Saved Font

Trước/77Sau

Giày Cao Gót (Cao Cân Hài)

Chương 8: Ta Đã Trở Lại

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Biệt thự không khóa. Thẩm Mi không chút do dự đẩy cửa vào. Miệng còn chưa kịp gọi tên Dư Khởi, cửa phòng 'bành' một tiếng làm nàng cả kinh, sửng sốt ngay tại chỗ.

Dãy lụa nhiều màu bay tán loạn, một đám người vây xung quanh nàng, có quen thuộc cũng có xa lạ, không phải bạn đại học của nàng thì là ai.

"Surprise ~" Dư Khởi tươi cười đầy mặt đến trước Thẩm Mi, đâu còn bộ dáng suy yếu thống khổ như trong điện thoại.

"Thẩm Mi, sinh nhật vui vẻ ~" Cùng với Dư Khởi, mọi người nhao nhao chúc mừng, trên mặt đều là dáng vẻ tươi cười.

"Cảm ơn." Thẩm Mi nói, biểu tình có chút mất tự nhiên. Hờ hững cùng mọi người hàn huyên vài câu, liền một mình đi đến một bên, dường như nhân vật chính hôm nay không phải nàng.

Dư Khởi luôn đi theo bên người nàng, thấy nàng như thế vội vàng đi tới, cười tủm tỉm nói: "Đại thọ tinh, sao lại trốn đến đây?"

"Đây chính là "viêm ruột thừa cấp tính" của cậu sao?" Thẩm Mi khiêu mi nhìn nàng.

Dư Khởi khoác vai nàng cười ngây ngô hỏi ngược lại, "Không nói như vậy cậu sẽ tới sao?"

Đúng vậy, nếu như biết là loại tình huống này, nàng chắc chắn sẽ không đến. Thẩm Mi nhìn đám người trước mắt, lặng lẽ nhíu mày: "Cậu biết tớ không thích náo nhiệt." Tuy là bạn đại học nhưng cùng nàng quen biết chân chính lại không có mấy người, chớ nói chi là thâm giao. Những người này hơn phân nửa là bởi vì Dư Khởi mà đến. Thiên kim tập đoàn Gấm Huy, người nào không muốn nịnh bợ.

"Nơi nào náo nhiệt liền không thích. Làm ơn đi mỗi lần sinh nhật cậu đều trôi qua nhàm chán như vậy. Mọi người đã lâu không gặp, nhân dịp sinh nhật lần này cùng mọi người vui vẻ tụ họp đi." Dư Khởi cười đùa nói. Chính mình phải lên kế hoạch gần một tháng mới đem những người này tập họp đầy đủ đến đây đấy!

Thẩm Mi đau đầu. Tuy rằng không thích, nhưng Dư Khởi dụng tâm lương khổ, không đành lòng trách cứ ý tốt của nàng. Đành phải im lặng, theo nàng đi ra.

"Được rồi được rồi, không báo trước cho cậu biết là tớ không đúng, sinh nhật phải vui vẻ, cười cho gia vui một cái nào." Nói xong, Dư Khởi cười tà dùng ngón tay kéo miệng Thẩm Mi ra.

Thẩm Mi tức giận đẩy tay nàng ra: "Không đứng đắn!"

Dư Khởi 'Ôi' một tiếng nắm tay mình, "Cậu không có lương tâm, đánh tớ nặng như vậy!"

"Đáng đời." Thẩm Mi liếc nàng, đối với người bạn thân này rất bất đắc dĩ. Dư Khởi là bạn cùng phòng với nàng lúc học đại học. Bốn năm sinh hoạt cùng nhau trong một phòng. Dư Khởi tính cách hướng ngoại thường hay giúp đỡ nàng. Là người bạn duy nhất nàng coi trọng lúc học đại học.

Dư Khởi cùng Thẩm Mi nói vài câu, lại nhanh chóng bị những người khác kéo đi ôn chuyện. Thẩm Mi quét mắt nhìn những người quay quanh Dư Khởi, phát hiện ánh mắt áy náy của nàng, lắc đầu tỏ vẻ không có việc gì, liền tìm một góc hẻo lánh đi đến.

"Thẩm Mi, đã lâu không gặp." Một người nâng chén đi tới. Thẩm Mi nhìn hắn một cái, cảm thấy có chút quen thuộc nhưng lại quên là ai.

Lý Sâm tựa hồ phát hiện điểm này, trên mặt lộ ra vài tia lúng túng. Nhưng nhớ tới nhiệm vụ của mình, vội vàng lộ ra dáng vẻ tươi cười: "Thẩm Mi, tôi là Lý Sâm, trước kia cùng với Dư Khởi làm lớp phó văn thể."

Hắn nói như vậy làm Thẩm Mi có chút ấn tượng, nhưng thái độ vẫn ôn hoà như cũ: "Cậu khỏe." Vốn cũng không phải người quen thuộc, cần gì phải giả bộ thân thiết.

Lý Sâm sắc mặt có chút khó coi, giật giật khóe miệng, lời nói nhịn không được trở nên có chút châm chọc: "Nghe nói cậu bây giờ là tổng thanh tra thị trường tập đoàn Lôi thị? Làm đến chức này cũng không tệ."

Thẩm Mi đến lông mày cũng lười động, thuận miệng 'Ân' một tiếng liền không nói gì nữa. Tay Lý Sâm thả bên người nắm chặt lại, ép buộc bản thân nhớ lời ông chủ phân phó, hít sâu một hơi, trên mặt lần nữa xuất hiện dáng vẻ tươi cười: "Đúng lúc, tôi bây giờ đang làm ở phòng thị trường công ty Mỹ Lý, nghe nói các cô có một hạng mục, Mỹ Lý chúng tôi ... "

"Ngoài giờ làm tôi không bàn chuyện công việc." Thẩm Mi nói rồi nhấp một ngụm rượu nhỏ.

Vẻ mặt tươi cười của Lý Sâm cứng đờ. Nhưng ngại Thẩm Mi là người phụ trách hạng mục, đành phải mặt dày mày dạn thấp giọng nói: "Thẩm Mi, nói như thế nào chúng ta cũng là bạn đại học, cho nhau chút mặt mũi, cô muốn gì cứ việc nói."

Nghe vậy, Thẩm Mi ngẩng đầu, giống như cười mà không phải cười: "Tôi muốn gì cậu đều có thể cho?"

Lý Sâm cho là có hy vọng rồi, thanh âm có chút kích động: "Đương nhiên, chỉ cần có thể hợp tác, cô cần gì cứ nói."

"Mỹ Lý vì hạn mục này nên để cậu đến tìm tôi?" Thẩm Mi hỏi, đem chén rượu trong tay đặt sang một bên. Cách đó không xa Dư Khởi luôn chú ý tình huống bên này bên này, thấy thế vội vàng cùng mấy người bạn bên cạnh nói vài câu, nhanh chóng bước tới. Nhưng Lý Sâm đâu còn có tâm tư chú ý nàng, tha thiết nói: "Vi tổng chúng tôi luôn thành tâm muốn cùng Lôi thị hợp tác. Vi tổng rất yêu thích cô."

"Vậy phải phiền cậu chuyển lời cảm ơn Vi tổng giúp tôi rồi." Thẩm Mi dừng một chút, nhìn Lý Sâm, ánh mắt đầy phản cảm: "Lôi thị chúng tôi không muốn cùng một công ty nội bộ bất hòa, tiếng xấu đầy trời hợp tác." Nói xong, cũng không nhìn sắc mặt Lý Sâm đen lại, đi về phía Dư Khởi "Tiểu Khởi, cám ơn tiệc sinh nhật của cậu, không có chuyện khác mình về trước."

Dư Khởi há hốc mồm, còn không đợi ngăn cản, Thẩm Mi đã lướt qua nàng đi ra ngoài. Dư Khởi lập tức nổi giận, mình cực khổ vì nàng màng chuẩn bị sinh nhật một tháng trời chẳng lẽ cứ như vậy bị hủy! Quay người, không khách khí đá một cước vào bụng Lý Sâm: "Đều tại người!" Gương mặt Thanh tú tức đến nhăn thành một nắm.

Mọi người vốn đang trò chuyện vui vẻ bị cú đánh bất ngờ này làm cho kinh sợ, đứng ngốc tại chỗ, không dám nói lời nào.

"Nhìn cái gì mà nhìn, uống rượu của các người đi!" Dư Khởi trừng mắt đảo qua mọi người, những người bị nàng nhìn đến đều vội vàng né tránh, giả giả bộ mình cái gì cũng không biết.

Lại hung hăng đạp một cước vào người trước mắt, Dư Khởi mặc kệ tất cả, vội vàng đuổi theo.

Ra ngoài, Thẩm Mi đau đầu đi về phía cửa lớn, vừa mới ở trong phòng ồn ào làm cho nàng nhức đầu lắm.

"Tiểu Mi." Dư Khởi đuổi theo, ngăn trước mặt nàng: "Cậu tức giận?"

Thẩm Mi dừng bước lại nhìn nàng, lắc đầu.

"Gạt người, không tức giận sao cậu lại bỏ đi!" Dư Khởi ủy khuất bĩu môi, hai tay lôi kéo tay Thẩm Mi,

"Đừng nóng giận mà, mình chỉ là muốn cho cậu một buổi sinh nhật thật vui."

Thẩm Mi thấy nàng như thế, nhịn không được thở dài một tiếng, "Dư Khởi, mình biết rõ đây là ý tốt của cậu, mình rất cảm kích, nhưng mà... Cậu không nên lừa gạt mình."

"Thực xin lỗi." Dư Khởi nói, hốc mắt ẩm ướt.

Thẩm Mi nhìn nàng như thế, càng cảm thấy đau đầu, nàng cũng không hiểu cách an ủi người khác, đành phải nói; "Cậu cố tình tổ chức tiệc sinh nhật cho mình mình rất cảm kích, nhưng mình thật sự có việc bận. Chút nữa sẽ gọi điện cho cậu được không?"

"Không được!" Dư Khởi tùy hứng nói, ôm chặt tay Thẩm Mi "Tiểu Mi, có phải cậu chán ghét mình không?"

"Mình không có ý này." Thẩm Mi nói, đối với tính tình tùy hứng của Dư Khởi có chút bất đắc dĩ. Đang đau đầu không biết nên làm sau, điện thoại trong túi xách trùng hợp vang lên. Là Lôi Chấn Đình, nàng mượn dịp này đẩy tay Dư Khởi ra, vội vàng bắt máy: "Chào, được, chúng ta gặp mặt nói." Cúp điện thoại, nàng nói xin lỗi: "Mình thực sự phải đi."

"Lôi Chấn Đình bệnh tâm thần sao, tan việc rồi còn tìm cậu làm gì!" Dư Khởi cả giận nói, lại giữ chặt tay Thẩm Mi: "Tiểu Mi, tới công ty của ba mình đi. Cậu muốn làm chức gì cũng được!"

Nghe vậy, Thẩm Mi nhăn mày lại, đẩy tay nàng ra: "Dư Khởi, cậu biết nguyên tắc của mình."

"Mình ..."

"Được rồi, các bạn học đang chờ cậu, có gì liên lạc sau." Dứt lời, cũng không quay đầu lại mà đi thẳng về trước.

Dư Khởi nhìn theo bóng lưng nàng biến mất tại cửa ra vào, nắm chặt đồ vật trong tay, hướng mặt đất ném đi. Một đôi mắt, không biết vì đau khổ hay tức giận, hồng đến lợi hại.

Lý Ngạo Quân lái xe rất nhanh, trong đầu hỗn loạn, nội tâm phiền muộn khó chịu. Nàng nắm chặt tay lái, động một cái liền dừng xe ngay bên đường. Lý trí nói cho nàng biết, điều khiển xe với tâm trạng này rất nguy hiểm.

Dựa vào cửa sổ, Lý Ngạo Quân châm một điếu thuốc, trí nhớ ùa về mùa hè tám năm trước.

Một chiếc váy dài nữ tính, tóc đuôi ngựa buộc cao, đứng trước cửa ra vào trường đại học cười dịu dàng: "Hoan nghênh gia nhập đại gia đình mới, tôi là học tỷ của bạn, Lâm Tĩnh, mời theo tôi." Vẻ mặt tươi cười ấy làm Lý Ngạo Quân cảm thấy ôn hòa như gió xuân. Ngày đó, khi Lâm Tĩnh biết nàng một mình ghi danh liền không chút do dự theo nàng đi đăng kí, lại giúp mua một ít đồ dùng cần thiết trong ký túc xá. Vị học tỷ nhiệt tình này trước khi đi rời đi còn để lại cho nàng số điện thoại. Khai giảng không lâu, Lý Ngạo Quân rất nhanh phát hiện vị học tỷ này chẳng những là hoa khôi giảng đường, mà còn là nhân vật phong vân trong trường học. Tạo hóa an bài, các nàng thế mà thành bạn tốt, toàn bộ thời gian đại học, nàng luôn ngoan ngoãn làm một tiểu sai vặt bên cạnh Lâm Tĩnh.

Thu hồi lại suy nghĩ, ngoài xe, mặt đất đã rơi đầy tàn thuốc. Hút xong ba điếu thuốc, tâm tình hỗn loạn của Lý Ngạo Quân mới dần bình tĩnh.

Ánh mắt rơi vào hộp quà trên ghế lái phụ, Lý Ngạo Quân nhướng mày. Không biết Thẩm Mi phát hiện nàng bỏ quên hộp quà trên xe mình hay chưa. Được rồi, gọi điện thoại cho nàng a. Đang chuẩn bị lấy điện thoại ra, mắt Lý Ngạo Quân vô tình rơi vào chiếc hôp đang nằm im ắng, do dự chạm tay đến.

Một góc phía dưới chiếc hộp lộ ra màu đỏ chói mắt.

Lý Ngạo Quân để lại di động vào túi, ngón tay chạm vào vệt đỏ, dinh dính ẩm ướt, cảm giác rất không thoải mái. Đột nhiên có một tia dự cảm không tốt xuất hiện trong đầu, Lý Ngạo Quân chậm rãi mở hộp ra. Một mùi vị tanh ngọt lập tức tràn vào không khí, nàng ngẩn người, dự cảm xấu ngày càng nhiều.

Là máu!

Điện thoại đột nhiên vang lên, Lý Ngạo Quân chấn động, có chút giật mình kinh sợ.

Ổn định tâm tình nàng nhanh chóng tiếp điện thoại, là Thẩm Mi.

"Thật ngại quá Lý tổng, có phải tôi bỏ quên một cái hộp trên xe cô?" Giọng nói áy náy của Thẩm Mi truyền đến.

Lý Ngạo Quân mở miệng, lời muốn nói đột nhiên thay đổi, "A, hộp quà sao? Tôi xem một chút... Không có a, tôi không thấy cái nào cả."

Đầu bên kia rơi vào im lặng, một lúc sau ngập ngừng nói: "Có thể là tôi đánh rơi chỗ khác rồi, cám ơn."

Cúp điện thoại, lúc này Lý Ngạo Quân mới ý thức được mình đang nói dối. Nhưng chính nàng cũng không biết vì sao lại nói dối.

Nhíu mày đánh giá chiếc hộp dính máu. Lý Ngạo Quân hít sâu một hơi, như đã ra quyết định, tay hướng về chiếc hộp, từng chút từng chút mở ra...

Mùi máu tươi nồng đậm trong chớp mắt tràn ngập khắp xe, đồng tử Lý Ngạo Quân phóng đại nhìn những đóa hoa hồng trắng nở rộ bên trong. Từng đóa từng đóa được xếp tinh xảo thành hình trái tim, đây vốn nên là món quà lãng mạn, nhưng trên cánh hoa cố tình thấm đầy máu làm màu trắng thuần khiết nhiễm đỏ đến đáng sợ.

Nằm ngay ngắn bên trong những đóa hoa hình trái tim là một tấm thiệp méo mó đến đáng sợ. Trên đó chỉ viết bốn chữ to ...

Ta đã trở lại!

Trước/77Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Nuốt Linh Kiếm Chủ