Saved Font

Trước/130Sau

Hạ Cơ

Quyển 4 - Chương 5

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Edit by ViTuSac

Quần áo từ trên thân thể ngọc ngà rơi xuống. Bộ ngực no đủ, eo liễu mãnh khảnh, cái mông tròn trịu, chân dài cân xứng, da thịt nàng trắng như ngọc. Không được, không thể tiếp tục tưởng tượng đến phía dưới. Tần Thì lại uống một chén rượu.

Bên trong Hạ Cơ ít nhiều cũng thấy không thoải mái. Ăn no thì nên nghĩ đến chính sự, ví dụ như làm sao để có thể cùng Tần Thì tới một chân. Nếu như hắn ở phương diện kia có tật xấu thì nên làm thế nào? Đây không phải hại nguyên chủ sao? Nếu không biết, vậy phải tới thử một chút xem hắn rốt cuộc có được hay không.

Đây là đêm động phòng hoa chúc, có xảy ra chuyện gì cũng là chuyện đương nhiên.

"Tần Thì." Hạ Cơ ở bên trong gọi người.

"Chuyện gì?" Tần Thì đáp lại.

"Ta không có quần áo tắm rửa, ngươi tìm cho ta một bộ quần áo của ngươi đi."

"Vậy nàng đợi một chút" Tần Thì tìm trong tủ quần áo của mình một bộ đồ trắng đưa qua.

Vào thời khắc chạm vào đầu ngón tay của nàng, trong lòng Tần Thì run rẩy một trận.

Sau một hồi "sột sột soạt soạt", Hạ Cơ mặc quần áo quá cỡ của Tần Thì đi ra. Quần dài đến phết đất, Hạ Cơ không có cách nào chỉ đành xắn lên. Lưng quần cũng quá mức rộng, lung lay sắp rớt. Vùng ngực trắng tuyết ở cổ cũng lộ ra phân nửa. Nghĩ đến nàng bên trong trần như nhộng, quần áo mình được mặc lên da thịt trắng nõn của nàng. Trong lòng Tần Thì nổi lên một trận lửa nóng.

Trước kia phụ thân từng đưa nữ nhân trần truồng như nhộng cho hắn, trong lòng hắn cũng chưa từng phập phồng. Nhưng tại sao nghĩ đến da thịt trần trụi của nàng khoác lên quần áo của hắn, hắn liền không thể khống chế được.

Hạ Cơ đến gần bên cạch hắn, Tần Thì hít thở không thuận. Hắn ngồi, nàng đứng. Đôi mắt hắn nhìn thẳng vào bộ ngực của nàng. Tần Thì phảng phất có thể nhìn thấy hai viên phấn hồng ẩn ẩn nhô lên. Hắn hơi mất tự nhiên, liền quay đầu sang hướng khác.

Tâm Tần Thì hoảng loạn đều bị Hạ Cơ thấy rõ. Còn có khẩn trương thẹn thùng nghĩa là đối với nữ nhân có cảm giác.

"Ta ngủ trước đây." Tần Thì nghe thấy câu này liền nảy sinh suy nghĩ xấu xa.

"Ừ." Tần Thì gật gật đầu, ngồi bất động như núi.

"Đúng là đồ ngốc, ám chỉ như vậy mà nghe không hiểu." Hạ Cơ suy nghĩ bực tức. Giận dỗi tự mình nằm lên giường nhìn tấm lưng rộng của Tần Thì. Thấy hắn ngơ ngác mà ngồi ở chỗ đó, nàng liền muốn xem thử hắn có thể ngồi bao lâu.

Tần Thì từ nhỏ tập võ, từ trong hô hấp liền đoán được Hạ Cơ đang nhìn hắn, tay cầm chén rượu cũng cứng đờ.

Hai người giằng co hồi lâu, rốt cuộc Hạ Cơ cũng nhịn không được.

"Ngươi rốt cuộc có muốn ngủ hay không, để đèn như vậy người ta không ngủ được." Hạ Cơ oán trách hắn.

Tần Thì hạ quyết tâm, nên thấy liền thấy, mình ngồi một mình ở chỗ này yếu đuối có nghĩa gì chứ? Dù vậy nhưng khi cách giường vài bước, bước chân Tần Thì vẫn phá lệ nặng nề.

Đèn bị thổi tắt. Hai người chỉ mặc quần áo đơn bạc nằm trên giường. Tần Thì thân thể cứng đờ, không dám cử động, nằm yên thẳng tắp.

"Ngươi có phải hay không ghét ta?" Giọng nói Hạ Cơ bi thương. " Ngươi chê ta lớn lên xấu xí?"

"Đẹp." Tần Thì vụng về trả lời nhưng thành thật. Nếu nói người đẹp nghiêng nước nghiêng thành như vậy mà khó coi thì cũng trái lương tâm hắn.

"Dáng người không đẹp?"

"Rất đẹp." Lúc nãy hắn đã nhìn thấy, phập phồng quyến rũ.

"Tính cách không tốt, tướng ăn khó coi?"

"Đều tốt đều tốt." Tần Thì trả lời.

"Vậy vì cái gì ngươi không cần ta?" Hạ Cơ ngay cả chiêu khóc nức nở cũng dùng đến.

Tần Thì trong lòng kinh ngạc, hắn vốn cho rằng Hạ Cơ không tự nguyện ở trong sơn trại. Hơn nữa bị ép buộc gả cho hắn, vốn là nên rất oán hận.

Trước/130Sau

Theo Dõi Bình Luận