Saved Font

Trước/125Sau

Hàn Viễn

Chương 90

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Những bức ảnh chụp bị phát tán trong nhóm chat giống như đang lột sạch Lạc Lâm Viễn trước mặt người khác. Lời đồn đại và ánh mắt khác thường càng giống như đao chém vào người, khiến cậu thương tích toàn thân.

Cậu chưa bao giờ ngờ được bản thân lại có thể kiên cường đến vậy, đây cũng là lần đầu tiên cậu ý thức được, hóa ra con đường mình chọn đi sẽ như thế này.

Lạc Lâm Viễn gần như không dám nhìn điện thoại di động, cậu phải mạnh mẽ tiếp tục lên lớp nghe giảng, làm lơ những ánh mắt kia đi.

Đây là xu hướng tính dục của cậu, là chuyện riêng tư của cậu, chẳng liên quan gì đến người khác. Cậu vượt qua những sự dòm ngó ấy đi về lớp, khoảnh khắc đẩy cửa ra, tiếng ồn ào trong lớp trở nên im bặt ngay tức khắc.

Từng đôi mắt đều tập trung lên người cậu, ý tứ gì cũng đều có.

Cậu hệt như một người đi nhầm vào ngoại tộc, bị người ta soi xét từ đầu đến chân.

Giây phút im lặng trôi qua, tiếng nói chuyện rì rầm lại vang lên dày đặc, từng đợt từng đợt tuôn ra từ trong bóng tối.

Phương Tiếu đẩy bàn ra, đi về phía Lạc Lâm Viễn. Cậu ta muốn kéo bạn thân đang đứng ở cửa lớp vào chỗ ngồi, đột nhiên từ góc lớp vang lên âm thanh: "Phương Tiếu, tối hôm qua có phải mày đó không?!"

Dường như tất cả mọi người đều đang hóng hớt, hào hứng nhìn về phía trung tâm chủ đề là Phương Tiếu và Lạc Lâm Viễn, muốn biết đáp án.

Một trận cười cợt vang lên, Lạc Lâm Viễn nhìn thấy hàng loạt những con người bình thường nước sông không phạm nước giếng với mình, đang dùng ánh mắt ác ý nhìn chòng chọc bọn họ.

Phương Tiếu sầm mặt, quay sang bên kia, "Liên quan gì đến mày!"

Trong lũ người đó có kẻ muốn gây sự, bình thường hắn đã rất bất mãn, khó chịu vì thái độ của Phương Tiếu, bèn vờ vịt hạ lưu huýt sáo, "Đây là bảo vệ à? Hương vị của đàn ông ngon thế sao?"

Hắn đột nhiên huých cùi chỏ sang nam sinh bên cạnh, khoa tay múa chân làm động tác, "Nghe nói là dùng đít... Ọe, thật là ghê tởm!"

Bọn họ cười sằng sặc như bị điên, Phương Tiếu chửi bậy xông tới, cả đám lao vào nhau đấm đá. Lạc Lâm Viễn quẳng cặp sách lên hỗ trợ, tất cả nhanh chóng được đưa tới trước mặt chủ nhiệm lớp.

Chủ nhiệm lớp phê bình nhóm này bới móc trước, sau đó đuổi bọn họ về. Phương Tiếu không phục, nghển cổ nói: "Là lũ chúng nó gây sự trước!"

Chủ nhiệm lớp là một người phụ nữ trung niên, họ Trần. Con người bà cứng nhắc, hình như chỉ mặc ba bộ quần áo khi đi dạy học, đỏ vàng lam, lần lượt thay đổi theo từng ngày, đám học sinh đều cảm thấy bà mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế.

Cô Trần đẩy mắt kính, cầm điện thoại di động lên xem mấy lần, không để ý tới Phương Tiếu mà lại nói với Lạc Lâm Viễn, "Những bức ảnh đó có ảnh hưởng không tốt, nhà trường đã yêu cầu xóa bỏ, thế nhưng chúng tôi vẫn cần mời phụ huynh của em đến đây."

Từ khi chuyện bắt đầu xảy ra, sắc mặt Lạc Lâm Viễn đã tái mét, kết hợp với những vết bầm còn chưa tan trên gương mặt, trông cậu rất chật vật.

Phương Tiếu ra mặt giúp cậu, "Thế nào gọi là ảnh hưởng không tốt, tại sao phải gọi phụ huynh của Lạc Lâm Viễn đến?! Nhà trường không đi bắt người phát tán ảnh chụp mà lại đi mời phụ huynh của người bị hại sao?!"

Cô Trần sầm mặt, "Phương Tiếu, chuyện của em vẫn chưa xong đâu! Muốn xử phạt cùng sao?"

Phương Tiếu thật sự tức điên người, "Là mấy đứa chúng nó đánh một mình em, cô lại cho chúng nó đi, chỉ giữ lại hai đứa em là có ý gì?"

Cô Trần không để mắt tới Phương Tiếu mà hỏi Lạc Lâm Viễn, "Người còn lại trong hình có phải học sinh trường chúng ta không?" Khi nói, lông mày bà cau lại, sự phản cảm trong mắt có thể thấy rất rõ ràng.

Ai cũng đều có thể thấy được cô Trần thật sự không mong người còn lại trong hình cũng là học sinh trường này, quá phiền toái, vụ tai tiếng này lớn như vậy có thể khiến một vài phụ huynh quá khích tìm đến đây làm loạn.

Nếu như chỉ có mình Lạc Lâm Viễn không sạch sẽ, ra ngoài trường tìm người, vậy thì dễ giải quyết rồi.

Người còn lại trong ảnh chỉ bị chụp một chút đuôi tóc và nửa bả vai, trung tâm bức hình vẫn là Lạc Lâm Viễn, những bức ảnh này đều ngập tràn sự công kích, rõ ràng muốn hủy hoại cậu.

Nghe thấy cô Trần hỏi bạn mình người còn lại là ai, Phương Tiếu căm hận vô cùng, sự bất bình và phẫn nộ không thể chịu nổi, gần như sắp xé toạc lồng ngực cậu ta.

Cậu ta nhìn thấy Lạc Lâm Viễn sắc mặt trắng bệch, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể ngất đi, còn cơ thể cậu thì lắc lư một chút rồi ổn định lại, giọng khàn khàn rệu rã, từng câu từng chữ nói ra đều như đang muốn thể hiện tôi đang gặp khó khăn.

Cậu nói: "Không phải... không phải trường chúng ta, là người ngoài trường."

Cô Trần thở phào rõ ràng, nói với Phương Tiếu: "Em về lớp trước đi, Lạc Lâm Viễn ở lại."

Phương Tiếu còn muốn cãi thì lại bị Lạc Lâm Viễn nắm một bên cổ tay, ngón tay cậu lạnh như băng, dính nhớp mồ hôi lạnh.

Lạc Lâm Viễn im lặng lắc đầu với cậu ta, còn gượng gạo nở nụ cười. Từ ánh mắt suy yếu vô lực của cậu, Phương Tiếu nhận ra được lòng biết ơn của Lạc Lâm Viễn dành cho mình, đồng thời cậu ấy còn không muốn liên lụy đến mình.

Phương Tiếu siết chặt nắm đấm, không chịu đi, cô Trần nâng cao giọng điệu, "Phương Tiếu! Em còn đứng đây làm gì, muốn mời phụ huynh luôn đúng không?" Bỗng nhiên bà chợt chần chừ, hỏi: "Người trong hình chắc không phải em thật chứ?"

Phương Tiếu cáu bẳn thầm chửi đồ bà già xảo quyệt trong lòng, gương mặt ngập tràn vẻ không phục. Lạc Lâm Viễn chắn trước người cậu, cánh tay giơ ra dùng sức cản cậu ta lại, "Không phải cậu ấy, tối hôm qua Phương Tiếu luôn hát cùng Dương Tịch, mấy người có mặt đều biết."

Hơn nữa tối hôm qua Phương Tiếu còn mặc đồng phục, người trong hình lại mặc áo phông đen.

Tối hôm qua trước khi đi làm, Du Hàn đã thay quần áo ở KTV, Lạc Lâm Viễn vô cùng mừng vì may mà hôm qua Du Hàn thay quần áo sớm, như vậy sẽ không ai có thể nhận ra anh được.

Cậu đã như vậy rồi, không cần một người nữa phải hi sinh.

Chỉ là không biết kẻ chụp lén có chụp được Du Hàn không hay chỉ muốn tập trung vào mình cậu thôi, như thế cũng tốt, Du Hàn sắp được tuyển thẳng, không thể bị ảnh hưởng bởi chuyện này.

Lạc Lâm Viễn cảm thấy bản thân suy nghĩ rất tường tận và thấu đáo, nhưng nỗi sợ hãi và sự buồn bã không chịu nổi vẫn cứ không ngừng trào lên từng luồng từng luồng trong lòng.

Du Hàn có ở đây thì tốt quá, Du Hàn không có ở đây lại càng tốt hơn, nhưng mà... sẽ thật tốt nếu anh ở đây, cậu ích kỹ nghĩ, cậu cũng không muốn phải sợ hãi một mình.

Lạc Đình không đến, người đến trường là Lâm Thư. Lâm Thư nói trong điện thoại rằng mình đã biết chuyện, khoảng một tiếng sau mới tới được phòng làm việc của giáo viên.

Gu thời trang của Lâm Thư rất đẹp, bà mặc một chiếc đầm đen mỏng, tóc hơi xoăn, cổ đeo một chuỗi dây chuyền ngọc trai, cầm theo chiếc xắc hàng hiệu, cả con người toát ra vẻ vô cùng tao nhã, cực kỳ mỹ lệ.

Lâm Thư ngẩng cao đầu đi vào văn phòng, dáng vẻ quý phái và kiêu kỳ. Bà nhìn lướt qua Lạc Lâm Viễn đứng trong góc, cũng không để ý tới cô Trần đứng dậy chào hỏi, nói: "Lạc Lâm Viễn, qua đây."

Lạc Lâm Viễn cúi đầu đi tới trước mặt Lâm Thư, đuôi mắt liếc thấy mẹ mình giơ tay lên, cậu vô thức rụt người lại. Cậu tưởng Lâm Thư muốn đánh mình, rõ ràng mới mắng mỏ cậu đừng có khiến ai mất mặt, bây giờ lại ầm ĩ tới mức cả trường đều biết.

Tin chắc chẳng bao lâu nữa, cả xã hội sẽ đều biết tin cậu chủ nhà họ Lạc tằng tịu cùng đàn ông.

Không ngờ Lâm Thư chỉ nâng cằm cậu lên, nhìn kỹ vào mặt cậu hồi lâu rồi hỏi: "Vết bầm bên mép là sao?"

Lạc Lâm Viễn hạ thật thấp giọng xuống, nói: "Mẹ tát, chưa tan hết."

Vừa rồi cậu tới giúp Phương Tiếu nhưng cũng không giúp được bao nhiêu. Phương Tiếu chơi bóng rổ hàng ngày, so với mấy tên côn đồ kia thì sức lực cũng chẳng kém nhiều, Lạc Lâm Viễn ở bên cạnh chỉ làm cảnh mà thôi.

Với lại không bao lâu sau, trận hỗn chiến đã bị người khác báo cáo với giáo viên, rồi lại bị bọn lớp trưởng tách người ra.

Lâm Thư hài lòng gật đầu, cũng không biết là hài lòng vì điều gì.

Cô Trần ho khan một cái, tạo ra chút động tĩnh để phụ huynh học sinh này chú ý tới mình, "Vị phụ huynh này, chắc chị cũng biết rồi, con trai chị làm ra chuyện rất kỳ cục ở trong trường..."

Không ngờ cô Trần chưa nói xong, Lâm Thư đã cắt ngang lời, "Cái gì kỳ cục?" Giọng nói của bà đầy nghi hoặc, cứ như thật sự không hiểu nguyên nhân mình bị gọi đến trường.

Cô Trần kiên nhẫn nói: "Chính là những ảnh chụp kỳ cục đang bị phát tán trong các nhóm chat của học sinh, gây ảnh hưởng rất không tốt tới trường chúng tôi."

Lâm Thư cau mày, nói với Lạc Lâm Viễn: "Đưa ảnh chụp cho mẹ."

Lạc Lâm Viễn lấy điện thoại từ trong túi áo ra, Lâm Thư xem lướt qua, "Đúng là ảnh hưởng không tốt."

Cô Trần thầm thở phào, cảm thấy cuối cùng cũng có thể đi vào chủ đề chính, không ngờ câu tiếp theo Lâm Thư lại nói: "Tôi hi vọng nhà trường có thể phối hợp với tôi tìm ra nguồn ip phát tán những bức ảnh này, nó đã xâm phạm quyền cá nhân của con trai tôi."

Cô Trần giống như nuốt phải một con gà mái, nghe thấy lời này thì trợn mắt há mồm, khó nhọc nói: "Mẹ Lạc, bức ảnh này chụp Lạc Lâm Viễn và một người đồng tính khác bất nhã, trái với nội quy trường học."

Lâm Thư ném trả điện thoại lên người Lạc Lâm Viễn, cậu cuống quýt đỡ được, cầm điện thoại mà không thể tin nổi nhìn Lâm Thư.

Chỉ thấy Lâm Thư mẹ cậu khoanh tay, bước trên đôi giày cao gót, che chở cho cậu trước mặt cô Trần, nói: "Trái với điều nào trong nội quy trường? Yêu sớm sao? Làm giáo viên nhưng chắc cô không biết, con trai tôi đã thành niên, đủ mười tám tuổi rồi, nó có nghĩa vụ phải chịu trách nhiệm cho hành vi của chính mình, cũng có quyền được yêu đương."

Cô Trần rất đau đầu, "Trọng điểm là em ấy yêu đương với một cậu con trai! Vị phụ huynh này, chị có thể thấy rõ mà!"

Lâm Thư nheo mắt lại, "Làm thầy thì phải lấy mình làm gương. Những quốc gia khác đều biết những người có xu hướng tính dục khác biệt thì cần được bao dung. Gia đình chúng tôi đóng học phí hàng năm cho con, không phải để giáo viên các người sỉ nhục con mình bởi những lý do áp đặt như thế!"

Cô Trần còn muốn lên tiếng thì bị Lâm Thư phẩy tay cắt ngang lời, "Được rồi, gọi hiệu trưởng của mấy người tới đi, tôi muốn giải quyết triệt để với người chịu trách nhiệm về chuyện này."

Cô Trần kích động đỏ cả mặt, "Tôi chính là chủ nhiệm lớp, là người chịu trách nhiệm chuyện này. Chị không thể vô lý như vậy được, con trai làm sai, chị không dạy dỗ nó mà còn làm khó những người làm giáo viên chúng tôi..."

Lâm Thư cười lạnh, "Vậy thì sao? Tôi ở trong hội đồng quản trị, từ trước tới nay chưa bao giờ thấy cô."

Cô Trần vừa nghe đến hội đồng quản trị liền cảm thấy chuyện này không ổn. Ngôi trường này đúng là có một vài vị phụ huynh có quyền thế, hàng năm sẽ tài trợ cho nhà trường rất nhiều quỹ.

Những vị phụ huynh này tự tạo thành hội đồng quản trị, họp định kỳ, bình thường sẽ do hiệu trưởng tiếp đón.

Cô Trần nào có biết đây là một cậu học sinh con nhà giàu khó đối phó, bà nhịn sự tức giận trong lòng, nở nụ cười, "Vị phu nhân này, ban nãy tôi không biết..."

Lâm Thư không kiên nhẫn nói: "Đủ rồi, gọi mấy cậu học sinh gây sự kia quay lại đây, gọi luôn cả hiệu trưởng tới đi."

Bà ngồi xuống ghế sô pha da trong văn phòng, hai chân bắt chéo, "Hôm nay tôi muốn xem thử xem, rốt cuộc là ai làm trái nội quy nhà trường, là ai cũng cần được dạy dỗ!"

Trước/125Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Nghịch Thiên Cửu Tiểu Thư: Đế Tôn, Đừng Chạy!