Saved Font

Trước/121Sau

Hàng Xóm Biến Thái

Chương 52: Chương 51

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Chương 51

Tôi ngoái đầu lại nhìn Hạ Mi, ở khá xa nên không thể thấy biểu cảm trên gương mặt bạn như nào. Chơi với bạn hơn một năm, lại hiểu tình cảm của bạn giành cho Trần Mạnh Toàn to lớn cỡ nào, tôi thầm cầu mong Hạ Mi đừng bị tâm lí ảnh hưởng mà khiến vở kịch tan tành. Tôi biết công sức của con bé nó bỏ ra cho đoàn kịch là rất nhiều.

Hạ Mi, nhìn tao mong mày sẽ hiểu. Tôi lắc lắc đầu ra hiệu, cả người cố gắng phanh lại, tránh lực kéo của hắn, đã đến đoạn thoại của Hạ Mi, vài chục giây rồi chưa thấy bạn đọc. Hôm kia có đi xem Hạ Mi tổng duyệt, nó diễn rất tốt, đoạn này đang là đoạn mấu chốt của vở kịch. Chết rồi, Hạ Mi à, tao tin mày có thể làm được mà. Tôi nín thở chờ đợi, giọng nói tuy hơi mất bình tĩnh nhưng vẫn lanh lảnh vang lên, đọc trôi chảy khiến tôi an tâm phần nào.

Quay lại mới phát hiện đã bị hắn lôi ra cách khán đài một đoạn xa. Tôi không ngừng giãy giụa cố gắng thoát ra khỏi sức mạnh như mới uống mười lon bò húc của hắn. Tẩu thoát hông thành, tôi giận dữ quát lớn:

"Cậu bị điên à? Tôi đang xem Hạ Mi diễn mà, buông ra!"

Hắn vẫn tỏ ra rất bình thản, không hề cảm thấy có lỗi với Hạ Mi và tôi. Tay nắm chặt cổ tay tôi, miệng chầm chậm cất lời:

"Chán ngắt có gì mà xem, tôi đưa cậu đi dạo phố."

"Buông ra! Không đi! Cậu không xem Hạ Mi diễn sao? Không sợ Hạ Mi buồn à? Không xem cũng được nhưng cút ra để cho tôi xem!!!"

Tôi hét rất to, muốn nổ phổi luôn, cả người nóng bừng bừng, tôi thở dốc. Vậy mà hắn không cảm nhận nổi tôi đang rất bực, rất bực, cực kì bực sao? Hắn không những không thấy có lỗi, còn không biết điều mình vừa làm nguy hiểm đến mức nào, vô cùng bình tĩnh trả lời:

"Đi hẹn hò đêm với tôi không vui hơn à?"

Nhìn mặt hắn rất gợi đòn. Được rồi, tôi sẽ cho hắn biết kĩ năng đánh võ cấp mẫu giáo là như thế nào, tôi không thể chịu nổi hắn rồi!

Tôi nâng chân, nhắm vào hạ bộ của hắn. Hắn phản xạ rất nhanh, tay còn lại đã cản lại, còn cười tôi một cách khinh bỉ:

"Chiêu này xưa rồi Linh."

Hừ, tưởng tôi có mỗi chiêu đấy à? Lợi dụng hắn đang giữ chân tôi, lấy chỗ đó làm bệ đỡ, tôi bật chân còn lại lên, nhằm vào khuỷu chân* đạp mạnh.

Tôi đã lầm, sao tôi có thể đấu lại cái tên quái vật một mình đánh 7 thanh niên lực lưỡng khác chứ. Hắn rất nhanh đoán được chiêu của tôi, thả luôn cái tay đang giữ cổ chân của tôi rồi né sang một bên, tôi đang mượn lực, chưa kịp đạp vào đã mất thăng bằng, mông chạm đất một cách mạnh mẽ, cảm giác nó thốn vô cùng.

Tôi khóc, không phải vì đau đến nỗi phải rơi lệ, mà ức quá, ức quá không chịu được, không thể làm gì hắn cả, tôi toàn bị hắn trêu đùa, vờn đuổi. Tôi rất muốn đánh bại hắn, nhưng tôi lại thua hắn về mọi thứ, thế là tôi ức, tôi không nhịn được tôi khóc.

Hắn không cười nữa, quỳ một chân xuống hỏi han tôi:

"Có đau lắm không? Chỗ này đất mềm nên mới dám để cậu ngã, lúc nãy mông chạm đất, không bị tổn thương, chỉ tê tê một chút mà cũng khóc à?"

Môi tôi giống như đường cong úp xuống, mếu máo nước mắt chảy ròng ròng. Tôi không thèm trả lời hắn, vì ghét, quay người đi đến chỗ ngồi cũ tiếp tục cổ vũ cho Hoạ Mi yêu dấu.

Trần Mạnh Toàn! Đi chết đi! Cút khỏi cuộc đời tôi đi!

Tôi lau sạch nước mắt, ngồi an vị vào chỗ. Mây và Lan quan tâm:

"Bị lôi đi đâu đấy? Sao lại khóc thế này?"

Tôi lắc đầu, tôi không thể nhận rằng mình không đánh được người ta nên khóc được. Kiếm đại một lí do để trả lời:

"Tao bị ngã đau quá..."

"Có làm sao không? Xầy xước chỗ nào không?"

Tôi tiếp tục lắc đầu:

"Không sao, mông chỉ tê dại như mới bị chích thôi."

Chúng tôi tập trung cổ vũ cho Hạ Mi, nó đang diễn rất nhập tâm. Thật may nó không bị tôi làm cho ảnh hưởng. Khi diễn xong phải tạ lỗi nó mới được.

Tất cả khán giả đều bị Hạ Mi thu hút, không thể rời mắt, bị cuốn theo cảm xúc, nhiều cô gái chàng trai yếu đuối đã rơi lệ khi Giu-li-ét tự đâm mình chết. Vở kịch kết thúc bằng tiếng vỗ tay hô hào ầm ĩ. Hạ Mi cười, cúi chào khán giả rồi vào trong hậu trường. Khi thấy nụ cười của Hạ Mi, tôi mới biết nó thực sự không ổn, bình thường bạn tôi sẽ rất vui vẻ hạnh phúc khi diễn thành công thế này, nhưng hôm nay nó cười rất gượng gạo. Tôi đứng dậy, tôi Lan và Mây đi vào gặp Hạ Mi.

Tôi không dám nói năng gì, đẩy đẩy tay hai đứa kia. Chúng nó hiểu ý, bắt đầu khen:

"Mày diễn hay quá Mi, tao còn khóc nữa này."

"Diễn quá đỉnh, ai cũng thích hết!!!"

"Kiểu này sau hôm nay lại một đống người gửi lời mời kết bạn cho mày rồi."

Hạ Mi chỉ mỉm cười nhẹ:

"Cảm ơn tụi mày nhá, tao thấy bọn mày ngồi dưới cổ vũ nên mới diễn được như thế đấy."

Nhìn cái nụ cười ấy, tôi thầm than trong lòng: Thôi toang rồi! Toang thật rồi chó Ngao nhà thằng hàng xóm ơi!

"Khiếp, cô giỏi nịnh quá cơ!"

Mây cười ha hả.

Tôi hít một hơi thật sâu, lắp bắp:

"Chúc mừng mày nhé. Lúc nãy... tại tao, tao mải xem mày quá nên mới không để ý bị hắn lôi đi. Sau đó tao trở về luôn rồi, mày đừng lo."

Hạ Mi xua tay:

"Có sao đâu, tao không để ý đâu."

Đêm văn nghệ kết thúc trong êm đẹp, ngày mai cả hai trường sẽ được nghỉ ngơi một ngày, từ ngày kia sẽ đón tiếp những bạn học sinh trường bên tham gia trao đổi vào các lớp.

Bốn đứa bọn tôi chào tạm biệt nhau rồi mỗi đứa một ngả, đường ai nấy đi.

Trên đường về, dù đã rất muốn né tránh hắn, không muốn gặp lại cái bản mặt đáng ghét đó nhưng tôi với hắn như oan gia ý, lại đụng mặt nhau ngã ba. Tôi coi như không thấy hắn, lướt qua một cách nhanh chóng.

Giọng hắn gọi với theo:

"Đi một mình lại gặp biến thái bây giờ!"

Biến thái là hắn chứ còn là ai. Những thằng biến thái khác tôi không sợ, tôi chỉ đề phòng hắn thôi. Tôi lơ luôn, mặc kệ hắn nói gì thì nói. Tại hắn mà đến giờ mông tôi vẫn còn đau. Tại hắn mà Hạ Mi đã giận tôi rồi, tuy nó không nói ra nhưng tôi biết nó buồn lắm, về nhà thể nào cũng thút thít khóc cho mà xem.

Hắn vượt lên trước tôi, tránh ngang đường tôi đi.

"Ơ không trả lời à?"

Tôi đổi hướng, vượt lên trước.

"Sao thế? Vẫn giận tôi hả?"

Hắn cứ ở bên lải nhải vô cùng khó chịu.

"Mông đau mà sao vẫn đi nhanh thế? Đi chậm thôi."

"..."

"Thôi cho tôi xin lỗi, được chưa?"

Đã "xin lỗi" còn thêm "được chưa" vào, cứ như tôi mới là người sai ý! Tôi càng ghét hắn hơn, ghét đến điên hết cả não, bước đi càng nhanh.

"Linh cẩn thận lại ngã bây giờ."

"..."

"Ơ Linh, đợi anh với nào."

"..."

"Làm gì mà hùng hục như trâu húc thế em?"

"..."

"Mông đau không? Lại anh xoa cho!"

Tôi chưa thấy ai đùa dai như hắn luôn. Tôi cố gắng, còn mấy chục mét nữa là về đến nhà rồi, có thể thoát khỏi tên điên khùng này rồi.

"Ơ anh xoa bóp mông giỏi lắm, để anh làm vài động tác là hết đau luôn. Hết đau rồi thì đừng giận anh nhá."

___còn___

* chỗ này Cún không biết miêu tả như thế nào, nhưng nó là ở đầu gối, cái khe chân ý.

Trước/121Sau

Theo Dõi Bình Luận