Saved Font

Trước/77Sau

Giày Cao Gót (Cao Cân Hài)

Chương 63: Lại Có Chuyện

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Xe là Triệu Thanh Thanh điều khiển, với tâm trạng Lý Ngạo Quân hiện giờ, để nàng lái rất dễ xảy ra tay nạn xe cộ.

Bệnh viện cách tòa án không xa, đi mười phút đã đến. Xe vừa dừng hẳn, Lý Ngạo Quân liền mở cửa nhảy xuống. Triệu Thanh Thanh vội vàng đuổi theo, ở sau lưng nàng hô. "Cô biết Thẩm Mi ở đâu sao? Chạy nhanh vậy làm gì!"

Lý Ngạo Quân nghe vậy cũng dừng bước, vừa tức vừa vội, chạy về kéo tay nàng tiếp tục chạy. "Dẫn đường, ngay lập tức!"

Triệu Thanh Thanh đành phải chạy theo, đưa nàng đến phòng cấp cứu. Trước cửa phòng bác sĩ đi tới đi lui, trận thế khẩn trương. Lý Ngạo Quân và Triệu Thanh Thanh bị ngăn ngoài cửa, chỉ có thể cách cửa sổ nhìn người bên trong bận rộn.

Chống lưng vào tường, Lý Ngạo Quân nắm chặt tay đứng ngây ngốc, mắt nàng mờ mịt nhìn qua cửa sổ nhỏ, rất hi vọng cửa lập tức mở ra, Thẩm Mi hoàn hảo không chút tổn hao đi về phía nàng.

Triệu Thanh Thanh ngồi trên ghế nhìn qua nàng, mấp máy môi, đến bên cạnh vỗ vỗ vai nàng. "Không sao đâu." Tuy nói lời an ủi, nhưng trong đầu Triệu Thanh Thanh tràn ngập hình ảnh Thẩm Mi nằm trong vũng máu. Nàng nhắm mắt, trong lòng có bao nhiêu hối hận, nếu không phải mình cố chấp nghi ngờ, có lẽ Thẩm Mi đã không ra nông nổi này.

"Các cô tìm được em ấy ở đâu?" Lý Ngạo Quân cắn tay, mắt không chớp nhìn chằm chằm cừa phòng cấp cứu.

"Trong nhà Lôi Chấn Đình... Không biết hắn giấu cô ấy ở đâu, là chính cô ấy chạy thoát, ở cửa ra vào vừa vặn gặp được người tôi phái theo dõi Lôi Chấn Dã."

Lý Ngạo Quân thống khổ nhắm mắt, nàng khó có thể tưởng tượng Thẩm Mi là như thế nào trốn ra, càng không dám nghĩ đến cảnh nàng cả người đầy máu.

Nếu có thể, nàng tình nguyện nhận hết tất cả về mình.

Rõ ràng đã nói hết lòng bảo hộ, nhưng bây giờ, chỉ đem đến tổn thương cho nàng.

Điện thoại Triệu Thanh Thanh vang lên, nàng liếc Lý Ngạo Quân, tiếp máy.

"Này, lão đại, Thẩm tiểu thư đã tỉnh, cô ấy muốn biết tình hình bên tòa án, các cô còn chưa xong sao?" Người phụ trách chăm sóc Thẩm Mi bên kia nói.

Triệu Thanh Thanh sững sờ, nàng nhìn quanh bốn phía, không đáp ngược lại mắng. "Thằng nhóc chết tiệt! Cậu đang ở đâu?"

"Phòng bệnh, ah, đúng rồi, quên nói với cô, Thẩm tiểu thư không có việc gì, đầu chỉ bị chút vết thương nhỏ, máu trên người không phải của cô ấy..."

Triệu Thanh Thanh trừng to mắt, vừa mừng vừa sợ nhìn Lý Ngạo Quân. Vội vàng cúp điện thoại, nàng dùng sức véo mình một phát, rất đau! Nàng nhảy dựng lên, ôm cổ Lý Ngạo Quân đang dùng vẻ mặt khó hiểu nhìn mình. "Đi. Nhanh!"

Lý Ngạo Quân dùng sức kéo nàng lại, cố chấp nói. "Tôi phải đợi Mi Mi."

"Đợi cái rắm, sai chỗ rồi! Người cấp cứu bên trong không phải cô ấy!" Triệu Thanh Thanh hưng phấn nói, không quan tâm ánh mắt khiếp sợ của Lý Ngạo Quân, lôi kéo nàng hướng khu phòng bệnh chạy.

"Thế nào? Bên tòa án nói thế nào?" Thẩm Mi nhìn người vừa cúp điện thoại, sốt ruột hỏi.

Cảnh sát hướng nàng áy náy lắc đầu, ngượng ngùng nói. "Thẩm tiểu thư, tôi cũng không biết, đang nói nữa chừng, đột nhiên bị cúp."

Thẩm Mi nhíu mày, ánh mắt thỉnh cầu nhìn hắn. "Có thể phiền cậu cho tôi mượn điện thoại không?"

Cảnh sát hào phóng đưa di động cho nàng, Thẩm Mi tiếp nhận, bấm số Lý Ngạo Quân.

"Số máy quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được."

Thẩm Mi nhíu mày, bấm nút tắt, trả di động cho anh cảnh sát. Chẳng lẽ phiên tòa còn chưa kết thúc? Cũng không biết chứng cứ mình đưa có giúp ích gì không. Đang nghĩ ngợi...

"Phành!" Cửa phỏng bệnh cơ hồ là bị đạp ra. Thẩm Mi còn chưa kịp thấy rõ ai đến, đã bị người ôm vào ngực.

Hơi thở quen thuộc làm nàng muốn rơi lệ, trong khoảng thời gian bị nhốt, nàng gần như tuyệt vọng cho rằng mình sẽ không bao giờ gặp lại người này nữa. Vòng tay vây lấy nàng nhẹ run, Thẩm Mi nghe tiếng tim đập rõ ràng của đối phương, tưa như đang nói cùng nàng chủ nhân của nó có biết bao lo lắng cùng thương nhớ.

Trên mặt truyền đến cảm giác ướt át, mắt Thẩm Mi cũng nóng lên. Nàng giơ tay, sờ gương mặt người nọ. Quả nhiên, đều ướt.

"Ngạo Quân..." Rúc trong ngực nàng trầm thấp gọi tên nàng, Thẩm Mi chưa bao giờ có cảm giác bình yên như vậy. "Thắng không?"

"Ừ, thắng." Lý Ngạo Quân cho nàng đáp án khẳng định, biết rõ người trong lòng đang lo cho Tĩnh Tĩnh.

Thẩm Mi ngghe vậy, ôm nàng càng chặt. Vòng tay này, luôn khiến nàng không muốn rời xa.

Triệu Thanh Thanh nhìn hai người ôm nhau. Lần đầu tiên lộ ra nụ cười chân thật. Nàng hướng cậu cảnh sát đang đứng ngốc một bên ra hiệu, kẻ vô tội ngoan ngoãn cùng nàng ra ngoài, vẫn không quên giúp hai người đóng cửa.

"Em không bị thương thật chứ?" Lý Ngạo Quân tâm tình ổn định, kéo Thẩm Mi ra quan sát một phen từ. Ngoại trừ sắc mặt có chút tái, cũng không nhìn ra vấn đề gì. "Máu trên người em..."

"Không phải của em." Thẩm Mi cầm chặt tay nàng, rũ mi nói. "Là Lôi Chấn Dã."

Lý Ngạo Quân sững sờ, chần chờ hỏi. "Em... đả thương hắn?"

"Ừm." Thẩm Mi thở dài, trên mặt mang nụ cười nhàn nhạt. "Bị thương rất nghiêm trọng, chảy rất nhiều máu, hiện đang cấp cứu."

Lý Ngạo Quân nhẹ nhàng ôm Thẩm Mi, cằm chống lấy đầu nàng nói. "Hắn không sao đâu, em cũng vậy."

Thẩm Mi mệt mỏi dựa vào nàng, khóe miệng dương dương. "Như vậy sẽ không thấy sợ nữa."

Lý Ngạo Quân không nói, chỉ im lặng ôm nàng, mãi đến khi cảm nhận được người đã thiếp đi trong ngực mình. Lý Ngạo Quân cúi đầu, rõ ràng bắt gặp quần thâm dưới mắt nàng.

Cô ngốc này, đã bao lâu không nghỉ ngơi?

Vô hạn thương tiếc khẽ vuốt mặt nàng, Lý Ngạo Quân cẩn thận giúp nàng đắp chăn, nhẹ nhàng ra cửa.

"Triệu Thanh Thanh đâu?" Ngoài cửa chỉ có cậu cảnh sát trẻ.

Hắn chỉ vào một chỗ. "Sếp Triệu hút thuốc ở đằng kia."

Lý Ngạo Quân gật gật đầu, đi về phía Triệu Thanh Thanh. Bên cạnh thùng rác trên hành lang, Triệu Thanh Thanh ngồi xổm, trên tay chỉ còn một nữa điếu thuốc.

"Lôi Chấn Dã... sao rồi?" Lý Ngạo Quân hỏi, cũng móc ra một điếu thuốc, dựa lưng vào tường, nặng nề hít một hơi.

Triệu Thanh Thanh ngẩng đầu nhìn nàng, mấp máy môi. "Tàn. Bệnh viện vừa thông báo, người đã cứu được, nhưng một nữa thân dưới đã bại liệt." Nàng ngẩng đầu nhìn về phía Lý Ngạo Quân. "Thẩm Mi nói với cô thế nào?"

"Không có." Lý Ngạo Quân gõ gõ bụi trên tay, nhìn thẳng Triệu Thanh Thanh. "Thanh Thanh, em ấy không thể có chuyện gì nữa, tuyệt đối không."

Triệu Thanh Thanh trầm mặc nữa ngày, bực bội ném tàn thuốc vào thùng rác. "Ngạo Quân, đây là chuyện tôi không thể quyết định, cô ấy... là phạm tội hình sự."

"Em ấy nhất định là tự vệ... tự vệ không phạm pháp!" Lý Ngạo Quân trừng mắt, hung hăng ném tàn thuốc xuống đất, ánh lửa bắn ra bốn phía.

Triệu Thanh Thanh không phản bác, nhìn nàng, chán nản nói. "Giúp cô ấy mời luật sư giỏi một chút, có thể giúp được gì, tôi sẽ tận lực giúp."

"Cảm ơn." Lý Ngạo Quân cúi đầu, áy náy nói. "Luôn đem đến phiền phức cho cô, thật xin lỗi."

"Nói gì vậy! Tôi là chị cô!" Triệu Thanh Thanh trừng mắt, kéo khóe miệng. "Cho dù có phiền, cô cũng là em gái tôi." Nói xong nàng đứng lên. "Tôi đi điều tra hiện trường, xem có tìm được chứng cứ có lợi nào khác không." Dứt lời nàng vỗ vỗ vai Lý Ngạo Quân, đi ra ngoài.

Mãi đến tối Thẩm Mi mới tỉnh, trong lúc đó, Lý Ngạo Quân đã gọi điện cho Thẩm Đình, xin phép bác sĩ xuất viện, mang nàng về nhà.

Mở mắt ra, Thẩm Mi nhìn xung quanh vắng vẻ, lãnh ý quen thuộc truyền khắp toàn thân. Nàng run rẫy thấp giọng gọi tên Lý Ngạo Quân, sợ hãi co người vào một chỗ. Nàng tựa hồ lại trở về tầng hầm âm u, không khí ẩm mốc không sự sống kia.

Xung quanh đen sẫm, nàng gõ mặt tường la lên, nhưng vô luận la to thế nào, cũng không ai đến cứu.

Sợ hãi, lại sợ hãi, Thẩm Mi cảm giác mình sắp thở không thông.

Lý Ngạo Quân tắt điện thoại, vừa trở về phòng chợt nghe Thẩm Mi hoảng sợ kêu lên, nàng cả kinh, vội vàng xông vào.

Người vốn gầy nhỏ giờ phút này cuộn mình thành một đoàn trốn trong góc, tựa như con thú nhỏ bị kinh hãi.

Lý Ngạo Quân cẩn thận đến gần, tay xoa xoa tấm lưng đơn bạc, cảm nhận rõ nỗi sợ cùng run rẫy phát ra từ người nàng. "Mi Mi, là tôi, Ngạo Quân đây." Nàng khẽ thì thầm, vươn tay cẩn thận từng li từng tí ôm Thẩm Mi vào ngực, vô hạn đau lòng.

Thẩm Mi hốt hoảng ngẩng đầu nhìn nàng, nhìn hồi lâu, bỗng nhiên đưa tay, ôm chặt lấy nàng.

"Ngạo Quân, Lý Ngạo Quân, thật là Quân sao?"

"Đúng, là tôi đây, ngay cạnh em." Lý Ngạo Quân ôn nhu, nhẹ giọng thì thầm, ôm chặt nàng, để nàng cảm nhận rõ sự hiện hữu của mình.

Hai người cứ như vậy im lặng ôm nhau, hồi lâu Thẩm Mi mới tỉnh táo lại. Nàng ngại ngùng cười cười, cúi thấp đầu.

"Đồ ngốc." Lý Ngạo Quân cười khẽ, vươn tay vuốt tóc nàng. "Đói không?"

Thẩm Mi liếm liếm môi dưới, tay ôm bụng rỗng tuếch, thành thật nói. "Đói."

"Tôi nấu gì đó cho em ăn." Lý Ngạo Quân cười, buông nàng ra muốn đứng lên.

Thẩm Mi sợ tới mức vội vàng kéo nàng lại, nhìn ánh mắt Lý Ngạo Quân trước mắt, nàng lộ ra chút quẫn bách. "Em, em..."

Lý Ngạo Quân mỉm cười, ngược lại nắm chặt tay nàng. "Cùng đi đi."

Thẩm Mi cao hứng gật đầu, theo nàng cùng vào phòng bếp.

Phòng bếp nhà Lý Ngạo Quân là một không gian mở, Thẩm Mi ngồi trên bàn cơm, nghiêng đầu nhìn nàng bận rộn bên trong, bàn tay cầm dao thon dài, vô cùng đẹp mắt. Thẩm Mi lại ngẩng đầu, nhìn một bên sườn mặt nàng được ánh đèn chiếu vào, càng lộ vẻ ôn nhu.

Không khí như vậy thật tốt. Nội tâm Thẩm Mi cảm khái, không muốn nghĩ đến mấy ngày trước hai người còn lạnh lùng, tranh chấp.

Thái rau xong, lại đem hai cái trứng chần nước sôi, Lý Ngạo Quân đem tất cả cho vào bát mì, sắp xếp tốt, liền bưng ra.

Thẩm Mi nhìn tô mì trước mặt, hai mắt tỏa sáng, nàng cúi đầu thật sâu hít hà, hướng Lý Ngạo Quân thỏa mãn cười. "Thơm quá."

Lý Ngạo Quân cũng vui vẻ cười đưa đũa cho nàng. "Coi chừng bị phỏng, ăn chậm một chút biết không?"

Thẩm Mi ngoan ngoãn gật đầu, nhận lấy chiếc đũa liền gấp một miếng lớn bỏ vào miệng, Lý Ngạo Quân lại càng hoảng sợ, muốn ngăn cũng không kịp.

Mì rất nóng, Thẩm Mi há to miệng ra sức hít khí, mắt cũng bị hun đỏ lên. Lý Ngạo Quân vội vàng rút khăn giấy, đặt bên miệng nàng. "Nhổ ra! Nhanh!"

Thẩm Mi lắc đầu, nhẹ nhàng thở ra lấy khí, hướng nàng cười, nuốt mì vào. Há miệng, hồng lợi hại.

"Không phải nói ăn từ từ sao!" Lý Ngạo Quân gấp giọng nói, chạy đến phòng bếp rót cho nàng ly nước.

Thẩm Mi bưng lên uống liền mấy ngụm, có chút ngượng ngùng nhìn nàng. "Quân lần đâu nấu mì cho em, không nỡ bỏ, lãng phí."

Lý Ngạo Quân sững sờ nhìn nàng, có chút lạ lẫm, Thẩm Mi yếu đuối như vậy làm nàng càng đau lòng. Nàng đang sợ sao? Ngón tay nhu hòa xoa môi nàng, Lý Ngạo Quân cúi người, nhẹ nhàng hôn lên, đầu lưỡi đảo qua miệng nàng, nóng hôi hổi.

\"ISO_A>J8

Trước/77Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Võ Ngạo Cửu Tiêu