Saved Font

Trước/12Sau

Gửi Cho Anh Một Tí Ngọt Ngào

Chương 10: Xin Giữ Tự Trọng

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Tôi vừa hỏi, vừa trơ mắt ra nhìn nam nhân ngay trước mặt. Quả đúng là cảm giác quen thuộc như từng gặp ở đâu rồi, nhưng dù cố nhớ ra thì tôi cũng chẳng thể nhớ được. Tôi cứ thế nhìn chằm chằm vào cậu, như thể lâu ngày mới có thể gặp được mỹ nam quá mức đẹp trai như này.

" Gặp nhau rồi sao? Hình như chưa thì phải." Cậu đáp lại, nhưng phần dịu dàng trong giọng nói có phần mất đi đáng kể, có vẻ với giọng điệu đang rất vội. Cậu nhìn xuống đồng hồ đeo tay.

" À, chắc là do quen mắt thôi. Xin lỗi vì hơi vội mà tôi gây cho cậu phiền phức. Cậu có việc gấp thì cứ đi đi, tôi có bạn gần đây nên không sao đâu." Tôi nói để tránh làm phiền người ta, thật ra cũng đúng. Chắc là do tôi quen mắt thôi. Với lại cả tên Nghiên Minh tôi cũng chưa nghe qua bao giờ.

" Cậu chắc là không sao chứ?" Cậu dò hỏi lại.

" Không sao, cậu cứ đi làm việc của cậu đi. Tôi tự xử lý được."

" Vậy tôi đi trước. Lần này thật xin lỗi cậu." Cậu nói rồi tạm biệt rời đi. Bóng lưng dần xa, rồi biến mất giữa dòng người đông đúc đó.

Tôi cố gắng đi lại chổ đám Kha Kì đang đứng đợi tìm xem nam thần rốt cuộc đang ở đâu. Dáng đi cứ khập khiễng, thật sự trông rất khó coi. Tôi chỉ đi được một quãng thì bị Khang Nguyên bắt gặp trong lúc đang đi mua kẹo bông cho cả bọn. Thế là, tôi được nó cõng đi vì xót thương cho cái chân đầy máu của tôi.

" Vương Nghi, cậu bị sao thế? Sao chân lại đầy máu thế kia." Thư Hân chạy lại hỏi.

" Cậu bị sao thế Vương Nghi?" Kha Kì cũng không mất phần.

" Từ từ đã, không thấy bệnh nhân đang muốn khóc chẳng được hay sao. Để Vương Nghi người ta ngồi xuống đã rồi hỏi. Tôi sắp không chịu nổi sức nặng này rồi." Khang Nguyên nói, giọng điệu đầy tính mỉa mai.

Tôi sút một phát vào chân Khang Nguyên, dám chê bà đây béo hả. Người ta chỉ có bốn mươi hai kí thôi đó.

" Ây da! Ôi cậu còn có sức đá mình như vậy thì chắc không làm sao đâu." Khang Nguyên nói rồi đi đến đặt tôi ngồi xuống gốc cây gần đó. Tôi kể lại việc tôi vừa quay đi một quãng đã đụng trúng người ta cho chúng nó nghe. Kết cuộc lại bị như này, lại còn chẳng được chứng kiến những màn " anh hùng cứu mỹ nhân " như trên phim nữa.

" Tên đó là ai? Thấy con gái người ta máu me đầy người như vậy lại còn chẳng đưa người ta đến bệnh viện nữa. Bà đây biết được sẽ chẳng yên thân đâu."

" Đúng, cho Gia Kiệt biết là ai đi, đại ca như ta sẽ kéo đàn em đến xử lý nhà bọn chúng." Tên Gia Kiệt thân người gầy gò kia cũng lên tiếng. Thật ra, ngoài việc giàu thì cũng chẳng làm được việc gì.

" Lục Nghiên Minh." Tôi nói.

" Lục Nghiên Minh gì đó bà đây không biết. Làm bạn thân của Kha Kì ra nông nổi này. Mà khoan đã, cậu nói ai cơ?" Kha Kì quay sang tôi với bộ mặt có vẻ đang bất ngờ.

" Con trai Lục Diêu Văn, chủ toà soạn Tân Nguyệt, Lục Nghiên Minh." Tôi giải thích chậm rãi từng câu từng chữ.

Không khí tĩnh lặng 30 giây

" Nam thần của mình. Ơ nam thần của mình. Mình còn chưa được gặp, sao cậu lại gặp được thế huhu. Phải chi người bị tai nạn là mình, mình muốn gặp nam thần. Vương Nghi cậu đổi chổ với mình đi." Kha Kì nói với vẻ không cam tâm. Mà cũng tội thật, công sức tìm người ta lâu như thế lại chẳng được gặp, mà người lãnh nạn lại là tôi.

" Sao cậu lật mặt nhanh thế Kha Kì? Mới vừa hùng hổ đòi đi quyết chiến với người ta cơ mà?" Gia Kiệt đầy giọng khinh bỉ đứa con gái không có lòng tự trọng đó

" +1. Thật chẳng hiểu cậu. Đúng là có sắc quên bạn mà." Thư Hân nói, mặc kệ Kha Kì mê trai đó mà lại sơ cứu bệnh nhân như tôi.

" Mà thôi không sao, lần sau có thể gặp. Bây giờ bảo bối của tôi là tuyệt nhất. Là ưu tiên số một. " Kha Kì chạy lại, vỗ về nịnh bợ tôi. Thật sự đã quá quen với những câu nói này, tôi chỉ vô cảm lườm một cái. Mỹ nữ không thể hao tâm tổn sức với cấp bậc mê trai não tàn này được.

Trong lúc bọn tôi đang tranh cãi về đứa vô liêm sỉ Kha Kì và nam thần chẳng đáng mặt nam nhi của nó, Khang Nguyên đã gọi taxi đưa cả đám chúng tôi đến bệnh viện sơ cứu. Suốt quãng đường từ hội sách đến bệnh viện, tôi cứ cảm thấy khó chịu với mớ suy nghĩ trong lòng. Thật sự tôi đã có ấn tượng về tên Nghiên Minh đó. Rốt cuộc lại suy nghĩ chẳng ra. Mong là sẽ có cơ hội gặp lại để nhớ được ra rốt cuộc cậu ấy là ai? Đã từng gặp ở đâu rồi.

Trước/12Sau

Theo Dõi Bình Luận