Saved Font

Trước/125Sau

Hàn Viễn

Chương 64

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Phương Tiếu đại nghịch bất đạo(*) túm lấy cổ áo công chúa nhỏ kéo sang bên cạnh. Lạc Lâm Viễn giãy giụa, đấu không lại với một người chơi bóng rổ hàng ngày như cậu ta, nhanh chóng nổi cáu, "Làm gì thế? Buông ra! Phương Tiếu, mày điên rồi sao?"

(*) Tội do giai cấp phong kiến gán cho những ai chống lại sự thống trị và lễ giáo phong kiến.

Câu này của cậu khiến Phương Tiếu càng làm phản mạnh mẽ hơn, cậu ta chỉ tay vào tờ giấy ♂boy kia, "Kẻ điên là ai hả? Cái thứ họa tiết dở hơi này của mày đưa cho thợ xăm, có trả bao nhiêu người ta cũng không xăm cho mày đâu. Tác phẩm này quá mất mặt, không thể công khai ra ngoài được."

Lạc Lâm Viễn không phục, "Tao không cần người ta khoe ra ngoài, mày mau trả lại cho tao."

Phương Tiếu: "Không được không được, Tiểu Viễn Viễn, chắc chắn đến lúc đó mày sẽ hối hận, sau đó sẽ trách móc anh đây tại sao không cản mày lại."

Lạc Lâm Viễn giơ tay muốn thủ thế đánh nhau, "Tao lớn hơn mày, ai làm anh hả? Mau trả lại cho tao!"

Phương Tiếu không chịu, cuối cùng đưa Lạc Lâm Viễn đến cửa hàng bánh rán ở tầng dưới tiệm xăm, gọi cho mình một phần bánh rán to, gọi cho Lạc Lâm Viễn một ly sữa lắc dâu tây, bảo cậu uống chút sữa bình tĩnh lại.

Lạc Lâm Viễn hút vài ngụm sữa lắc màu hồng mát lạnh, môi trở nên ẩm ướt, "Thật sự quê mùa thế sao?"

Phương Tiếu đang vui vẻ nhai nửa cái bánh rán, nghe vậy thì gian nan nuốt xuống rồi nói: "Không những nhà quê mà còn gây sốc! Xăm hình là chuyện cả đời, mày đừng có láo nháo. Mày định xăm chỗ nào?"

Lạc Lâm Viễn ôm ly nước, nhỏ giọng lầm bầm: "Xương bả vai trái."

Phương Tiếu suýt chút nữa phun trứng gà trong miệng ra ngoài, "Kiếp trước mày làm thiên thần gãy cánh ngã sấp mặt lờ đấy à? Đúng thế không hả? Hello ông anh, 2012 rồi."

Lạc Lâm Viễn thẹn quá hóa giận, "Tao muốn xăm họa tiết đó đấy thì sao? Chỉ là một họa tiết thôi mà!"

Dứt lời, cậu đặt ly xuống, vác cặp sách bỏ đi. Phương Tiếu nhanh tay lẹ mắt cản lại cái tên luôn khiến người khác không bớt lo này, cũng không nói đùa nữa. Cậu ta cảm thấy Lạc Lâm Viễn không thể nào vô duyên vô cớ muốn xăm một hình vẽ có chữ boy lên người mình, chắc chắn là có lý do nào đó.

Trước sự tra hỏi dai dẳng của Phương Tiếu, Lạc Lâm Viễn vẫn không chịu nói. Du Hàn đã nói với cậu, hình xăm này là bí mật, không thể nói cho người khác biết, sao cậu có thể để lộ được?

Nhưng Phương Tiếu đã liên tưởng ngay đến, "Chắc không phải mày vì thầy Du đâu đúng không? Tao nhớ thầy Du có hình xăm."

Lạc Lâm Viễn trợn tròn mắt, nghĩ thầm sao Phương Tiếu biết Du Hàn có hình xăm, lẽ nào đây không phải bí mật? Chẳng lẽ là Du Hàn chỉ thuận miệng dỗ cậu thôi sao?

Phương Tiếu không đợi cậu hỏi đã nói tiếp: "Nhưng bọn tao chưa ai thấy hình xăm của thầy Du bao giờ. Lẽ nào..."

Lạc Lâm Viễn nín thở, sợ Phương Tiếu đoán ra chân tướng, cậu hối hận vì đã kéo cậu ta theo để lấy thêm can đảm, lẽ ra cậu nên đến đây một mình. Đã tốn rất nhiều thời gian để tạo ra họa tiết, cậu phải xăm thật đẹp mới được.

Phương Tiếu không thể tin nổi trừng mắt nhìn Lạc Lâm Viễn: "Không thể nào! Chẳng lẽ thầy Du boy ngầu lòi của chúng ta cũng có chữ boy này trên người? Không, tao không thể chấp nhận được!"

Lạc Lâm Viễn thầm thở phào, nghĩ thầm trong lòng, thầy Du boy ngầu lòi của mày không có chữ boy mà là chữ lady, còn bị người ta bắt nạt nên mới phải đi xăm.

Nghĩ như vậy nhưng cậu lại cảm thấy không đúng lắm.

Tuy ý định ban đầu là muốn xăm một hình giống với Du Hàn, muốn nói cho anh biết rằng 'Không sao đâu, tuy hình xăm này là sự tổn thương của cậu, nhưng tôi sẽ tiếp tục ở bên cạnh cậu'. Lạc Lâm Viễn đã nghĩ phương pháp này rất lãng mạn, bây giờ bị Phương Tiếu cản lại, cậu mới tỉnh táo ra.

Đấy là còn chưa nhắc đến thái độ của Du Hàn với hình xăm kia, tóm lại đó không phải một ký ức tốt đẹp.

Cậu xăm theo họa tiết của Du Hàn, không những không tạo ra được tác dụng an ủi, nhỡ đâu còn khiến anh tức giận thì sao?

Bởi vì Du Hàn không thích cậu mà, là do cậu thầm yêu đơn phương người ta.

Cũng không phải là hình xăm của cặp đôi yêu nhau, làm gì có ý nghĩa gì, chỉ có mình cậu tự cho là nó có ý nghĩa thôi.

Phương Tiếu thấy Lạc Lâm Viễn tụt cảm xúc, sắc mặt cũng kém đi, tưởng mình ầm ĩ quá đà nên hòa hoãn lại giọng điệu, "Đúng là vì thầy Du sao?"

Lạc Lâm Viễn hút một hơi hết nửa ly sữa lắc, cứ như ra sức uống để say, nói: "Ầy, đừng nói nữa, tao không xăm nữa vậy."

Phương Tiếu thấy cậu âu sầu thì mềm lòng, "Sao lại không xăm nữa? Hay là chúng ta đi xem thử thợ xăm có giúp đỡ được nội dung không ha?"

Lạc Lâm Viễn vẫn uể oải sa sút, Phương Tiếu còn nói: "Ôi, nếu mày thật sự xăm vì thầy Du thì cũng không nhất thiết phải xăm họa tiết giống với người ta. Mày thử tìm một hình xăm có ý nghĩa tương tự xem sao."

Lạc Lâm Viễn di ngón tay lau những giọt nước lạnh đọng quanh thành ly nước, cảm thấy những vệt nước này giống như cơn mưa đổ xuống trong lòng cậu, khoảng thời gian yêu thầm này đúng là vừa phiền muộn vừa mệt mỏi.

Nếu như Phương Tiếu biết rõ toàn bộ suy nghĩ của cậu, chắc chắn sẽ nổi da gà rồi tẩn cho cậu một trận, đánh đến khi nào Lạc công chúa lạnh lùng kiêu ngạo quay trở lại. Sao tình yêu có thể khiến con người ta trở nên mù quáng và rớt hết liêm sỉ như thế?

Lạc Lâm Viễn hỏi cậu ta: "Xăm gì đây?"

Phương Tiếu: "Mày chắc chắn muốn xăm thật chưa? Thật sự thích như thế sao? Cả đời à?"

Lạc Lâm Viễn suy nghĩ: "Nào có thứ gì cả đời."

Phương Tiếu: "Vậy sao mày vẫn cứ điên như thế?"

Lạc Lâm Viễn: "Bởi vì cảm thấy đáng giá, tao muốn khắc ghi cậu ấy trên người mình. Cậu ấy tốt với tao, sau này nhìn lại sẽ không thấy đau đớn."

Phương Tiếu: "Thật sự không đau ư? Du Hàn còn chẳng thích mày mà mày vẫn thấy đáng sao?"

Lạc Lâm Viễn rất bao dung, nói: "Tao thích cậu ấy, cũng không thể ép cậu ấy miễn cưỡng thích tao được, chuyện tình cảm đâu có đơn giản như vậy. Nếu như hai bên tình nguyện thì tốt quá, không được thì cũng chẳng còn cách nào khác."

Lạc Lâm Viễn: "Còn về phần hình xăm, đương nhiên là bản thân tao phải tự chịu trách nhiệm, hơn nữa bây giờ tao bằng lòng."

Phương Tiếu: "Nhưng nếu có hình xăm thì rất nhiều công việc sẽ..."

Lạc Lâm Viễn nhìn Phương Tiếu bằng ánh mắt nhìn một thằng ngốc, "Nhà tao nhiều tiền, vì sao không thừa kế gia sản mà phải ra ngoài kiếm việc?"

Phương Tiếu: "..." Đại gia đáng chết! Gato quá!

Sau khi thì thầm bàn bạc xong, cuối cùng hai người lên tầng, tìm đến tiệm xăm Chòm sao Bọ Cạp.

Tiếp đón bọn họ là một cô gái tóc cạo cực ngắn, mặc áo đen ngắn tay, cả cánh tay được xăm hình. Từ sau màn hình máy tính, cô quét mắt nhìn hai tên nhóc mặc đồng phục, hỏi: "Xăm hình à? Có hẹn trước không?"

Lạc Lâm Viễn: "Không hẹn trước."

Cô gái nói: "Bây giờ không làm được hình lớn, bản vẽ cũng phải thiết kế, hai đứa xem thử muốn chọn thợ nào thực hiện tác phẩm cho mình, phải lên ý tưởng và hẹn lịch với thợ xăm trước, có hẹn rồi thì mới làm được."

Lạc Lâm Viễn nghe thấy thì sửng sốt, "Không thể xăm ngay sao?"

Cô gái chỉ tay, studio bị che lại bởi một lớp rèm ngọc, có thể nhìn thấy loáng thoáng bóng người bận rộn bên trong, "Xăm một hình nhanh thì một tiếng, lâu thì nửa ngày cũng có. Bọn chị chủ yếu theo phong cách độc đáo, tự thiết kế từ A đến Z, em dùng ảnh mạng mang tới thì bên chị cũng không nhận, hơn nữa đây là hình xăm chứ không phải cắt tóc, đâu phải đến bảo làm là sẽ làm ngay cho em được."

Cô gái sâu xa nhìn cậu, "Hẹn lịch xong thì phải đặt cọc, hủy đơn không hoàn tiền."

Có lẽ cô gái thấy hai người còn là học sinh, nhất thời cao hứng, đợi mấy hôm nữa sẽ hối hận. Cô cảm thấy hai đứa nhóc này còn quá nhỏ.

Nào ngờ Lạc Lâm Viễn cực kỳ quyết đoán, sau khi chọn thợ xăm mình ưng thì thêm WeChat, chuyển tiền đặt cọc, hẹn thời gian cẩn thận ngay tại chỗ.

Thợ xăm còn đang làm dở một hình xăm toàn cánh tay ở bên trong, cô gái đi vào hỏi buổi tối có thể hẹn lịch lên ý tưởng được không, sau khi nhận được câu trả lời chắc chắn thì sắp xếp lịch cho Lạc Lâm Viễn trên máy tính, "Giờ này thứ hai tuần sau em có thể đến đây."

Lạc Lâm Viễn lưỡng lự, bởi vì thứ hai là thời gian học bổ túc, xem ra cậu phải bàn bạc với Du Hàn đổi lại lịch học rồi.

Cậu nói được, cô gái lại hỏi cậu: "Nội dung họa tiết của em là gì? Lớn thế nào?"

Lạc Lâm Viễn: "Em muốn hình cá phá băng."

Cô gái từng tiếp nhiều kiểu khách, nội dung gì cũng đều có, nghe vậy cũng không nói gì, gõ máy tích lạch cạch một lúc rồi hỏi: "Màu sắc thì sao?"

Lạc Lâm Viễn: "Dạ?"

Cô gái: "Nghĩ kỹ nhé, xăm màu sẽ không xóa được đâu."

Lạc Lâm Viễn: "Nếu đã xăm thì sẽ không nghĩ đến việc xóa."

Cá phá băng, biểu tượng của băng tuyết tan chảy, mùa xuân đã tới, là mùa xuân của cậu.

Trước/125Sau

Theo Dõi Bình Luận