Saved Font

Trước/49Sau

Gió Rừng Thông Thổi Bay Vạt Áo

Chương 49:

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Từ sau lần bị bắt cóc, Tạ Vãn Nguyệt bị hạn chế tự do, mỗi cuối tuần đều có người từ Vạn gia đến trường đón cô.

Nửa đêm đi, sáng sớm về.

Hai lần đầu tiên là Chu Chí đến đón, nhưng lần này lại là Vạn Ngọc Xuyên.

Tạ Vãn Nguyệt chỉ nhìn thấy Vạn Ngọc Xuyên một lần vào đêm giao thừa, cô có ấn tượng với anh rất sâu.

Người đàn ông này ngũ quan thanh tú, không thích cười cũng không thích nói chuyện, khóe mắt bên trái có một nốt ruồi nhỏ, rất nhạt, khiến cho sự lạnh lùng của anh nhuốm thêm vài phần dịu dàng.

Cô ghi nhớ anh ấy không phải vì vẻ ngoài mà là vì xuất thân và những gì anh ấy đã làm.

Cha của Vạn Ngọc Xuyên vốn là con trai bạn cũ của Vạn lão gia tử, nghe nói năm đó người bạn cũ này bị hãm hại mà chết, gửi gắm một đứa con cho Vạn lão gia tử, hy vọng rằng con trai mình không cần mang huyết mạch truyền thừa, được đổi thành họ Vạn.

Khi đó Vạn lão phu nhân đã sinh được hai trai hai gái, con trai lớn là Vạn Tử Phong, con trai thứ là Vạn Tử Hoa, sau khi cha của Vạn Ngọc Xuyên vào Vạn gia, Vạn lão gia tử đổi tên con trai thứ thành Vạn Tử Thanh, đổi tên con trai của người bạn cũ thành Vạn Tử Hoa, cũng mở từ đường để tế bái tổ tiên, gia phả được nhập lại, kể từ đó, ông ấy đã trở thành con trai thứ của Vạn lão gia tử.

Khi Vạn Tử Hoa lớn lên, ông đã giúp đỡ Vạn lão gia tử mở rộng doanh nghiệp Vạn thị rồi kết hôn với người em khóa dưới của mình, sinh ra hai anh em Vạn Ngọc Xuyên và Vạn Ngọc Bồng, một nhà chung sống hạnh phúc. Có điều khoảng thời gian tốt đẹp không kéo dài được lâu, tiệc vui chóng tàn, trong một lần có việc ra ngoài, Vạn Tử Hoa và vợ bị bắt cóc. Trong quá trình thương lượng tiền chuộc giữa bên bắt cóc và Vạn gia, tin tức bị rò rỉ ra ngoài, giới truyền thông đổ xô đến lấy tin tức, làm kinh động đến cảnh sát, bọn bắt cóc nhất thời nóng vội liền giết con tin rồi bỏ trốn, khi tìm thấy vợ chồng Vạn Tử Hoa thì bọn họ đã qua đời.

Vạn Ngọc Xuyên bị chuyện này đả kích đã trở nên rất suy sụp, sau đó Vạn Ngọc Sơn đưa anh ấy vào trường võ thuật. Năm đó khi anh 20 tuổi, Vạn Ngọc Bồng đột nhiên mất tích, đến nay vẫn là sống không thấy người, chết không thấy xác. Sau này vì muốn cưới một người phụ nữ phong trần làm vợ, anh ấy đã cùng nhiều người trong gia đình cãi vã khó chịu, Vạn lão gia tử đã đuổi họ ra khỏi nhà và không cho phép quay lại, anh ấy liền ở chỗ khác bên ngoài. Thật không may, tiệc vui chóng tàn, vợ anh ấy đã chết vì khó sinh, chỉ để lại cho anh ấy một đứa con trai. Người ta đồn rằng anh ấy có mệnh sao chổi, chỉ cần thân cận với anh ấy thì người đó sẽ bị khắc chết, vì vậy có hơn một nửa người trong gia tộc không dám qua lại với anh ấy. Nhưng Vạn Ngọc Sơn đã giao chức vụ điều hành của tập đoàn Vạn gia cho anh ấy, các thành viên của tập đoàn Vạn gia sợ anh ấy còn hơn là sợ Vạn Ngọc Sơn, họ càng tự kiềm chế và tôn trọng hơn. Bản thân Vạn Ngọc Xuyên thích yên tĩnh nên anh ấy ít xuất hiện, mọi người chỉ thấy anh ấy vào những dịp lễ Tết hoặc cúng tế.

Thậm chí những đứa trẻ còn vô cùng xa lạ với anh ấy, vì vậy vào đêm giao thừa hôm đó, khi Vạn Ngọc Xuyên về nhà đón năm mới, hầu như không ai nói chuyện với anh ấy.

Trong bữa tiệc hôm đó, Vạn Ngọc Xuyên ngồi ở bên phải Vạn Ngọc Sơn, giữa tiếng reo hò và tiếng cười nói của những người khác thì anh ấy chỉ im lặng dùng bữa, thỉnh thoảng nhỏ giọng trò chuyện với Vạn Ngọc Sơn vài câu.

Trẻ con nhanh no hơn, khi người lớn còn đang nâng ly cạn chén thì chúng đã chạy đi đốt pháo rồi.

Sau khi ăn no, Tạ Vãn Nguyệt bị Vạn Ngọc Lâm kéo đi xem pháo hoa. Trong lúc cao hứng, hai đứa trẻ con đã đánh nhau vì giành lấy que pháo hoa, đứa nào cũng không chịu buông. Mọi người thuyết phục đứa bé lớn nhường cho đứa bé nhỏ đi nhưng đứa bé lớn không chịu, đang bế tắc thì có một người từ bên trong đi ra, thấy cảnh này, anh ấy bước tới giật lấy que pháo hoa trên tay hai đứa bé, bẻ gãy nó, sau đó ném xuống đất và bỏ đi.

Hai đứa trẻ con nhìn nhau rồi khóc oà lên.

Người lớn nghe thấy tiếng thì chạy ra hỏi nguyên nhân, một đứa bé nói: “Là chú Hai làm bọn con khóc.”

“Bỏ đi, bỏ đi, chỉ là một que pháo hoa thôi mà, không phải vẫn còn rất nhiều sao, đi lấy chơi đi.”

“Chỉ còn lại một que loại đó thôi.”

“Vậy phải làm sao bây giờ, nó đã gãy rồi.”

“Chú Hai thật đáng ghét!”

Tạ Vãn Nguyệt nhìn Vạn Ngọc Xuyên biến mất trong màn đêm, bóng lưng cô đơn, anh ấy làm chuyện nhỏ như vậy, ở trong mắt người khác có thể họ sẽ khó chịu, nhưng Tạ Vãn Nguyệt lại cảm thấy, dù anh chưa nói lời nào nhưng đã dứt khoát ngăn cản hai đứa trẻ giành giật nhau, thành công để hai đứa bé trút giận uỷ khuất của chúng lên cùng một kẻ thù, cùng nhau quên đi những điều không vui.

Sau đêm giao thừa, Tạ Vãn Nguyệt chưa từng gặp lại anh ấy. Thỉnh thoảng nghe Từ Tố Phương nhắc lại chuyện cũ của Vạn gia nên mới biết chuyện của anh, cô liền nảy sinh cảm giác đồng cảm, cũng biết Vạn Ngọc Sơn đã nuôi nấng đứa em trai này, giao trọng trách cho anh ấy, còn anh ấy thì hỗ trợ Vạn Ngọc Sơn xây dựng nên Vạn thị thịnh vượng như ngày hôm nay.

Xe của Vạn Ngọc Xuyên đậu ở phía sau ký túc xá, trong xe tối đen như mực, ngoại trừ một đôi mắt sắc bén ra thì không còn ánh sáng nào khác, Tạ Vãn Nguyệt bước lên xe, cài chắc dây an toàn, Vạn Ngọc Xuyên khởi động xe, chậm rãi lái ra khỏi khuôn viên trường.

Trước/49Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Sau Khi Sống Lại Ta Là Tất Cả Đại Lão Ánh Trăng Sáng