạt im bặt, trố mắt nhìn. Nhìn Lý tổng biến mất sau phòng làm việc, cả bọn giống như gặp quỷ, nghiêm túc thẳng lưng tập trung làm việc.

Liễu Ngạn Hi vừa bước vào phòng thị trường đã thấy bầu không khí quỷ dị, khó hiểu đến trước bàn một nhân viên, gõ gõ.

"Liễu, Liễu tổng." Người nọ ngẩn đầu, thấy Liễu Ngạn Hi liền vội vàng đứng lên.

"Xảy ra chuyện gì?" Liễu Ngạn Hi hỏi, nhíu mày dò xét xung quanh. Mọi người bị tổng giám đốc nhìn đến, cúi đầu càng thấp chăm chỉ làm việc.

"Chuyên này..." Người bị hỏi trộm nhìn cửa phòng Lý Ngạo Quân, thấy cửa đóng chặt, thở nhẹ một hơi, nhỏ giọng nói. "Lý tổng hôm nay là lạ."

Liễu Ngạn Hi nghe vậy, lập tức hiểu rõ vài phần. Hắn gật đầu, cất bước đến phòng Lý Ngạo Quân, ánh mắt đảo qua những nhân viên đang làm việc, nội tâm khó chịu vô cùng, so với một tổng giám đốc như hắn, những người này càng kính sợ Lý Ngạo Quân.

"Có việc?" Thấy Liễu Ngạn Hi, Lý Ngạo Quân một chút ý muốn đứng lên chào cũng không có, nụ cười trên mặt tiêu tán vài phần, đổi giọng trêu đùa nói. "Không biết chuyện gì khiến Liễu tổng phải tự mình đến đây."

Liễu Ngạn Hi cũng không thèm để ý, ngồi vào ghế trước mặt nàng hỏi. "Chuyện gì cao hứng vậy?" Hắn rốt cuộc hiểu rõ lời nói trong miệng đám nhân viên, hôm nay Lý Ngạo Quân cười đến quá tự nhiên, tự nhiên đến làm người ta cảm thấy mất tự nhiên, cùng nụ cười xa cách ngày xưa tưởng như hai người khác nhau.

"Việc riêng." Lý Ngạo Quân thuận miệng nói, có một số việc nàng cũng không cho rằng có thể chia sẻ. So với người em cùng cha khác mẹ này, người chị hoàn toàn không quan hệ máu mủ Triệu Thanh Thanh lại làm nàng cảm thấy thân thiết hơn.

"Ok." Liễu Ngạn Hi tỏ vẻ không sao cả nhún nhún vai, nét mặt lộ ra tươi cười. "Nghe nói chị mời được Tô Thụy làm nhà thiết kế cho dự án lần này."

"Ừ." Lý Ngạo Quân không phủ nhận, chỉ là khó hiểu nhìn Liễu Ngạn Hi. "Em trai tốt, khi nào lại hứng thú với nhân sự trong hạng mục này của chị rồi."

"Chỉ là có chút ngạc nhiên sao chị lại mời được cô ấy, lúc trước chúng ta cũng mời cô ấy tham gia một số hạng mục, đáng tiếc đều bị cự tuyệt." Liễu Ngạn Hi buông tay nói.

Lý Ngạo Quân nhướng mày, từ chối cho ý kiến, thấy hắn không có ý định rời đi, nghi ngờ hỏi. "Còn có việc?"

"Ừm..." Liễu Ngạn Hi dừng một chút, do dự hỏi. "Chuyện riêng của chị em có thể mặc kệ, nhưng nghe nói gần đây chị cùng Thẩm Mi qua lại rất gần. Lần trước em đã nhắc nhở chị."

Nghe vậy, vẻ mặt tươi cười của Lý Ngạo Quân biến mất. "Liễu Ngạn Hi, cậu cho người theo dõi tôi?"

"Đây là bảo vệ." Hắn cải chính, có chút mất tự nhiên né tránh. "Hạng mục lần này với Gia Lai rất quan trọng, em chỉ là không hy vọng chị bởi vì một ích tình cảm riêng tư mà ảnh hưởng công việc. Dù sao chị đối với cô ấy... có hơi quá."

"Liễu Ngạn Hi, ai cho phép cậu nhúng tay vào chuyện của tôi!" Lý Ngạo Quân 'Ba~' một tiếng đập bàn, lạnh lùng nhìn người trước mặt.

Liễu Ngạn Hi biến sắc, đây là lần đầu tiên Lý Ngạo Quân nổi giận với hắn, nhíu nhíu mày, thanh âm cũng lạnh thêm vài phần. "Cha nhập viện rồi, hiện ở công ty tất cả các thế lực đều nhìn chằm chằm, chị thử nghĩ một chút, em cũng có chỗ khó."

"Liễu Ngạn Hi, cậu là đang hoài nghi tôi?"

"Em chỉ là không muốn cha thất vọng." Hắn dừng một chút, lại nói. "Chị đừng quên, Thẩm Mi là thủ hạ của Lôi Chấn Đình."

"Đủ rồi!" Lý Ngạo Quân đứng lên, cười mà như không cười, ánh mắt rét lạnh. "Bất kể là ban giám đốc hay Lôi Chấn Đình, tôi đều có biện pháp đối phó, chuyện tôi đã đáp ứng cậu nhất định nói được làm được."

Liễu Ngạn Hi không nói gì thêm, đã có lời hứa này, so với cái gì cũng làm hắn yên tâm hơn. "Chị giữ vững tinh thần là tốt rồi." Hắn thản nhiên nói, đứng dậy muốn đi ra ngoài.

"Đợi một chút." Lý Ngạo Quân gọi hắn lại. "Chuyện này tôi không hy vọng có lần thứ hai. Liễu Ngạn Hi, cậu tốt nhất đừng động đến Thẩm Mi."

Liễu Ngạn Hi mím môi. "Em đã biết." Hắn lạnh lùng nói, kéo cửa ra, sắc mặt không vui rời khỏi phòng thị trường.

Văn phòng khôi phục yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng giày cao gót gõ trên mặt đất. Ngã người ra sau, Lý Ngạo Quân đôi mắt đen kịt chăm chú nhìn ảnh chụp trên bàn, đầu ngón tay vuốt ve chiếc bút máy.

Trước/77Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Y Phẩm Cuồng Long