Saved Font

Trước/125Sau

Hàn Viễn

Chương 63

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Đợi đến khi Du Hàn ra khỏi phòng tắm, hâm nóng lại bữa sáng xong xuôi rồi đi gọi cậu dậy, Lạc Lâm Viễn mới ra vẻ vừa tỉnh ngủ, dụi mắt bò dậy từ giường. Cậu thay đồng phục, sau đó ngẩn người nhìn áo ngủ vừa cởi ra một lúc, làm công tác chuẩn bị tinh thần, vo áo ngủ thành một cục rồi giấu vào dưới cùng.

Du Hàn lấy cho cậu một chiếc bàn chải đánh răng mới và cốc uống nước dùng một lần. Lạc Lâm Viễn rửa mặt xong, dùng nước sửa lại đầu tóc rối tung, chỉnh đốn bản thân gọn gàng mới ra khỏi phòng tắm.

Bữa sáng là cháo và bánh bao, của Du Hàn là nhân thịt, của cậu là nhân đậu. Lạc Lâm Viễn dùng đũa tách bánh bao thành hai nửa, lộ ra phần nhân bánh màu đỏ thơm ngon, nóng hổi nức mũi.

Bánh nhân đậu đỏ, xôi đậu đỏ(*) đêm tân hôn, Lạc Lâm Viễn nghĩ tới đây không hiểu sao lại nhớ đến điển cố mình từng nghe, nhớ lại sự cố sáng sớm, cậu cảm thấy rất ngượng ngùng.

(*) Sekihan (Xôi đậu đỏ) – Món ăn dùng trong các dịp lễ mừng của người Nhật, ví dụ như kết hôn hoặc sinh nhật, vì màu đỏ tượng trưng cho sự may mắn. Ở Hàn món này được gọi là patbap (팥밥), ở Trung gọi là hóngdòu fàn (红豆饭). Ngoài ra người Trung Quốc cho rằng đậu đỏ là biểu tượng của tình yêu thầm lặng.

Du Hàn thấy cậu không ăn thì hỏi: "Không thích nhân ngọt à?"

Lạc Lâm Viễn vội cắn bánh bao vào miệng, lúng búng nói: "Thích."

Ăn bánh bao xong thì xì xụp húp cháo, Lạc Lâm Viễn lại bị bỏng lưỡi, giật mình xuýt xoa vì sự nóng rát.

Du Hàn thấy cậu thè đầu lưỡi ra ngoài, nói: "Sao cậu cứ luôn bị bỏng vậy?"

Lạc Lâm Viễn cứng đờ người ra, rụt lại lưỡi, ấp úng nói: "Cứ luôn bao giờ chứ?"

Du Hàn nhấp một ngụm cháo, "Cẩn thận chút."

Lạc Lâm Viễn không cam lòng yếu thế, "Cậu mới cần cẩn thận ấy." Chuyện sáng sớm tôi biết cả rồi đó, chỉ là tôi không nói thôi.

Du Hàn đặt muôi xuống, "Tôi cẩn thận cái gì?"

Lạc Lâm Viễn da mặt siêu mỏng im lặng, xoắn xuýt hồi lâu mới phát ra một câu, "Cẩn thận bị bỏng." Ban nãy cậu làm eo tôi bỏng luôn rồi đó.

Ăn sáng xong vẫn còn sớm, bình thường vào giờ này, Lạc Lâm Viễn vẫn còn đang nằm nhoài ra trên giường. Cậu không muốn xách theo túi quần áo đến trường lắm vì ngại phiền phức, hơn nữa tối nay cậu cũng không muốn về nhà.

Cứ rối rắm như vậy ra đến cửa, Du Hàn nhận ra, hỏi cậu lề mề cái gì. Lạc Lâm Viễn xách túi, tỏ ra đáng thương hỏi: "Tối nay cậu có thể giúp đỡ tôi lần nữa được không?"

Du Hàn không hề nghĩ ngợi đã khước từ: "Không được."

Anh từ chối rất dứt khoát, không hề nể nang gì, vốn tưởng rằng Lạc Lâm Viễn còn giãy đành đạch lên hoặc làm nũng, không ngờ cậu quay đầu xách túi, không lưu luyến chút nào đi ra cửa, còn thúc giục Du Hàn, "Nhanh lên nào, đến trường muộn bây giờ."

Hai người lên xe buýt, trời vừa sáng nên trên xe không đông người, có chỗ ngồi, bọn họ ngồi sóng đôi với nhau. Lái xe là một bác tài xế lớn tuổi, kỹ thuật lái hệt như một dân tổ khiến Lạc Lâm Viễn khó chịu, sắp sửa nôn hết bữa sáng trong bụng ra ngoài.

Cậu cầm giấy ăn che miệng, ấn đường cau lại, Du Hàn an ủi: "Sắp đến rồi."

Công chúa nhỏ nhà họ Lạc không quen được với phong cách đi phương tiện công cộng, bị dồn ép đến mức không buồn trả lời người ta. Cậu nhắm mắt, nắm lấy áo Du Hàn. Không đợi đối phương kịp phản ứng, cậu đã nhích đầu lại gần, dựa lên bả vai anh.

Bỗng nhiên, mặt trời sớm bình minh ló mặt ra khỏi mây, ánh nắng rọi xuống khắp nơi, chiếu sáng tất cả không sót một chỗ nào, kể cả trong khoang xe buýt, bao gồm vẻ mặt không được tự nhiên của Du Hàn và mí mắt ửng hồng của Lạc Lâm Viễn.

Cậu nắm lấy góc áo anh, mấy ngón tay được tắm trong ánh nắng đều hồng lên, vò chất vải trở nên nhăn nhúm, dường như muốn lưu lại độ ấm ở phía trên đó.

Như vậy không được, Lạc Lâm Viễn dựa vào anh đã trở thành thói quen, bọn họ vốn dĩ không nên thân mật như vậy.

Du Hàn hiểu hết trong lòng nhưng lại không có cách nào đẩy cậu ra, cứ nhìn chằm chằm vào mấy ngón tay đỏ rực của cậu, bất đắc dĩ suy nghĩ xem lát nữa xuống xe nên mua gì cho cậu uống, có lẽ cậu bị say xe rồi.

Cậu chàng này yếu ớt, sợ là sẽ không chịu ngồi xe buýt nữa.

Ý thức được bản thân đang nghĩ gì, Du Hàn bỗng nở nụ cười tự giễu. Lạc Lâm Viễn vốn dĩ không nên đi xe buýt, có xe riêng đàng hoàng lại không đi mà lại chen lên phương tiện công cộng làm gì chứ.

Cũng không nên đến nhà anh, cho dù có chê khách sạn bẩn thì đồ dùng trên giường của khách sạn năm sao vẫn được thay mỗi ngày một lần.

Đầu Lạc Lâm Viễn gật gù, cắt ngang dòng suy nghĩ của anh. Tóc cậu chui vào tai anh khiến anh ngứa ngáy khó chịu.

Người trên vai ngẩng đầu, tiến đến bên tai anh nói: "Tài xế này lái xe ẩu quá, tôi nghĩ chúng ta sẽ đến sớm thôi."

Du Hàn nhìn về phía trước, "Còn hai trạm dừng nữa."

Lạc Lâm Viễn tì cằm lên bả vai Du Hàn, còn cọ phần da thịt dưới cằm lên, thân mật quá đà mà chẳng hề hay biết. Hình như cậu cũng không còn khó chịu nữa, ngắm nghía đường cằm lưu loát của anh rồi kinh ngạc phát hiện, "Râu cằm."

Du Hàn rụt bả vai lại, Lạc Lâm Viễn bị hẫng, anh như không có cảm giác gì lấy điện thoại ra trả lời tin nhắn, nói: "Cậu cũng có mà."

Lạc Lâm Viễn không nhịn được liếc mắt nhìn trộm điện thoại của anh, cũng không biết mới sáng sớm ai đã nhắn tin cho anh, lẽ nào là Nhậm Tự?

Rốt cuộc mối quan hệ giữa Nhậm Tự và Du Hàn là thế nào? Nếu không có quan hệ gì, vì sao lại hôn nhau?

Từ khi nào văn hóa đất nước chúng ta trở nên cởi mở như thế? Lẽ nào Du Hàn lừa cậu, cảm thấy cậu rất ngốc?

Lạc Lâm Viễn sờ phần cằm sạch sẽ của mình, "Tôi khá ít lông, không nhiều như cậu đâu." Cậu không có lông chân, không có lông nách, ria mép cũng ít, được cái tóc mọc rất dày, cũng may là nhiều tóc.

Nói đến đây, Lạc Lâm Viễn lại dịch chuyển ánh mắt xuống lén nhìn phần bụng anh, Du Hàn mọc lông nhiều lắm nha, còn lan rộng xuống tận rốn, ngưỡng mộ quá, rất có hơi thở đàn ông.

Ánh mắt của Lạc Lâm Viễn ngày càng vô liêm sỉ, Du Hàn không nhịn được giơ tay lên, túm cằm cậu vặn sang hướng bên cạnh, chỉ tay, "Sắp đến rồi, đây là phố đi bộ gần trường học."

Mấy hàng quán ở phố đi bộ rất đông người, học sinh đi ăn sáng rộn ràng náo nhiệt. Du Hàn vừa định nói sau này tan học cậu cũng có thể đi dạo, nhưng cân nhắc đến việc Lạc Lâm Viễn mắc bệnh sạch sẽ, anh lại không nhắc đến nữa.

Đương nhiên Lạc Lâm Viễn không nhìn mấy hàng quán ven đường kia, cậu thấy một cửa tiệm nào đó, tên tiệm khiến đôi mắt cậu sáng ngời, một ý nghĩ xẹt qua trong đầu cậu, hình thành ngày càng rõ nét, càng nghĩ càng thấy khả thi.

Xuống xe buýt, cậu cứ mải suy nghĩ trong đầu nên cũng không nói nhiều, cắm cúi đi về phía cổng trường, leo lên tầng của khối 12. Trước khi chia tay, ngay cả câu chào tạm biệt cũng không nói, may nhờ có Du Hàn đến cửa hàng tiện lợi mua cho cậu ít kẹo và nước ngọt.

Phương Tiếu khoan thai đến muộn khi tiếng chuông vào tiết đầu tiên vang lên, thấy Lạc Lâm Viễn đang ngồi ở chỗ chuẩn bị bài thì lấy làm ngạc nhiên, "Wow, sao mày đến sớm thế?"

Lạc Lâm Viễn cầm bút viết vài nét, "Dậy sớm."

Phương Tiếu: "Tối hôm qua mày đi đâu đấy? Bác Ngô gọi điện cho tao, hỏi mày có ở chỗ tao không."

Lạc Lâm Viễn đặt bút xuống, lấy nước ngọt vị quýt từ trong ngăn bàn ra uống, "Tao đã nói với bác Ngô là không đến nhà mày rồi, sao bác ấy vẫn còn gọi điện cho mày?"

Phương Tiếu: "Đừng có tổ lái, hôm qua mày đi đâu hả?"

Lạc Lâm Viễn: "Nhà Du Hàn."

Phương Tiếu bị dọa, mặc dù bình thường cậu ta rất thích nói đùa nhưng người anh em này tiến triển nhanh dữ vậy, đáng sợ quá! Rõ ràng cậu ta đã cảnh báo không được làm mấy chuyện của người lớn rồi mà, Lạc Lâm Viễn vẫn còn nhỏ!

Phương Tiếu: "Mày mày mày!" Cậu ta trưng ra gương mặt của người làm mẹ, chỉ còn thiếu mỗi không rống lên câu mẹ không cho phép mày như vậy!

Lạc Lâm Viễn: "Nghĩ gì thế hả! Bọn tao có làm gì đâu! Tối nay mày có rảnh không, tao không phải học thêm, mày đi cùng tao đến chỗ này đi."

Phương Tiếu thầm thở phào, "Làm tao sợ muốn chết, rảnh, đi đâu?"

Sau khi tan học, Lạc Lâm Viễn dẫn theo Phương Tiếu đến cửa tiệm cậu nhìn thấy ban sáng. Phương Tiếu ngửa đầu nhìn sáu chữ Tiệm xăm Chòm sao Bọ Cạp, do dự nói: "Mày cãi nhau với mẹ nên muốn phản nghịch một trận à? Muốn xăm Thanh Long hay Bạch Hổ? Anh em của mày không xăm với mày đâu, quan hệ của hai ta chưa đến mức đó."

Lạc Lâm Viễn muốn đánh người, cậu cầm bản vẽ mình thiết kế cả buổi trưa vẫn không thể nào đẹp nổi, cực kỳ rối rắm.

Phương Tiếu vừa thấy đã giật lấy bản vẽ, xem xong thì lảo đảo tí ngã ra đất.

Trên tờ giấy trắng tinh có một hình vẽ, là ♂boy.

Trước/125Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Tích Hoa Chỉ