Saved Font

Trước/77Sau

Giày Cao Gót (Cao Cân Hài)

Chương 75: Bên Nhau

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Đầu ngón tay mơn trớn cơ bụng rắn chắc, một giọt nước nóng hổi chảy vào lòng bàn tay. Triệu Thanh Thanh ôm mặt, nước mắt theo khe hở lăn xuống, khóc không thành tiếng.

Lý Ngạo Quân đứng ngoài cửa hồi lâu, tay chống tường, nghe tiếng khóc thút thít truyền ra, dứt khoát không tiến vào.

Nhắm mắt lại, nàng nặng nề thở ra một hơi, quay người ra khỏi nhà, thả chiếc chìa khóa lại trên bàn. Nhìn chằm chằm vị trí cửa phòng, hốc mắt không khỏi đỏ lên.

"Mummy đã về ~ "

Lý Ngạo Quân vừa về nhà, con gái béo ục ịt đã nhào tới, ôm đùi nàng làm nũng. Nàng ngồi xuống, ôm tiểu gia hỏa siêu nặng vào lòng, nhéo nhéo mặt thịt, cau mày nói. "Lý Tư Tĩnh, con lại béo ra rồi, sau này sẽ không ai thèm cho xem."

"Mẹ nói xạo! Mi Mi và Thụy Thụy đều thích con." Lý Tư Tĩnh bĩu môi, nhìn phía sau nàng. "Ồ, không phải bà ngoại nói mẹ đi tìm dì Thanh Thanh sao? Người đâu rồi?"

"Dì con có việc không đến được." Lý Ngạo Quân thuận miệng nói, lảng sang chuyện khác. "Đang làm gì đó, xem con vui kìa!"

Lý Tư Tĩnh ha ha cười ngây ngô. "Con vừa chat video với Thụy Thụy và bà bà. Hai người nói cuối tháng sẽ trở lại thăm con, còn mang thật nhiều đồ ăn ngon nữa!"

Lý Ngạo Quân trợn trắng. "Lý Tư Tĩnh, con mà còn ăn nữa là thành heo thật đấy!"

"Lý Ngạo Quân, đây là trắng trợn ghen ghét!" Lý Tư Tĩnh trừng to mắt, tỏ vẻ bất mãn.

"Ghen ghét?"

"Đúng vậy a, mẹ hâm mộ con đẹp hơn mẹ." Lý Tư Tĩnh kiêu ngạo hất cằm.

"Ha ha ha." Lý Ngạo Quân ôm bụng cười, nhìn đứa nhóc tròn vo trước mắt, cười càng dữ.

Lý Tư Tĩnh bị nàng cười tức đến đỏ mặt, xoay đầu hướng phòng bếp hô to. "Bà ngoại, Mummy ăn hiếp con."

Bé vừa dứt lời, Lý Á tay cầm dao phay vọt ra. "Con nhỏ này, lại ăn hiếp cháu ngoại cưng nhà tôi, tôi dùng gia pháp trừng phạt cô."

Lý Ngạo Quân nhìn con dao bóng loáng trong tay mẹ mình, nhếch miệng cười. "Mẹ, thức ăn khét rồi."

Lý Á hít hít mũi, hô to một tiếng. "Gà rán của tôi!" Lập tức vọt vào phòng bếp, trước khi đi, còn quay đầu hướng Lý Ngạo Quân hô. "Tôi mà biết cô ăn hiếp Tĩnh Tĩnh nữa là biết tay!"

Lý Ngạo Quân: "..."

Phòng khách lần nữa chỉ còn lại nàng cùng Lý Tư Tĩnh. Lý Ngạo Quân cười lạnh, cúi đầu nhìn con gái bảo bối, bật cười ha hả. "Lý Tư Tĩnh, hết người cáo trạng nha."

Lý Tư Tĩnh rụt cổ, hai mắt đẫm lệ, oa oa nói. "Mummy, con chỉ đùa với mẹ một chút..."

"Darling~ " Điện thoại đúng lúc vang lên, phát ra bản nhạc chuông sến súa.

Lý Tư Tĩnh vội hô to, mắt sáng như thấy ân nhân cứu mạng. "Mummy, Mi Mi gọi cho mẹ kìa!"

Lý Ngạo Quân hừ lạnh, nhưng vẫn buông bé ra, dùng tốc độ cực nhanh lấy điện thoại trong túi xách, thái độ xoay chuyển 180 độ, ôn nhu gọi. "Mi Mi~ "

Lý Tư Tĩnh híp mắt, nhìn mẹ mình nịnh nọt ton hót, hết sức xem thường bĩu môi. "Trọng vợ khinh con gái, thật bất công!"

Lần đầu tiên Thẩm Mi chủ động gọi từ nước ngoài, Lý Ngạo Quân làm sao chịu buông tha, quấn nàng nói chuyện hồi lâu, mãi đến khi Lý mẹ dọn thức ăn lên, dùng ánh mắt uy hiếp trừng nàng, mới lưu luyến không rời hỏi. "Mi Mi, em có muốn nói chuyện với mẹ..."

Lý mẹ không để nàng nói hết lời, thò tay trực tiếp cướp điện thoại, bắt đầu hàn huyên với Thẩm Mi. Lý Tư Tĩnh tội nghiệp nhìn chằm chằm điện thoại, trong lòng gào thét, bé cũng muốn nói chuyện với Mi Mi a! Lý mẹ liếc bé cùng Lý Ngạo Quân, đắc ý cười đến vô cùng sáng lạn.

"Mi Mi, bên kia đã muộn a, con sớm nghĩ ngơi một chút, ừ, tốt, bye bye." Nói xong, không để hai người kia ngăn cản, trực tiếp ấn nút tắt máy.

Bữa cơm này, Lý Tư Tĩnh ăn ít hơn thường ngày một chén, bởi vì... Bé!Vô!Cùng! Ấm! Ức!

Ba ngày sau, sân bay.

"Chuyến bay từ New York... chuyển sang một giờ ba mươi lăm phút chiều hạ cánh..." Trong sảnh, vừa vang lên thông báo dời thời gian đáp máy bay, đám đông lập tức huyên náo.

"Lại trễ giờ!"

"!"

"Có lầm không a!"

...

"Bình tĩnh, bình tĩnh, máy bay trễ giờ là chuyện bình thường mà."

"Bình tĩnh cái rắm! Mẹ kiếp, tôi đã nữa tháng không gặp vợ, còn chờ, chờ con mẹ gì nữa!"

Lý Ngạo Quân nhíu mày nhìn đồng hồ, nghe nam nhân bên cạnh mắng thô tục, không khỏi liếc nhìn, bất quá, nàng không phải cảm thấy đối phương mất lịch sự, mà là đối phương hoàn toàn nói trúng tim đen của nàng!

Nghiến răng kèn kẹt, Lý Ngạo Quân có xúc động muốn xông lên mây tìm người. Nàng đã hai tháng không gặp vợ rồi! Thật vất vả mới trở về, máy bay còn trễ giờ, một chút mặt mũi cũng không cho nàng!

Năm phút trôi qua.

Lý Ngạo Quân ở phi trường đi tới đi lui, gấp đến độ lòng bàn tay cũng đổ mồ hôi.

Vừa ra sân bay, Thẩm Mi liếc mắt liền nhận ra nàng, áo khoát ngoài màu đen, bên trong váy đỏ bó sát như ẩn như hiện, đặc biệt chói mắt.

Lý Ngạo Quân gần như đồng thời thấy Thẩm Mi, khóe miệng giương cao, mở rộng hai tay, không chờ nàng đến gần, gấp rút bước lên, ôm chặt nàng vào lòng. Rõ ràng đã chuẩn bị rất nhiều lời để nói, nhưng lúc này, người thật sự ở trong lòng, nàng đột nhiên phát hiện, cái gì cũng không nói nên lời.

Đường về nhà không dài, Lý Ngạo Quân lái xe tối đa một giờ có thể đến, nhưng...

"Ngạo Quân!"

"Gì cơ!"

"Quân đang làm gì vậy?"

"Lái xe!"

"Vậy tại sao xe còn chưa nhúc nhích?"

"Tôi đang làm công tác chuẩn bị ~ "

"Lý Ngạo Quân! Buông tay khỏi nơi đó ngay!"

"Mi Mi ~ "

"Gọi em cũng vô dụng!" Thẩm Mi trừng mắt, đôi gò má xấu hổ ửng hồng rất đẹp mắt.

"Vậy không gọi nữa a." Lý Ngạo Quân cười cười, tay cách quần cọ chân người nào đó, dò lên trên...

Xe dừng trước cửa nhà, Thẩm ba Thẩm mẹ vừa nghe tiếng, vội vàng ra đón.

Thẩm Mi mang hành lý không nhiều, Lý Ngạo Quân và Thẩm ba mỗi người một vali, kéo vào nhà. Thẩm mẹ lôi kéo con gái mấy tháng trời không gặp, nhìn một chút, nhìn thế nào cũng thấy gầy, cực kỳ đau lòng nấu canh cho nàng tẩm bổ.

Thẩm Đình biết hôm nay Thẩm Mi về, nên gọi vị hôn phu đến cùng ăn cơm. Mấy người vừa bước chân vào cửa, Thẩm Đình liền kêu hắn trong nhà ra, đi theo còn có Triệu Thanh Thanh và Lý Tư Tĩnh.

Vị hôn phu của Thẩm Đình tên Từ Hồng, là giáo viên đại học. Không như Thẩm Đình hoạt bát lanh lợi, hắn vô cùng hướng nội, nhưng làm người rất tốt. Lý Tư Tĩnh vốn được hắn ôm trên tay, xa xa nhìn thấy Thẩm Mi, liền hoan hô kêu lên, nếu không phải Từ Hồng ôm chặt, bé suýt nữa ngã nhào xuống đất.

Bé hướng Thẩm Mi chạy tới, người vừa đến gần, thân thể tròn vo lập tức sà vào, tràn ngập cõi lòng. Thẩm Mi phải lui về sau mấy bước mới ôm bé lên được, nhéo nhéo khuôn mặt mập mạp nhỏ nhắn, nàng phiền muộn nói. "Tĩnh Tĩnh, con mập lên nhiều, Mi Mi sắp ôm con không nổi."

"Mi Mi, sao chị càng lúc càng giống Lý Ngạo Quân, không đáng yêu chút nào!" Lý Tư Tĩnh uỷ khuất nói, hai tay gắt gao ôm cổ, dán chặt lấy nàng.

Thẩm Mi cười, chú ý tới cậu em rễ đang đứng bên em gái cười hạnh phúc, gật đầu cười.

"Chị hai." Từ Hồng câu nệ nói, hai tai lộ ra ngoài có chút hồng.

Thẩm Đình nhìn, chê cười nói. "Anh ngượng ngùng gì a~ "

"Từ Hồng, chị vợ cậu rất dễ tính, không cần phải sợ." Lý Ngạo Quân cũng theo chế nhạo nói.

Lỗ tai Từ Hồng càng đỏ, cung kính hướng Lý Ngạo Quân chào. "Chị Ngạo Quân."

Thẩm Mi nghiêng qua liếc Lý Ngạo Quân, thấy rõ Từ Hồng còn quen thuộc với Lý Ngạo Quân hơn nàng, lại nhìn người nhà, nguyên một đám hoàn toàn không xem nàng là người ngoài, cư xử thân mật, thầm nghĩ mấy tháng nàng không ở nhà gia hỏa này đã làm trò gì đây.

"Hôn lễ chuẩn bị thế nào rồi?" Thẩm Mi hỏi Thẩm Đình.

"Tất cả đều tốt, chị chỉ cần đợi đến ngày uống rượu mừng của em." Thẩm Đình cười híp mắt, mấy tháng không gặp, sắc mặt nàng càng thêm hồng hào, nghĩ Từ Hồng nhất định đối với nàng rất tốt.

Ban đêm, Lý Ngạo Quân cũng không về nhà, mà lưu lại Thẩm gia. Ngoài dự kiến của Thẩm Mi, đối với chuyện này, Thẩm cha Thẩm mẹ biểu hiện vô cùng nhiệt tình.

"Nói một chút coi, lúc em không ở đây Quân đã hối lộ ba mẹ những gì?" Thẩm Mi liếc Lý Ngạo Quân đang nằm thành hình chữ đại trên giường, đi đến tủ quần áo, chuẩn bị lấy áo tắm đi ngủ. Ai ngờ vừa mở ra, bên trong một nữa số quần áo không phải của nàng.

Lý Ngạo Quân cười híp mắt nhìn sang, đắc ý khoe khoang nói. "Mấy tháng em không ở đây, một nữa thời gian tôi đều đến nhà em, hiện tại ba mẹ còn thân với tôi hơn em."

"Ba mẹ ai?" Thẩm Mi buồn cười nhìn nàng.

"Ba mẹ tôi." Lý Ngạo Quân nhếch miệng cười, nghiêng người si ngốc nhìn nàng, luôn thấy nhìn thế nào cũng không đủ.

"Không biết xấu hổ." Thẩm Mi cười, trong lòng nhưng là cảm động. Thời điểm nàng ở nước ngoài, cha mẹ và Đình Đình đều gọi báo cuộc sống rất tốt một phần nhờ Lý Ngạo Quân. Người này tuy ba hoa, nhưng rất chu đáo, làm việc gì cũng quan tâm người khác. Lúc nàng không có ở đây, những việc con gái phải làm, nàng đều làm, thậm chí còn tốt hơn.

Cầm áo ngủ hai người đến bên giường, Thẩm Mi ngồi xuống, tay xoa mặt Lý Ngạo Quân, từ đáy lòng nói. "Cảm ơn."

Lý Ngạo Quân nhẹ nhàng kéo nàng vào trong ngực, dùng trán chống đầu nàng. "Còn đi nữa không?"

Thẩm Mi nhìn nàng, kiên định lắc đầu. "Không đi nữa."

Lý Ngạo Quân cười, ghì chặt đầu nàng, hôn lên môi nàng. Từ chuồn chuồn lướt nước đến ngày càng hôn sâu, môi lưỡi quấn quýt, xúc cảm lan tràn.

Sau khi trải qua vật lý trị liệu, Lôi Chấn Dã bắt đầu có cảm giác lại. Thẩm Mi vốn định chờ hắn có thể đứng lên mới rời đi, ai ngờ mẹ Từ Hồng bệnh nặng, Thẩm Đình và hắn đều muốn Thẩm Mi tham dự hôn lễ, nên thông báo trước hôn kỳ.

Sau khi biết tin tức hôn lễ Thẩm Đình, Lôi Chấn Dã cố ý tìm Thẩm Mi nói chuyện. Nam nhân tâm cao khí ngạo ngày xưa, sau biến cố lần này đã trưởng thành hơn rất nhiều, không phàn nàn, không oán trách, thậm chí cảm kích Thẩm Mi luôn chiếu cố bên người, còn chân thành chúc phúc nàng và Lý Ngạo Quân.

Nghe nói Lôi Chấn Dã thay đổi, Lý Ngạo Quân ngoài vui mừng còn nhiều hơn phần cảm khái. Nếu lúc trước Lôi Chấn Đình có thể như Lôi Chấn Dã, thì có lẽ đã không xảy ra nhiều bi kịch như vậy. Nhưng nàng vẫn muốn cảm ơn hắn, nếu không nhờ Lôi Chấn Đình, sợ là nàng sẽ không về nước, càng không gặp được Thẩm Mi.

Nhân sinh gặp gỡ, ai có thể nói trước tương lai.

============================================

Phần kết:

Là duyên hay mệnh

Tình yêu của chúng ta sinh ra từ thương trường đầy rẫy âm mưu, lừa dối. Mỗi sớm thức giấc, tôi cứ ngỡ lòng mình phủ đầy băng giá. Nhưng em đã đến. Đối thủ thì sao, quân cờ thì thế nào, Thẩm Mi, kiếp này đã định em là của tôi. Tôi nguyện nắm tay em đi dưới trời hoa đào ấm áp, đi qua cơn mưa phùn mùa hạ, đi trên con đường rợp lá vàng thu, sưởi ấm em trong những ngày đông giá lạnh, tôi nguyện ý, chỉ bởi vì đó là em, Thẩm Mi.

Tình yêu của chúng ta em thật tâm bảo hộ từ tận đáy lòng. Em không biết âm mưu cừu hận, em không quan tâm là sắp đặt hay quân cờ. Em chỉ nguyện ý tin một người, một người vì em bước 99 bước, người đã nguyện ý đến với em kiếp này. Từ lời ước hẹn ban đầu cho đến khoảnh khắc tận cùng, em biết mình yêu Quân.

TOÀN VĂN HOÀN

===================================================

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: kế tiếp chủ yếu viết về Thanh Thanh và Dư Khởi, đương nhiên,Lý tổng và Thẩm mỹ nhân cũng sẽ điềm mật, ngọt ngào xuất hiện ~

Trước/77Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Dị Thế Độc Sủng: Thần Y Mẫu Thân Manh Bảo Bối