Saved Font

Trước/107Sau

Hắc Ám Cưng Chiều: Vương Phi Chớ Làm Chuyện Xấu

Chương 46: Bởi Vì, Ta Muốn Nàng 3

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Hắn nói, đem gì đó trả lại cho hắn, hắn sẽ như nàng mong muốn, bỏ nàng.

Hắn chịu đồng ý, có chút ngoài dự liệu của nàng.

Nhưng, khóe môi của hắn nâng lên nụ cười không rõ, làm trong lòng nàng đạp lỡ nửa nhịp, sau lưng nụ cười kia nhất định cất dấu cái gì, mấy lần tiếp xúc, nàng dần dần đối với mỗi câu nói của hắn mà sinh ra hoài nghi, cẩn thận, phải cẩn thận cẩn thận hơn nữa, nếu không, trong lúc lơ đẽnh sẽ rơi vào trong bẫy của hắn.

Trực giác nhạy cảm nói cho nàng biết, hắn không chỉ có vô lại, còn rất giảo hoạt. Giống như một con cáo già, đa mưu túc trí. Nàng thủy chung không cách nào đoán được trong lòng hắn đang suy nghĩ gì, tiếp theo sẽ giở trò quỉ gì, cảm giác mình như "Đồ chơi" trong miệng hắn nói, bị hắn đùa bỡn ở trong lòng bàn tay.

Về phần mình tại sao phải trở thành mục tiêu của hắn, không biết gì cả. Thỉnh thoảng dịu dàng, thỉnh thoảng vô lại, thỉnh thoảng bá đạo, thỉnh thoảng chân thành tha thiết, thỉnh thoảng tà khí, hắn thay đổi nhiều như vậy, hoặc giả còn dấu một mặt khác.

Nàng nhất định phải coi chừng mà ứng đối.

Chỉ là, nàng rốt cuộc trả hắn thứ gì? Nói chuyện luôn không rõ ràng , đây là tật xấu xấu nhất trên người hắn.

Mộc Thuần Thuần hết sức nghi hoặc, nhưng thấy cằm nam nhân giương lên, đường cong hoàn mỹ rõ ràng chiếu vào tầm mắt nàng, tiếp theo bàn tay vừa nhấc, hướng một hướng khác trên người nàng khẽ đưa tay chỉ, đường cong nơi khóe miệng từ từ tản ra.

Mộc Thuần Thuần hết sức nghi hoặc, nhưng thấy cằm nam nhân giương lên, đường cong hoàn mỹ rõ ràng chiếu vào tầm mắt nàng, tiếp theo bàn tay vừa nhấc, hướng một hướng khác trên người nàng khẽ đưa tay chỉ, đường cong nơi khóe miệng từ từ tản ra.

Hai mắt lập tức rũ xuống, nhìn theo nơi hắn chỉ, phát hiện rõ ràng trên cổ treo một cọng dây vàng , trên dây treo một chiếc nhẫn ngọc, sắc màu trong suốt, long lánh tinh xảo, nhãn lực nàng có kém mấy cũng nhìn ra được nhẫn này không phải vật bình thường, giá trị nhất định không rẻ.

Nhẫn ngọc lẳng lặng rủ xuống ở trước ngực của nàng, mơ hồ phát ra ánh sáng màu xanh nhạt, lúc này nàng đứng ở vị trí đúng lúc hướng về phía ngoài cửa sổ, ánh mặt trời sáng ngời nhu hòa, kỳ quái, ánh sáng cả phòng đều không có cách nào che lấp ánh sáng xanh như ẩn như hiện của nhẫn ngọc, nó giống như mang theo một loại quý khí cùng ma lực vốn có của thiên nhiên.

"Nó, nó tại sao lại ở trên người ta?" Nàng nhớ ngày hôm qua lúc đám cưới trên cổ cũng không có mang bất kỳ vật gì, buổi sáng tỉnh lại tâm tình vô cùng nổi giận, vẫn không có chú ý tới.

"Nàng đoán xem?" Nam nhân đem vấn đề ném trả lại cho nàng, vẻ mặt làm chuyện xấu nhìn một cái không sót gì, bàn tay hướng áo bào bên cạnh để khẽ vươn, làm bộ muốn đứng lên.

Nửa người trên tinh tráng trần trụi lần nữa từ trong chăn gấm lộ ra, Mộc Thuần Thuần sợ tới mức vội vàng xoay người sang chỗ khác, mắc cỡ mặt đỏ tới mang tai. Khốn kiếp, lúc này cần phải đoán sao, nhất định là tối hôm qua thừa dịp nàng ngất đi len lén đeo vào trên cổ nàng.

Nói đi thì nói lại, đây rốt cuộc là cái sợi dây gì a, kéo lại kéo không xuống, bứt lại bứt không đứt, chiều dài sợi dây vừa chạm đến cằm của nàng, mặc cho nàng lôi kéo như thế nào, đều không ra.

Phía sau truyền đến thanh âm mặc quần áo xột xột xoạt xoạt, còn có một tiếng cười trộm cực kì đáng ghét, rõ ràng là đang cười nhạo cử chỉ của nàng.

Mộc Thuần Thuần giận dễ sợ, mắt chợt liếc lên trên đất, trong con ngươi bỗng nhiên sáng lên, chân mày tung bay, lập tức vui mừng ngồi xổm xuống, nhặt lên cây chủy thủ sắc bén mới vừa rơi xuống trên mặt đất kia, không quan tâm trên thân đao nhuộm vết máu, nhắm ngay dây vàng cắt một cắt ——

Mộc Thuần Thuần giận dễ sợ, mắt chợt liếc lên trên đất, trong con ngươi bỗng nhiên sáng lên, chân mày tung bay, lập tức vui mừng ngồi xổm xuống, nhặt lên cây chủy thủ sắc bén mới vừa rơi xuống trên mặt đất kia, không quan tâm trên thân đao nhuộm vết máu, nhắm ngay dây vàng cắt một cắt ——

Dây vàng "Không bị thương chút nào" , cùng kết quả nàng dự trù hoàn toàn khác nhau.

Sợi dây này nhìn qua không khác gì dây bình thường, làm sao ngay cả chủy thủ chém sắt như chém bùn cũng cắt nó không được chứ, , nàng liền cố tình không tin, dùng sức cắt một lần nữa, cắt nữa, cắt nữa, thử bảy tám lần, nàng nhụt chí, trợn tròn mắt, dây vàng này thật đúng là tà môn cắt mãi không đứt.

Vô cùng hoảng hốt, chủy thủ từ trong tay của nàng bị người khác rút đi, người nọ đã nhanh chóng cầm quần áo mặc chỉnh tề, vẫn không quên đeo lên tấm mặt nạ màu vàng kim lạnh như băng, thanh âm tà khí làm người ta chán ghét lại vang lên, "Bé ngốc, đừng uổng phí hơi sức nữa, sợi dây này được làm bằng tơ kim tằm, bất kỳ đao kiếm cũng cắt không lìa ."

Thừa dịp nàng không để ý, hắn đem chủy thủ cất vào trong tay áo. Cây chủy thủ này hắn nhất định tịch thu, nhìn nàng lung tung chặt tới chém lui, một chút ý thức nguy hiểm cũng không có, đặt ở trên người nàng hắn không yên lòng. Huống chi, hắn còn phải phái người tra một chút chủ nhân cây chủy thủ này cùng vương phi hắn đến tột cùng là quan hệ như thế nào.

Quỷ ảnh thư sinh nhất điểm lục, a, hoặc giả hắn rất nhanh sẽ gặp qua vị bằng hữu kia.

Trước/107Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Tuyệt Thế Thần Y: Quỷ Đế Xấu Bụng Cuồng Phi