Saved Font

Trước/47Sau

Giữa Mùa Hoa Rơi Gặp Lại Người

Chương 45: Kỳ Lân Thiên Hỏa

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Thiên thư lầu các không người gác, tiên nga thường ngày pha trà rót nước hầu hạ cũng không thấy một bóng đâu ,không khí không khỏi khác thường, giống như có người cố tình sắp đặt, Cẩm Tú chậm rãi vào cửa liền thấy Thần Đế ngồi đối diện ở ghế trên, thần sắc không rõ, trên bàn trước mặt cũng không thấy một bản tấu chương nào.

"Sư đệ một đêm phong lưu, tâm tình không tệ nhỉ ."

"Đế Quân đã biết rõ, nếu đã nói vậy chắc cũng đoán ra ta đến đây để van cầu cái gì" Cẩm Tú mỉm cười, khẽ vén vạt áo quỳ xuống.

Thần Đế nói: "Ngươi yêu cầu cái gì, trẫm làm sao biết được chứ ?"

Cẩm Tú nói: "Trái với thiên luật, Cẩm Tú đặc biệt đến nhận tội."

Thần Đế không thèm để ý nói "Ngươi làm việc xưa nay đều có chừng mực, ta coi như ngươi đến nhân gian tìm vui mà thôi, không thể coi là trái với thiên luật."

Cẩm Tú trầm mặc một lát mới nói: "Sư huynh biết ý của ta mà ." Hắn không thể buông tay , hết nghịch thiên sửa mệnh lại tìm mọi cách dụ dỗ nàng tu tiên, mọi chuyện từ đầu đã là sai .

Thần Đế bưng chén trà nhấp một ngụm, nói: "Ta từ trước tới giờ chỉ thấy có người xin tha tội , chưa bao giờ thấy người đến xin nhận tội."

Cẩm Tú nói: "Cầu sư huynh hạ chỉ, giải trừ hôn ước giữa ta và Bắc Dao thiên nữ."

Thần Đế gật đầu nói: "Trẫm ngày mai liền hạ chỉ."

Đáp ứng dễ dàng như vậy, những lời chuẩn bị tốt để nói lúc trước tự dưng bây giờ lại không cần dùng đến nữa , Cẩm Tú cảm thấy có điều ngoài ý muốn.

Thần Đế thản nhiên nói: "Trừ bỏ trẫm ra , còn ai có thể hiểu rõ tính tình cố chấp này của ngươi hơn nữa , nếu như không đồng ý cho người thì sao, ngươi sẽ chém đứt cánh tay kia ?"

Nghe trong lời nói có ý châm chọc ,Cẩm Tú nhẹ nhàng thở dài nói: "Đa tạ sư huynh đã thành toàn, lúc trước ta đang buông tay nàng ra một lần , bây giờ không muốn buông tay lần nữa , mọi hậu quả ta sẽ tự mình gánh vác."

Thần Đế cười lạnh nói: "Ngươi có thể gánh vác bao nhiêu ? Thiên quân Côn Luân cưới phàm nhân, kết cục của hắn ngươi cũng đã thấy, nay tốt nhất ngươi nên cẩn thận một chút, trọng trách Trung Thiên còn phải trông cậy vào ngươi đó ."

Cẩm Tú nói: "Khiến sư huynh phải thất vọng rồi."

Thần Đế nói: "Trẫm ngược lại không thất vọng, chỉ là nếu để sư phó biết được thì đó mới là thất vọng thật sự, lại có một chuyện tuy nói là trẫm đáp ứng hủy bỏ hôn ước giữa ngươi và thiên nữ, nhưng thiên luật không thể huỷ bỏ, hai người các ngươi tiên phàm khác biệt , ý của trẫm chắc là ngươi hiểu ."

Cẩm Tú nói: "Ta sẽ khuyên nàng tu tiên ."

Thần Đế trầm ngâm nói: "Lúc trước trẫm thấy nha đầu kia cũng có chút ý tứ, nhưng phải làm vương phi Trung Thiên. . ."

Cẩm Tú nói: "Không thể lập nàng, thì đương nhiên cũng không thể lập người khác, Trung Thiên chỉ cần một Sườn phi, về phần có thể kéo dài tới bao lâu, tương lai Cẩm Tú nếu không thể bảo trụ được địa vị Trung Thiên, vậy nhất định là sư huynh sẽ tìm được một người thích hợp thay ta ."

Thần Đế đơn giản lo lắng chính là việc này, nghe hắn nói vậy tựa tiếu phi tiếu (cười như không cười) nhìn hắn nói: "Bao nhiêu chỗ cũng làm được chuyện đó , lần tới không cần đặc biệt chạy tới địa giới tộc Côn Luân."

Cẩm Tú đứng dậy nói: "Sư huynh lại nói giỡn ." Lúc ấy thật sự không thể khống chế được, ngàn lần hắn không nghĩ tới sẽ xảy ra chuyện đó .

Thần Đế bỗng nhiên nói: "Nghe nói Bắc Giới Vương đã đánh mất Dao Trì Kim Liên Lộ."

Cẩm Tú lấy ra bình ngọc đưa lên nói: "Là do thiên nữ lấy, ngày sau sẽ đến chỗ Bắc Giới vương nhận tội ."

Trên mặt vụt qua một tia sắc thái kỳ dị ,Thần Đế đưa tay nhận lấy bình ngọc để vào trong tay áo, hơi trào phúng nói: "Hôm nay đã đáp ứng nguyện vọng của ngươi, ngươi không phải cũng nên đáp lễ cùng trẫm uống hai chén rượu chứ ?" Sau khi nói xong liền đứng lên, "Ngồi ở đây nhìn tấu chương một vạn năm, trẫm cũng buồn bực đến hoảng."

Cẩm Tú nói: "Nàng ấy vẫn không biết , ta. ."

Thần Đế hừ lạnh nói: "Qua cầu rút ván cũng không nhanh đến vậy chứ ."

Nghĩ đến nàng đang bị hắn làm phép vây hãm , người ngoài không thể vào được , ánh mắt Cẩm Tú hơi cúi xuống , lại cười nói: "Sư huynh đã mở lời, ta sao dám từ chối."

******

Nhà gỗ trống không, một mình lẻ loi nằm ở trên giường, xiêm y vẫn được mặc chỉnh tề, thật khiến cho người ta nhịn không được hoài nghi đêm qua chỉ là một giấc mộng xuân, nhưng đau đớn trên người lại rất rõ , Hồng Ngưng cố gắng thích ứng một chút, cố gắng bước xuống giường ,những cánh hoa mềm mại xinh đẹp đã dần dần biến mất, chỉ còn lại có ván giường lãnh lẽo cứng rắn , chứng thật chuyện đã trải qua trước đó .

Bọc quần áo nằm ở góc tường ,xung quanh mọi thứ vẫn giữ được nguyên dạng, nhưng người lại không thấy đâu .

Hồng Ngưng nhìn chiếc giường ngây người một lúc ,sau đó xoay người, phát hiện bên trong rất sáng sủa nhưng bên ngoài cửa lại là đêm tối âm u , màn đem vô tận, cái gì cũng không nhìn thấy, sau khi hiểu rõ, trong lòng nàng cảm thấy rất tức giận, từ nay về sau chỉ sợ nàng vĩnh viễn cũng không thể ra khỏi cánh cửa này một bước , đây là ý của hắn sao.

Bỗng nhiên phía trước mặt có chút tia sáng vụt tới, giống nhau những ngôi sao lửa , hội tụ thành bốn chữ "Chờ ta trở lại".

Hồng Ngưng cắn môi, sau khi từ biệt, trong lòng nàng ngũ vị (chỉ các vị ngọt, chua, cay, đắng, mặn)lẫn lộn, vạn phần mâu thuẫn, chẳng biết vì sao vẫn nhẹ nhàng thở ra, "Ta sẽ thay nàng nghĩ biện pháp", người nói chuyện đêm qua thật sự là hắn sao, nàng có nên tin tưởng hắn một lần này hay không?

Trong bóng đêm một bóng người từ từ hiện thân.

Hồng Ngưng lập tức đưa mắt, sau khi thấy rõ người vừa tới thì không khỏi giật mình.

Lục Dao mỉm cười nói: "Ngươi không cần phải đợi, hắn đang cùng Đế Quân uống rượu."

Biết rõ thân thể của hắn, chẳng lẽ Hồng Ngưng phải tự trách hay phải cảm thấy xấu hổ, nàng chỉ im lặng không nói.

Mượn Thiên Châu của Đế Quân quả nhiên có thể phá tan trận pháp của hắn, nữ nhân trước mắt lại lộ ra sợ hãi, trên người đã có dấu vết của hắn, Lục Dao đánh giá vài lần, thở dài: "Kỳ thật lúc trước ta chỉ thấy muội muội đặc biệt, trách không được hắn lại thích."

Đây là tình cảnh khi chính thất gặp tiểu thiếp hay sao ? Hồng Ngưng âm thầm tự giễu, hai chữ "Đặc biệt" này dùng thật đúng là thích hợp, cảm giác hắn đối với nàng đúng là chỉ trọn vẹn bởi hai từ đặc biệt này , dù sao một Tiểu Yêu không biết lượng sức mình, dám đứng trước mọi người thổ lộ tình cảm với hắn đúng là không nhiều lắm.

Lục Dao tiến tới kéo tay nàng, ngữ khí thân thiết, "Ta cũng không nghĩ tới đây để trách cứ ai , muội muội yên tâm, là hắn bảo ta tới đón ngươi."

Hung thủ hại Bạch Linh, nay hắn lại muốn nàng chung sống hòa bình với nàng ta hay sao ? Hồng Ngưng lui về phía sau hai bước, đột nhiên cảm thấy bản thân thật đê tiện và buồn cười.

Cùng hắn dây dưa lâu như vậy, nàng vẫn không ngừng cố gắng tìm về những ký ức kiếp trước , nhưng lại quá xem nhẹ một vấn đề khác, trong ngàn năm này hắn đã có một vị hôn thê xinh đẹp .

"Ta sẽ thay ngươi nghĩ biện pháp " Lời nói của nam nhân ở trên giường quả nhiên không thể tin được , chuyện đêm qua hóa ra chỉ là do nàng buông thả mà thôi , một thần tiên lại cùng với phạm nhân dây dưa không dứt , nhất định sẽ dẫn tới trời phạt, nàng hận hắn thao túng vận mệnh của mình, vọng tưởng (mơ mộng hão huyền) trả thù, kết quả lại tự đẩy bản thân sa vào đó, thiếu chút nữa đã tin tưởng vào hắn.

Một bên cùng Đế Quân uống rượu một bên lại để cho vị hôn thê tới thu dọn hiện trường , khiến nàng cảm thấy thân phận của mình bây giờ chả khác gì tiểu thiếp được giấu trong kim ốc tàng kiều , bây giờ lại còn được vợ cả trong nhà đồng ý, lại còn đặt biệt tới đón nàng trở về . Hắn sao lại không rõ mỗi lần nàng đối mặt với Lục Dao là một lần khó xử thế mà hắn vẫn làm như vậy , có lẽ hắn cho rằng đây là sự an bài tốt nhất đối với nàng, bởi vì thương hại nàng, không đành lòng nhìn thấy nàng đến Kỳ Lân Động chịu chết.

Thôi, bây giờ thật, giả còn quan trọng gì nữa , ngược lại như vậy cũng có cái tốt của nó, như bây giờ nàng càng có thể kiên trì với lựa chọn của mình .

Hồng Ngưng xoay mặt nhìn màn đêm ngoài cửa , thản nhiên nói: "Ta dù sao chỉ là một phàm nhân, sao dám trèo cao được , ngươi có vẻ đã hiểu lầm rồi , ta cũng không phải đang đợi hắn."

Lục Dao nói: " Chuyện đêm qua ta đã biết ."

Hồng Ngưng nói: "Tìm vui thôi mà , ngươi lại tưởng thật sao ."

Lục Dao khó xử: "Nhưng hắn bảo ta. . ."

Hồng Ngưng ngắt lời nàng: "Ngươi cũng thấy đó , ta là bị hắn cưỡng ép bắt ở đây , bây giờ ta chỉ muốn đi ra ngoài."

Lục Dao nói: "Người là muốn đi cứu sư huynh của ngươi?"

Dao trì Kim Liên Lộ đã bị lấy đi, Hồng Ngưng trầm mặc.

Có Đế Quân ở đây , có chuyện gì cũng không thể đổ lên lên đầu mình được , Lục Dao mỉm cười nói: "Đưa ngươi đến Huyền Cảnh rất dễ dàng, nhưng làm thế nào để thuyết phục thiên quân Côn Luân để ngươi vào Kỳ Lân Động, thì phải xem chính bản thân ngươi." Nàng lấy ra bình ngọc, "Hắn đem Dao Trì Kim Liên Lộ trả lại cho ta , ngươi còn cần dùng không ?"

******

Cảm giác say nồng đậm sớm bị nỗi đau nhức xua tan, nỗi đau thấu xương, vài lần suýt nữa đã làm hắn rớt xuống khỏi đám mây, hắn kéo ống tay áo bị gió thổi lại, nhịn không được mỉm cười. May mà hắn đã sớm có phòng bị, mới có thể giấu diếm được Thần Quân, tấn vị sắp tới ắt sẽ xúc phạm đến thiên luật , đối với phàm nhân động tình không có khả năng dễ dàng được tha thứ như vậy. Tuy đã bị trì hoãn nửa ngày, nhưng cuối cùng chuyện cũng đã được như nguyện vọng , Thần Đế quả nhiên là cố tình, cũng không cần hắn phải nghĩ cách nữa .

Nhìn lại đám mây ngoài thiên cung, lòng hắn hơi hơi ảm đạm.

Sư huynh là người làm việc tàn nhẫn, đa mưu túc trí lại tình như thủ túc, năm đó khi cùng nhau lĩnh sư mệnh , lúc tình hình thiên đình ngoại ưu nội hoạn , bất đắc dĩ đã lừa gạt hắn, tự thoát thân rời đi, chỉ để lại mình hắn tự chống đỡ chính tông.

Rốt cục vẫn lựa chọn nàng, bởi vì đã từng đẩy nàng ra, vì thiên đình tận tâm mười vạn năm, thời gian còn lại để cho nàng cũng không sao .

Đối phó với Kỳ Lân Thiên Hỏa, cũng không phải là chỉ có Dao Trì Kim Liên Lộ, thiên quân Côn Luân cũng hy vọng con của mình sớm được giải trừ khế ước đi ra , chịu ít dày vò.

Kỳ Lân máu, kết trọn đời chi duyên.

Nếu đã không thể cầu vĩnh hằng nơi thiên đình, vậy thì cầu vĩnh hằng chốn trần gian, uy phong Thiên Hỏa vốn không giống bình thường, hậu quả cũng khó có thể đoán trước , cho nên nếu muốn chắc chắn hơn nữa, trước tiên còn phải đi gặp thiên quân Côn Luân một lần . Mà lúc này đây, trong lòng hắn duy nhất chỉ hy vọng sớm được nhìn thấy nàng. Không quên chuyện đã hứa hẹn với nàng, mọi thứ đã được lên kế hoạch tốt, mọi chuyện đang phát triển đến hướng đã định, chấp chưởng Trung Thiên mười vạn năm, ngoài sự tự tin hắn tự nhận mọi việc hắn làm đều được tính toán chặt chẽ chu đáo trong lòng bàn tay, nào biết được giờ phút này đây trong lòng hắn bỗng nhiên lại dâng lên một dự cảm xấu , càng ngày càng mãnh liệt.

Thần Đế gian lận ở trong bàn rượu, tất nhiên không phải là điều tốt ,nhưng ngài nể mặt mũi hắn chắc hẳn sẽ không chủ động xuống tay đối với nàng, mà nàng cũng đã đáp ứng hắn, sẽ không tự tiện hành động, huống chi lúc rời đi khi hắn còn để lại lời nhắn .

Nhà gỗ yên lặng hoang vắng nằm trong rừng cây, bên trong lại ẩn ẩn ánh sáng nhàn nhạt.

Thần Đế Thiên châu! Có thể chứng thật suy đoán tồi tệ nhất trong lòng , hắn biến sắc, thần đế lúc này đây đang an tọa trên thiên cung, vậy người đến căn nhà gỗ này là ai? Thực hiển nhiên, người biết chuyện đêm qua cũng không chỉ có một mình thần đế, không thể ngờ được bọn họ lại có thể tính toán nhanh như vậy, chuyện kia bây giờ cũng không thể không trì hoãn nữa , nàng bướng bỉnh như vậy mà ngay cả một chút thời gian nguyện chờ hắn cũng không có .

Hắn xoay người thẳng đến Huyền Cảnh.

******

Huyền Cảnh ,Kỳ Lân động ở Côn Luân, Hồng Sa ngoài động mười dặm, sóng nhiệt (hơi nóng)từng trận khuếch tán hướng về bốn phía, bên trong xích một đầu thần thú thượng cổ, thủ hộ Côn Luân dài đến mấy trăm năm, Kỳ Lân thiên hỏa, thần tiên cũng khó tránh được vận mệnh hôi phi yên diệt, nhớ ngày đó khi nó gây hại cho thiên địa, lão tổ Côn Luân cùng các thần hợp lực đem khóa nó ở trong động, lại thấy Thiên Hỏa có khả năng trọng Tố Hồn phách (nặn hình người) , liền phong nó làm thủ hộ thú Côn Luân , lập khế ước, biến động phủ này trở thành nơi để nó an thân.

Tử Quan Minh Châu, hắc bào đai ngọc , diện mạo uy nghiêm, đúng là thiên quân Côn Luân, giờ phút này hắn khoanh tay đứng ở ngoài động, ánh mắt nhìn về phía xa xa, giống như đang nhìn Hồng Sa mười dặm kia, lại giống như đang quan trắc (quan sát và đoán định) vạn vật phong vân chân trời, ánh mắt phức tạp, thậm chí còn mang thêm vài phần u ám hiếm thấy , hẳn là đang nhớ tới vong thê (người vợ đã mất )

Mười tên tùy tùng đi theo ,trên mặt đều có vẻ khiếp sợ.

Có thứ gì đó đấm mạnh vào ngực, hắn bình tĩnh bước xuống đụn mây hỏi: "Người đâu?"

Thiên quân Côn Luân nhìn hắn cười lạnh, lời đáp cũng cổ quái: "Vẫn cứ đến đây."

Lại không cẩn thận đem phàm nhân bỏ vào Kỳ Lân động, tùy tùng bên cạnh cũng biết là đại sự, thấy sắc mặt hắn không tốt, vội chạy tới giải thích nói: "Thiên quân chỉ đáp ứng mang nàng tới đây nhìn, ai ngờ nàng tự dưng chạy vào đó ."

Hắn nhìn cửa động, rất nhanh hiểu được nguyên do vừa rồi .

Phong ấn vô hình ngăn cách bên trong với bên ngoài , pháp lực bên ngoài cũng không thể tác động được vào bên trong, nàng đột nhiên chạy vào trong động, chúng thần cản lại không kịp cũng đúng , nguyên nhân chủ yếu là ai cũng không nghĩ tới ,trừ bỏ thiên phi Côn Luân là muốn chết, có phàm nhân nào lại dám tiến vào Kỳ Lân động, bọn họ lúc đều khiếp sợ, sau khi có phản ứng lại thì nàng đã sớm vô tung vô ảnh (không còn chút tung tích), mà cũng không có một ai dám đi vào bắt nàng đi ra.

Chỉ đến khi người thuộc thần tộc chính tông tiến đến tìm kiếm, một tùy tùng mới cười lạnh nói: "Việc này nói đến càng kỳ quái, nếu không có người hộ tống, sao một phàm nhân bình thường lại có năng lực xâm nhập vào Huyền Cảnh Côn Luân được ." Năm đó đúng là hắn bặc tính (bốc quẻ tính toàn) để lộ tin tức, người thuộc thần tộc chính tông lại lặng lẽ đem những điều nghe thấy tiết lộ cho phu nhân, gây khó khăn cho tình kiếp thiên quân Côn Luân, làm ngài đánh mất đi vị trí đứng đầu thiên đình, rồi sau đó nghe thấy phu nhân chủ động tiến vào Kỳ Lân động, cử chỉ đại nghĩa ấy ngược lại đã giành được sự tôn kính của mọi người, chúng thần Côn Luân bởi vậy càng thêm ghi hận thần tộc chính tông, mà lần này lại có phàm nhân đến đây , tự nhiên muốn mượn cơ này châm chọc một phen: "Loại chuyện này cũng không phải chuyện quan trọng gì , Trung Thiên Vương pháp lực vô biên, sao không bặc tính thêm một lần , nhìn xem là ai. . ."

Hắn ngắt lời người kia nói: "Đi vào bao lâu rồi ?"

Tùy tùng sửng sốt một chút, không tự chủ được hồi đáp: "Non nửa canh giờ."

Phàm nhân sao có thể ở trong kỳ lân động sống đến non nửa canh giờ? Hắn cười cười, hy vọng nhỏ nhoi ấy so với thiên hà sa còn nhỏ hơn , nhưng nếu không còn hy vọng, chuyện bản thân hao tổn tâm cơ thì bây giờ tính cái gì nữa , nàng luôn có năng lực khiến việc của hắn đều trở thành vô ích , cũng không biết hắn chịu biết bao tức giận !

Không hỏi nhiều gì nữa, hắn tiến vào Kỳ Lân động.

Nghe nói năm đó phu nhân khiến cho tộc Côn Luân có một sự thay đổi chưa từng có, hai chữ "Phàm nhân" cơ hồ trở thành một đại danh từ cấm kỵ , lần này đến rất tốt, đơn giản không cần nói hai lời liền tự mình đi tìm đường chết, liên luỵ đến nhân vật như vậy, chúng tùy tùng lộ vẹ xúc động , hai mặt nhìn vào nhau, nhất thời cũng quên đo ý kiến môn tộc, không nhịn được nghẹn ngào nói: "Trung Thiên vương."

Thiên quân Côn Luân chỉ im lặng nhìn thoáng qua trong động , đưa tay ngăn lại nói: "Không cần gọi , gọi người đi báo cho Hạo Thiên."

Trong hang đỏ rực , hơi nóng đập vào mặt, cơ hồ khiến nàng nghẹt thở , mỗi khi đi lên ba trượng*nàng liền bố trí phong ấn, pháp lực không thể xuyên qua phong ấn, một thông đạo thật dài được chia thành nhiều phân đoạn không gian đơn độc, rốt cục phía trước cũng xuất hiện một cái động thính thiên nhiên , rộng lớn như quảng trường, giữa quảng trường trên mặt đất không có củi lửa, lại có một rừng lửa hừng hực , giữa rừng lửa, một thiếu niên áo trắng đang đứng nhắm mắt lại , trên khuôn mặt hoàn mỹ mang theo vẻ thống khổ, khóa chặt hai hàng lông mày, mang theo rất nhiều nhẫn nại.

*Trượng (đơn vị đo chiều dài, 1 trượng bằng 10 thước, 10 trượng bằng 1 dẫn)

Kỳ Lân thiên hỏa, thần tiên cũng khó tránh khỏi kết cục hôi phi yên diệt , nhưng lại có người cũng có thể mượn nó để trọng tố tinh hồn, chẳng qua sự trả giá cũng rất lớn, người nào đó nếu đã cùng Kỳ Lân lập khế ước thì phải chịu để thiên hỏa dày vò ngàn năm, ngày đêm không ngớt.

Không thể nói rõ là áy náy hay đau lòng, Hồng Ngưng dừng bước, nước mắt tràn mi, đơn độc hành tẩu chốn nhân gian lâu như vậy, đột nhiên quay đầu, trên đời này lại có người không màng hậu quả hết lòng đối tốt với nàng , lúc này đây hắn lại ở trước mặt nàng chịu khổ hình dày vò .

Hắn vừa vặn nhìn qua bên này , ánh mắt vẫn lạnh lùng như năm đó, đa phần mang vẻ bất ngờ , còn lại là sự xa lạ.

Hồng Ngưng há miệng thở dốc, không thể kêu lên .

Ngược lại hắn đã mở miệng trước, ngữ khí xa cách, "Ta ở chỗ này đã hai năm , ngươi là người đầu tiên vào đây ."

Hồng Ngưng cúi đầu, lau nước mắt nói: ". . . Như vậy. . . Có đau hay không?"

Hắn hừ nhẹ một tiếng, lập tức nhíu mày lại nói: "Ngươi nên chạy đi, nó cứ nửa năm lại tới đây tuần tra một vòng, chính là lúc này đây ."

Hồng Ngưng nói: "Ngươi có muốn đi ra ngoài?"

Này rõ là lời nói vô nghĩa, hắn không kiên nhẫn, hơi phất tay liền bị luồng hỏa diễm ngăn trở tầm mắt nói: "Có thể đi sao ta còn không đi? nhanh đi ra ngoài, nó rất nhanh sẽ trở lại ."

Hồng Ngưng lúc này mới thấy rõ trên hai chân hắn có một sợi dây thừng lửa gắn liền với mặt đất, xem ra đúng là ở thực hiện khế ước Kỳ Lân , phải làm cho Kỳ Lân ngủ say mới có thể thoát thân, vì thế nàng nhanh chóng tỉnh táo lại, nhìn quét về bốn phía, đã thấy nham thạch trên vách đá có vô số huyệt động to nhỏ, bên trong là mật đạo quanh co khúc khuỷu, không biết là thông đến đâu .

Nàng ngắn gọn hỏi: "Nó vào chỗ nào ?"

Hắn sửng sốt một chút, sau khi hiểu được dụng ý của nàng sắc mặt càng kém, "Phụ vương ta gọi ngươi đến?"

Hồng Ngưng lắc đầu nói: "Là ta tự mình muốn tới cứu ngươi."

Hắn rốt cục có hứng thú, "Ta cũng chưa bao giờ nhìn thấy ngươi."

Cần một quyết tâm như thế nào mới có thể thủ hộ phàm nhân tam thế, cuối cùng lại thiếu chút nữa rơi vào kết cục hôi phi yên diệt, không nhớ rõ cũng tốt, Hồng Ngưng trầm mặc một lát, mỉm cười nói: "Ngươi chỉ cần nói cho ta biết nó đi vào động nào là được ."

Hắn lạnh lùng thốt lên: "Ta không cần ngươi cứu, đi mau!"

Vẫn là cái mặt tâm lãnh người nóng, Hồng Ngưng lui về phía sau hai bước, cười nói: "Ta có thể đi vào, tự nhiên có biện pháp cứu ngươi, ngươi không nói, ta sẽ tự tìm ."

Hắn cười nói: "Ngươi chỉ là phàm nhân."

Hồng Ngưng bình tĩnh mặt hỏi: "Ngươi cũng không phải chỉ là một phàm nhân sao?"

Hắn lắc đầu, bỗng nhiên hạ giọng nói: "Nó đã trở lại."

Hồng Ngưng lập tức hỏi: " Động nào ?"

Bị thiên hỏa dày vò, ngày đêm khó tránh khỏi thống khổ, khổ hình như vậy còn muốn kéo dài ngàn năm, nếu có thể sớm chạy khỏi chỗ này thì không còn gì tốt hơn, thấy nàng quyết tâm muốn lưu lại cứu mình , hắn rốt cục nâng tay chỉ vào một cái huyệt động nham thạch trên vách đá xa xa nói: "Để nó nhìn thấy một hồn phách đầy đủ xa lạ sẽ rất tức giận, để ý đừng chọc giận nó."

Hồng Ngưng lập tức bước tới cửa động.

Cùng với tiếng huýt gió kéo dài, một trận hỏa cầu cực lớn xuất hiện bên trong động, hướng ra phía ngoài , bước chân nặng nề dồn xuống đất khiến nó rung lên , hơi nóng giữa không khí quá nặng, làn da như bị nướng chín âm ỷ

cảm giác đau đớn .

Lục Dao có phải thực tâm tốt như vậy hay không, Hồng Ngưng cũng không còn hứng thú nghĩ nhiều nữa , chỉ biết lúc nàng còn chưa tiến vào động, việc có thể lộ ra tin tức không cao , nhiều lắm là trên thiên giới chi là tiếng đồn, bởi vậy đương nhiên sẽ không dễ dàng tin tưởng vào lời nói hời hợt như vậy , cũng từng nghĩ tới các loại tình huống nghiêm trọng, nhưng mà một màn trước mắ txác thực làm người khác chấn kinh rồi.

Viên hỏa cầu cao ước chừng ba thước, cẩn thận nhìn mang máng có thể phân biệt được hình dáng của nó , kia căn bản không phải lửa, mà là chỉ quái thú, toàn thân bao phủ màu lửa , ngọn lửa giống như là da lông của nó, ngọn lửa bao phủ toàn thân, căn bản không thể phân biệt rõ chỗ nào là mũi chỗ nào ánh mắt, mỗi bước đi, chỗ chân bước qua , trên mặt nham thạch đều bị tan chảy thành nham thạch nóng chảy.

Hồng Ngưng nắm chặt bình ngọc trong tay, cũng may trước đó nàng đã để ý kiểm tra qua , linh khí trong bình ngọc vẫn như cũ , Dao Trì Kim Liên Lộ là thật , hơn nữa Cẩm Tú cũng thừa nhận qua nó đối Kỳ Lân thiên hỏa có tác dụng kìm hãm.

Hơi nóng bức người, Kỳ Lân rốt cục thò đầu ra khỏi động.

Dao Trì Kim Liên Lộ tưới lên Thiên Hỏa, chỉ nghe: "Xích" một tiếng, khí lạnh nhanh chóng tràn xuống , toàn bộ huyệt động trở nên bớt nóng hơn , nham thạch nóng chảy dưới chân kỳ lân cũng đóng băng , biến thành bề mặt kiên cố.

Hồng Ngưng vui mừng , nhanh chóng lui về phía sau, ai ngờ còn chưa chờ nàng đứng vững, hỏa diễm nóng rực liền đánh về phía này, đồng thời là tiếng mắng mỏ giận dữ của Bạch Linh: "Không biết đổ vào mắt nó sao? Đồ ngu!"

Mắt ? Hồng Ngưng lập tức hiểu ra, cười khổ. Nàng chưa bao giờ tin tưởng Lục Dao thực độ lượng đến như vậy , ai có thể dễ dàng tha thứ cho vị hôn phu cùng với một nữ nhân khác dây dưa không rõ chứ ? Chuyện này từ đầu tới đuôi đều do nàng ta sắp đặt, Dao Trì Kim Liên Lộ xác thực có thể đối phó với Kỳ Lân, nhưng phải tưới vào mắt nó, nửa thật nửa giả, âm mưu cao minh như vậy,chả trách lúc trước khi thử Cẩm Tú nàng cũng không lưu ý hỏi , nàng thật ra cũng không trông mong bản thân cùng Bạch Linh kết trọn đời chi duyên gì , mà chỉ cần bản thân tránh khỏi kết cục hội phi yên diệt mà thôi .

Cảm giác mát mẻ xung quanh làm cho Kỳ Lân rất không thoải mái, lập tức ý thức được địa bàn của mình bị người ngoài xâm nhập lập tức nó bị chọc giận, quay đầu về phía nàng .

Đừng nói Dao Trì Kim Liên Lộ đã không còn , cho dù còn , thì dù nó có đứng trước mắt nàng , nàng cũng không thể nhìn rõ đâu là mắt của Kỳ Lân, thượng cổ thần thú oai phong có thể so sánh với Tam Vị Chân Hỏa hồ tộc sao? Hồng Ngưng cuống quít niệm bí quyết trốn, lại nghe thấy Bạch Linh quát: "Nơi này không độn thổ được!"

Hóa ra lúc trước khi chế ngự Kỳ Lân thì tổ sư Côn Luân đã tự mình bố trí phong ấn, phong ấn của tổ sư ai có thể đột phá chứ ?

Ngũ Hành độn thuật cũng không dùng được, trong lòng Hồng Ngưng trầm xuống , vội nhào tới bên cạnh , cố gắng tránh đi.

Không kịp thở dốc, Hỏa diễm nguy hiểm lại đánh tới.

Hôi phi yên diệt sao ? Nàng bỗng nhiên thực hối hận, lúc trước thấy hắn chết dưới tam vị chân hỏa trước mặt mình , nay chính mình lại phải hôi phi yên diệt trước mặt hắn, hắn tuy rằng không còn nhớ rõ , nhưng tính tình đó một chút cũng không thay đổi, tương lai sẽ áy náy bao nhiêu đây .

Dưới kiếm Kỳ Lân hồn phách đầy đủ sẽ lập tức bị phá hủy, một linh hồn không hoàn chỉnh sao? trong lúc tuyệt vọng, một ý niệm cổ quái hiện lên trong đầu—— đây có lẽ là cách duy nhất để tránh thoát , bởi vì tinh phách không được đầy đủ, muốn mượn thiên hỏa trọng tố thân hình, cho nên cùng kỳ lân ký kết khế ước, nếu hồn phách bản thân cũng không được đầy đủ trọn vẹn, có phải cũng có thể cùng Kỳ Lân đàm phán lập khế ước hay không?

Nàng càng nghĩ càng cảm thấy đạo lý này không chê vào đâu được, nếu không thể cứu hắn ra ngoài, vậy thì lưu lại đây , ít nhất sẽ không để cho hắn ở trong này chịu dày vò một mình, nghĩ đến đây nàng đơn giản không tránh nữa , nhấc tay niệm chú muốn hút hồn phách ra.

Bạch Linh kinh hãi hỏi: "Ngươi muốn làm cái gì?"

Lời còn chưa dứt, lại có kim quang hiện lên, một cỗ đại lực đẩy nàng ra ba trượng.

Nhìn thấy người tới, Hồng Ngưng cũng kinh hô: "Ngươi tới đây làm cái gì?"

Trước/47Sau

Theo Dõi Bình Luận