Saved Font

Trước/7Sau

[Hạnh Hoa Thôn Hệ Liệt] – Bộ 2 – Tiểu Trần Nhi Dữ Thiết Đại Tướng Quân

Chương 7

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
“Tiểu…….. Tiểu Trần Nhi, ngươi………” Thiết đại tướng quân biểu tình có chút vặn vẹo, thống khổ nói.

“Ân?” Tiểu Trần Nhi mặt không đổi sắc.

Chỉ thấy hai người đang thân mật ngủ chung, người kia không biết là cố ý hay vô tình cọ xát lên địa phương tối trọng yếu của Thiết đại tướng quân. Hắn hơi thở có chút rối loạn, nhưng người kia ngay cả một chút áy náy cũng không có, tiếp tục ngoạn hắn.

“Tiểu Trần Nhi, không thể như vậy………” Thiết đại tướng quân giãy dụa nói “ngày mai phải lên lôi đài, ta đáp ứng Hoàng Thượng sẽ toàn lực ứng phó…….”

“Ngươi không thương ta……….” Tiểu Trần Nhi hạ mi mắt, từ từ nói.

Ta không thương hắn? Thần phật chúng giám a! Thiết đại tướng quân vội vàng quay người lại, đem Tiểu Trần Nhi khoá vào trong lòng, dùng thanh âm khẳng khái, chậm rãi nói.

“Ta yêu ngươi, Tiểu Trần Nhi.”

“Chính là ngươi không ôm ta, không hôn ta, lại không cùng ta ngoạn chuyên đau đau.”

“Ta…….” Thiết đại tướng quân lập tức nói không nên lời, Tiểu Trần Nhi như vậy chỉ trích, làm cho Thiết đại tướng quân có ít nhiều áy náy.

Người ta nói, trong nhà có sự sao lo được chuyện bên ngoài.

Không bao lâu, trong phòng đã truyền ra thanh âm khiến người ta mặt đỏ tim đập.

Tiểu Trần Nhi đắc ý cười, thậm chí làm cho Hoàng Phủ Thiếu Hoa trong cung cũng nhịn không được hắt hơi.

***

Thiết đại tướng quân cầm trường thương, đúng thời điểm đứng trên lôi đài.

Thắng được Thiết đại tướng quân, sẽ có cơ hội thống lĩnh kỵ binh đội! Thật tốt! Không biết được sẽ là người nào đây?

Mọi người ở dưới đều ôm mơ mộng nghĩ. Nhưng mà trong lòng đều không nghĩ sẽ là mình.

Cũng bởi vậy, khi đã đứng được một lúc, Thiết đại tướng quân cũng có chút khẩn trương.

“Các ngươi! Rốt cuộc có ai đi lên không a!”

Mọi người liếc mắt nhìn nhau, trong mắt cũng có ý thúc giục, vì cái gì đến cuối cùng vẫn tĩnh lặng?

Thiết đại tướng quân ở trên lôi đài, lại chậm chạp chưa có đối thủ. Cùng Hoàng Thượng nói đánh ba trận thắng hai, thế này thì làm sao tìm người? Tìm không thấy người, hắn sẽ không thể rời đi, không thể cùng Tiểu Trần Nhi đi, Tiểu Trần Nhi nhất định sẽ đi tìm người khác. Nghĩ đến sắp bị đội nón xanh (cắm sừng!), Thiết đại tướng quân liền khẩn trương.

“Ngươi! Là ngươi! Đi lên thử xem!” chỉ thấy Thiết đại tướng quân tuỳ tiện chỉ một phía, chỉ thấy một tiếng vang lên, nơi đó đã không còn bóng người. Cả trường đấu đùn đẩy nhau, không ai chịu nhận.

“Nhanh lên đi lên đi, tướng quân đợi thật lâu!”

“Chính là nói a, ngươi kéo cái gì! Trời thực nóng a!”

Thanh âm thúc giục vang lên nhưng ai thúc cứ thúc, chẳng người nào rời vị trí của mình.

Thiết đại tướng quân đợi đến hết ngày, đành phải nhắm mắt đưa Tiểu Trần Nhi trở về Hà phủ.

Tức giận trở về, Tiểu Trần Nhi căn bản không nghe Thiết đại tướng quân giải thích, liền tự mình cho rằng Thiết đại tướng quân căn bản không có ý quy ẩn. Tức giận mắng loạn một canh giờ, liền chính mình đi ngủ, kêu Thiết đại tướng quân ngủ ở thư phòng.

Thiết đại tướng quân chẳng những bị ái thê hiểu lầm, còn phải một mình ngủ trong thư phòng lạnh lẽo, tâm tình tự nhiên ảo não đến cực điểm.

Hơn nữa, khi hắn ở trên lôi đài luyện cái gọi là “chỉ thượng đàm binh”, bên dưới một mảnh yên tĩnh, lại làm cho hắn trong lòng đầy lửa giận!

**

“Ngươi! Là ngươi! Trả lời cho ta!”

Thiết đại tướng quân nghĩ thầm, rằng hôm nay tuyệt đối không thể tay không mà về, nhìn thấy người có vẻ thông minh, liền nhảy xuống lôi đài bắt hắn.

Dưới dài vang lên loạt tiếng kêu rên, ngay tại mảnh hỗn loạn đó, Thiết đại tướng quân cũng đã bắt được người.

Bị binh lính dẫn tới chỗ Thiết đại tướng quân, người nọ sớm run rẩy đến đáng thương. Thiết đại tướng quân tin tưởng đưa câu hỏi, buộc hắn phải trả lời.

Người tới chung quy vẫn là một đội viên kỵ binh đội, sau khi đã bình tĩnh lại, nhìn trái nhìn phải một hồi, chính là ở trước Thiết đại tướng quân đang nóng lòng chờ đợi mà chậm rãi mở miệng.

“Tướng quân anh minh.”

“………..”

“Tướng quân, ta hiểu ngươi có nỗi khổ riêng, đối với ngươi……..” mắt thấy Thiết đại tướng quân sắc mặt đã trở nên âm trầm, hẳn là chuẩn bị tuyên huyết án, người nọ chính là run rẩy đến không nói nổi.

Dưới đài Thanh Văn đã cười tới mức phải bám vào Tiểu Nguyệt Nhi mới không ngã, xung quanh tràn ngập tiếng đồng tình.

“Chính là nói a, tướng quân, ngài không thể ra đi như vậy!”

Năm xưa trưởng kỵ binh đội, cũng chính là sư phụ hắn, vì bồi dưỡng hắn cũng phải mất hơn mười năm tâm huyết.

Mà nếu hắn mất mười năm để bồi dưỡng ra một người mới, lão bà của hắn chắc đã cùng người khác sinh đứa nhỏ rồi.

Thiết đại tướng quân trong lòng lẫn trên mặt đều là buồn bực a………..

**

“Ái khanh, cho nên ngươi rốt cục cũng hiểu trẩm thật khó xử đi.” Hoàng Phủ Thiêu Hoa nhấn mạnh.

Thiết đại tướng quân quy củ đứng trong ngự thư phòng, khó nén nổi bi thương.

Hoàng Phủ Thiếu Hoa nhìn trong chốc lát, cũng có chút không đành lòng.

“Hiểu Thạch, ngươi phải hiểu rằng nhân sinh không chiều lòng người.”

“Giống như ngươi thích Tiểu Nguyệt Nhi, ta cũng thích Tiểu Trần Nhi như vậy.” Thiết đại tướng quân thấp giọng nói “thực thích.”

“Có muốn trở về thương lượng cùng Tiểu Trần Nhi không?” Hoàng Phủ Thiếu Hoa thán khí “có lẽ, hắn sẽ nguyện ý chờ ngươi vài năm.”

“Hắn sẽ không……….”

“Ngươi làm sao biết hắn sẽ không?” Hoàng phủ Thiếu Hoa thấp giọng nói “yêu một người, sẽ nguyện ý hy sinh vì người ấy.”

“Hắn không thương ta.” Thiết đại tướng quân tịnh mịch đáp.

“Ngươi làm sao biết hắn không thương ngươi?”

“Hắn nói……….” Thiết đại tướng quân lộ ra biểu tình bi thương.

Nhưng mà, Hoàng Phủ Thiếu Hoa bỗng bật cười.

Đợi khi Thiết đại tướng quân nhìn hắn, Hoàng Phủ Thiếu Hoa mới vội vàng chỉnh lại sắc mặt, lấy biểu tình nghiêm túc mà nói.

“Mặc kệ như thế nào, đây là ước định, cho nên ái khanh vẫn là nên thực hiện lời hứa, đừng nhắc đến việc quy ẩn nữa.”

Thiết Hiểu Thạch cũng hiểu đây là đạo lý, trầm mặc gật đầu.

“Tiểu Trần Nhi, ngươi xem, hoa này vừa mới nở.”

“Tiểu Trần Nhi, Hoàng Thượng nói khi không có chiến sự, ta có thể ở lại kinh thành nga.”

“Tiểu Trần Nhi, ta vì ngươi trồng một cây Hạnh hoa, ngươi có thích không?”

“Tiểu Trần Nhi…………”

Mặc kệ Thiết đại tướng quân có hống như thế nào, biết hắn không dẫn mình về Hạnh hoa thôn, Tiểu Trần Nhi vẫn là tức giận không thèm nói chuyện với hắn.

Cho dù Tiểu Nguyệt Nhi đến, dường như sợ hắn nghe lén, Tiểu Trần Nhi còn kêu hắn rời đi.

Thiết đại tướng quân vừa thương tâm vừa tiều tuỵ, thấy vậy gia cũng thở dài trong lòng.

“Sớm biết hỗn đản phụ thân của ngươi sinh đứa nhỏ cũng sẽ không thông minh mà, ngươi cũng là thừa hưởng của hắn…………” gia phát biểu, rốt cuộc mới tiến vào trọng điểm.

“Ta dạy cho ngươi một chiêu, Tiểu Trần Nhi tuy nói quên chuyện quá khứ, nhưng ngươi có thể làm cho hắn nhớ lại a. Tìm những địa phương quen thuộc, những khoảng thời gian lãng mạn, thừa dịp hắn cảm động ôm hắn, thân hắn, sự tình sẽ được giải quyết thôi.” gia nói giống như nắm chắc phần thắng, nhưng Thiết đại tướng quân lại là vẻ mặt hồ nghi.

“Hoài nghi? Đây là hảo kế đã từng được sử dụng! Không thể nào có chuyện thua!”

Khó trách, hắn cảm thấy cái cách này thực quen.

***

Cái gọi là tái diễn, nhớ lại, chắn chắn phải có thiên thời địa lợi nhân hoà mới được.

Thiết đại tướng quân hỏi qua quan khí tượng, nhưng thật bất hạnh, khí tướng quan nói sắp tới trời sẽ không thể mưa giống như lần đầu hắn và Tiểu Trần Nhi gặp nhau.

Thiết đại tướng quân nhìn quan khí tượng đầu bóng lưỡng, chán nản.

………Quên đi, dù sao hắn cũng không muốn Tiểu Trần Nhi mắc mưa.

Cây đại thụ năm ấy, cũng đã bị sét đánh chỉ còn cái gốc. Cũng bởi vậy, tình cảnh lãng mạn dưới tàng cây kia không có khả năng tái hiện được.

Thiết đại tướng quân tịnh mịch ngồi trên mặt đất, thiếu chút nữa phải rơi lệ nam nhi.

“Làm cái gì a, mất tích một ngày, nguyên lai là ở đây a.” Thanh Văn nói.

Thiết đại tướng quân hồng ánh mắt ngẩng đầu, đối Thanh Văn nghẹn ngào nói “Thanh Văn, giúp ta. Ta nói không dễ nghe, Tiẻu Trần Nhi sinh khí, ta không biết phải làm sao bây giờ.”

“Lại sinh khí, hắn vẫn còn ở trong nhà ngươi a.” Thanh Văn bất đắc dĩ lắc đầu “Ngươi không thấy, hắn sợ ngươi bị hắn làm cho tự sát, liền phải bảo Tiểu Nguyệt Nhi nói ta đi kiếm ngươi, tâm ý của hắn ngươi không hiểu sao?”

Thiết đại tướng quân đáng thương nhìn Thanh Văn.

“Yên tâm đi, ta hiểu hắn mà, ngươi hảo khi dễ như vậy, hắn không thể rời ngươi được đâu.” Thanh Văn cười có chút quỷ dị “Nhưng ngươi, cũng khá thật.”

***

Cũng không biết có phải lời nói của Thanh Văn đã có hiệu quả hay không, Thiết đại tướng quân cuối cùng cũng mang một thân đất cát vẻ mặt tiểu tuỵ trở về Hà phủ, Tiểu Trần Nhi rốt cục mở miệng.

“Diều của ta vướng vào cây, ngươi lấy xuống giúp ta.”

Mặc kệ Tiểu Trần Nhi tìm hắn trở về chỉ để lấy một con diều, Thiết đại tướng quân thấy ai thê cuối cùng cũng chịu mở miệng nói chuyện với mình, chính là nhất thời biểu tình sáng lạn.

“Ta lập tức đi! lập tức đi!”

Thiết đại tướng quân cao hứng nói, tuỳ ý lấy khăn tỳ nữ đưa lên, đem cát bụi trên mặt lau đi, chính là vội vàng ôm Tiểu Trần Nhi tới nơi làm mất.

Cây kia phi thường cao, cành lá dày đặc, cho nên người hầu dù cầm cây trúc dài cũng không thể chạm tới.

Chỉ thấy con diều hoạ phi yến vướng phải ngọn cây, theo gió hơi lay động, Tiểu Trần Nhi ngẩng đầu, vẻ mặt thất vọng.

“Ta hảo thích con diều đó.”

“Ta……… Lấy cho ngươi, ta có thể………..”

Bên tai nghe được thanh âm mềm nhũn của Tiểu Trần Nhi, Thiết đại tướng quân liền lòng đầy nhiệt huyết, ôm cây trèo lên.

“Thiếu gia! Không được! Nhánh cây kia rất nhỏ, sẽ gãy mất!”

Người hầu vội vàng ba chân bốn cẳng đem thiếu gia kéo xuống.

“Không có việc gì, không có việc gì, nhìn ta.” Thiết đại tướng quân đem người bốn phía đẩy ra, thân thủ tiếp tục trèo lên.

Chỉ thấy Thiết đại tướng quân rất nhanh tới nơi, cành cây kia cũng giống như sắp gãy, thấy vậy người hầu trong lòng đều gấp không chịu được.

Nhưng Thiết đại tướng quân cũng nhắm ngay mục tiêu, kêu một tiếng, hai chân đạp cành nhỏ, cả ngươi như mũi tên bay lên.

Mọi người kinh hô, Thiết đại tướng quân một tay bám vào nhánh cây giữ con diều, cành liền bởi thể trọng của hắn mà cong xuống, mặt khác hắn dùng tay kia cẩn thận giải khai nó.

Tiểu Trần Nhi thích con diều này, không thể phá hư nó.

Thiết đại tướng quân cuối cùng cũng đưa được con diều hoàn hảo vô khuyết xuống mặt đất, hoàn toàn quên mất mấy ngày nay bị người ta không để ý………

***

“Tiểu Trần Nhi, ngươi thật khá.” Thiết đại tướng quân nhịn không được nhẹ nhàng vuốt hai má Tiểu Trần Nhi, thấp giọng tán thưởng. Tiểu Trần Nhi mặt hơi đỏ, vẫn là tâm đắc với lời khen ngợi.

“Thiếu gia? Thiếu gia? Người đánh rơi thứ này.”

Một người hầu vội vàng đem cái hòm hắn không cẩn thận làm rơi mang trở lại. mà Thiết đại tướng quân khi tiếp nhận, nhìn Tiểu Trần Nhi.

“Đây là vật đính ước của chúng ta lúc trước, ta nghĩ ngươi không nhớ rõ.” Thiết đại tướng quân một bên đem Tiểu Trần Nhi ôm vào trong ***g ngực, một bên đem hộp khắc quý giá mở ra.

Nhưng bên trong lại chỉ là một cái mộc sai tử, có lẽ nó không giống như gỗ bình thường, nhưng mà, cũng chỉ là một cái mộc sai tử mà thôi.

Tiểu Trần Nhi cầm khỗi mộc sai tử lên, nhìn tả nhìn hữu, vẫn là vẻ mặt nghĩ không ra, Thiết đại tướng quân thấy vậy, chỉ cười cười.

“Không sao, năm đó ta bị bệnh, ngươi đã tặng cho ta vật ước định này.”

(Sự thật là như thế sao?)

Năm đó chúng ta gặp gỡ ở dưới cây đại thụ, khi đó sét đánh, ngươi ôm ta, ta ôm ngươi. Ta thích ngươi ngay từ lúc ấy, không thể kìm chế. Ta cầu ngươi gả cho ta, mất thật nhiều công phu ngươi mới đáp ứng. Nhưng khi sinh Tĩnh nhi…………. Ngươi liền………….”

Thiết đại tướng quân nhẹ nhàng nói, đoạn thời gian kia thật làm cho hắn say mê, cũng chính nó làm hắn thống khổ cùng cô độc. Hắn liền như vậy thấp giọng kể, người hầu bên cạnh cũng rơi nước mắt, nhưng Tiểu Trần Nhi cầm mộc sai trên tay, lại chẳng thèm nghe kể chuyện xưa, giống như mình không hề liên quan.

“Đây là mộc sai tử của bà ngươi, ngươi nói ta phải giao nó cho bà, ngươi nhớ không? Tiểu Trần Nhi?”

“Gạt người, bà nội ta dùng chính là ngọc sai tử, đó chính là trước kia người theo đuổi nàng tặng.”

Thiết đại tướng quân cứng lưỡi, nhưng mà Tiểu Trần Nhi nghe hắn nói, cũng cảm thấy có chút quen……..

“Ta nhớ…..” Tiểu Trần Nhi nhìn mộc sai tử, thấp giọng nói “ngươi chính là tướng quân chết không chịu nói kẻ làm ngươi thương tâm, hại ta phải hy sinh sai tử vốn định cho Tiểu Nguyệt Nhi…….”

“…….. Ngươi hại ta hoài thai, rồi lại đem ta hạ thấp, nói ta kém Hoàng Phủ Thiếu Hoa, ta muốn đi ngươi lại không cho đi, hại ta tức chết…….. Ta nhớ……..”

Thiết đại tướng quân nghe được lời này, đang muốn phủ nhận điều gì đó, nhưng rồi lập tức phát ngốc.

“Ta nhớ……… vẫn còn nhớ! Không đúng a! Ta phải nói thôn trưởng huỷ trí nhớ của cả hai chúng ta, cả hai người! Vì cái gì ngươi vẫn nhớ rõ!” nhìn Thiết đại tướng quân, Tiểu Trần Nhi trừng mắt, cao giọng rống to.

“Ta….. Tiểu Trần Nhi, ngươi bình tĩnh một chút.”

Tiểu Trần Nhi tức giận đến sắc mặt trắng bệch.

“Vì cái gì! Vì cái gì thôn trưởng lại gạt ta! Vì cái gì…….. Vì sao ngươi lại không quên ta, sao ngươi lại có thể vào được Hạnh hoa thôn……”

“Tiểu Trần Nhi, ngươi đừng như vậy.” Thiết đại tướng quân một phen ôm hắn vào ***g ngực thấp giọng nghẹn ngào “Ta thích ngươi a, ngươi so với ai cũng là tối trọng yếu, vì sao lại rời khỏi ta? Ta không tốt, ta sẽ sửa, ta ngốc, ngươi liền dạy ta, ngươi nói cái gì, ta đều nghe a………..”

” Mau buông hắn ra! Hắn động thai rồi!”

Đột nhiên, thôn trưởng xuất hiện, cẩn thận đem Tiểu Trần Nhi từ trong ngực Thiết đại tướng quân ra, đặt nằm trên cỏ.

“Bụng ta đau quá………”

“Tiểu Trần Nhi!” Thiết đại tướng quân kinh hách không nhẹ, quỳ gối trên mặt đất, kinh hoàng nắm bàn tay lạnh băng của hắn.

Tay thôn trưởng phát ra quang huy ấm áp, bao phủ toàn thân Tiểu Trần Nhi.

Hơi thở Tiểu Trần Nhi càng mỏng manh, cuối cùng không biết có còn hô hấp, Thiết đại tướng quân thoạt nhìn tưởng hắn đã không xong.

“Tiểu Trần Nhi………. Tiểu Trần Nhi……..” trừ bỏ nắm chặt bàn tay ấy, Thiết đại tướng quân không biết làm gì hơn!

“…….. Hắn không sao.” đã cứu được, thôn trưởng đối Thiết đại tướng quân cười “Chúc mừng ngươi, đứa nhỏ này cũng là một nam hài.”

***

Hỉ sự này, người làm phụ thân hẳn phải vui vẻ cười to, nhưng mà Thiết đại tướng quân lại ưu sầu vuốt ve hai má Tiểu Trần Nhi.

Tiểu Trần Nhi đang ngủ, mày vẫn nhíu lại. Thiết đại tướng quân xoa xoa hai má hắn, hôn lên môi hắn, đưa hắn ôm vào lòng.

“Ta đưa Tiểu Trần Nhi về phòng trước, ta có thể nói chuyện với ngươi một chút không, thôn trưởng?”

***

“Ngươi không cần đứa nhỏ này?” Thôn trưởng nghe xong nguyện vọng của Thiết đại tướng quân, bình tĩnh hỏi lại một câu “ta có thể hỏi vì sao không?”

Thiết đại tướng quân ngồi đối diện hắn, tay cầm chén trà, chậm rãi nói “Tiểu Trần Nhi lần trước khi sinh Tĩnh nhi……………”

“Đó là ảo thuật.” Thôn trưởng nhẹ nhàng thán khí “Ta nghĩ, ngươi cũng hiểu tính tình Tiểu Trần Nhi. Hắn đã sinh khí, mấy trăm năm cũng không nguôi giận. Khi đó ta đáp ứng hắn làm vậy, nghĩ muốn giúp Hạnh hoa thôn bảo vệ một lớn một nhỏ, cũng cho ngươi tự do. Nhung ngươi……….. Cho nên, ta cho ngươi một cơ hội, nhưng hiện tại ta cũng không biết những gì mình làm trước kia có đúng không nữa.”

“Ngươi đã đúng, rất đúng.” Thiết đại tướng quân thấp giọng nói “Nếu không nhờ ân huệ của ngài, nếu ta quên Tiểu Trần Nhi, nếu ngài thật sự đưa Tĩnh nhi đi……… Ta……. Ta cũng không biết mình có còn sống được đến bây giờ không nữa……….”

“……..Ngươi kiếp trước hẳn đã làm ra chuyện khiến trời đất không dung, kiếp này mới gặp phải Tiểu Trần Nhi.” thôn trưởng thở dài, nhưng cũng không nói gì nữa. Tiểu Trần Nhi a, ngươi chớ có trách ta giúp ngoại nhân, người này thật sự……….. Chỉ cần là người còn có chút lương tâm, đều sẽ giúp hắn thôi.

“Gặp Tiểu Trần Nhi là phúc phận ta tu luyện mấy kiếp mới được.” Thiết đại tướng quân nói “Trước khi gặp hắn, ta nghĩ thế gian này như vậy đã là hoàn mỹ. Sau khi gặp được hắn, ta mới biết nhân sinh thế nhưng còn nhiều điều tuyệt diệu đến vậy. Cho nên, ta không thể để hắn có bất cứ tổn hại nào. Sinh đứa nhỏ phi thường nguy hiểm, ta không muốn hắn vì vậy mà……….. Như vậy ta không chịu nổi, thật sự không chịu nổi………..” Thiết đại tướng quân thấp giọng nói.

“Ta sẽ không để hắn xảy ra chuyện.” thôn trưởng mỉm cười.

Hắn cam đoan như vậy làm cho người ta khó có thể hoài nghi, nhưng mà Thiết đại tướng quân vẫn khá khó nghĩ.

Hắn không trách Tiểu Trần Nhi lừa hắn, hắn nghĩ đó là vì mình làm Tiểu Trần Nhi sinh khí, thậm chí còn cao hứng vì chuyện hắn bớt phải chịu khổ.

Nương hắn nói, sinh tiểu hài tử rất vất vả. Nếu Tiểu Trần Nhi ngày đó thật sự vì vậy mà tắt thở……….. Hắn thật không muốn nghĩ tới, chắc chắn sẽ không thể tha thứ cho bản thân mình!

“Ta khó chịu………..”

Vừa mới tỉnh, Tiểu Trần Nhi đã thấp giọng hừ, Thiết đại tướng quân vẫn gắt gao nắm tay hắn vội hỏi “Chỗ nào không thoải mái, Tiểu Trần Nhi?”

“Toàn thân không thoải mái.” Tiểu Trần Nhi nghẹn ngào.

“Tiểu Trần Nhi, Tiểu Trần Nhi………” đau lòng cực kỳ, Thiết đại tướng quân vội vàng đem hắn ôm vào trong ngực, hôn lên trán hắn “Ta ở đây, ta ở đây……..”

“……… Ta muốn uống nước.”

“Hảo, ta đi lấy nước cho ngươi được không?”

“Không cần, bảo người khác lấy đi.”

“Hảo hảo hảo…….” Thiết đại tướng quân lại hôn hắn, vội vàng dúng ánh mắt nhắc người hầu đi lấy nước.

Sau khi uy Tiểu Trần Nhi uống nước, hắn lại kêu đói, vì vậy người hầu vội vàng bê lên trước mặt Tiểu Trần Nhi thật nhiều món ăn.

“Ta có phải sắp chết không………” ngay lúc Thiết đại tướng quân uy hắn ăn bánh mì, Tiểu Trần Nhi nghẹn ngào hỏi.

“Bậy bạ, ngươi sẽ không.” Thiết đại tướng quân đáp.

“Chính là ta rất khó chịu……….”

“Đó là bởi ngươi hoài thai.” nói đến đây, Thiết đại tướng quân ngữ khí trở nên ôn nhu “ngươi lần trước hoài thai Tĩnh nhi cũng vậy đấy thôi, ngươi không nhớ đó thôi.” Thiết đại tướng quân thấp giọng nói “một tháng sau ngươi sẽ lại hoạt bát như thường.”

Tiểu Trần Nhi nghe vậy, vuốt ve bụng mình, một bộ dáng uỷ khuất làm Thiết đại tướng quân trong lòng tất cả đều là nhu tình.

“Tiểu Trần Nhi, thực xin lỗi, chờ ngươi sinh hạ đứa nhỏ này, ta sẽ bồi thường cho ngươi. Chúng ta sẽ ra ngoài thành chơi, đi Thiên Sơn kỵ mã, đi ngoạn Tây hồ. Ngươi cứ nghĩ ngơi đi, buổi tối ta mang ngươi ra ngoài xem hoa đăng.”

“Hoa đăng?” Tiểu Trần Nhi ánh mắt sáng lên.

“Đúng a, ta cùng ngươi xem hoa đăng, đi ăn thịt nướng, ăn mỳ Tuý Hương lâu, chúng ta một nhà nhất định phải nếm qua tất cả mỹ vị của kinh thành. Sau đó, chúng ta ngồi kiệu đi một vòng, hiện tại ngoài đó rất nhiều hoa đăng……..”

Nghĩ tới lát nữa được đi chơi, Tiểu Trần Nhi mừng rỡ, quên mất mình không thoải mái, cũng không ngủ được.

Thiết đại tướng quân ôm Tiểu Trần Nhi, ghé vào tai hắn thì tháo yêu ngữ, làm Tiểu Trần Nhi mặt đều hồng.

Thế giới của hai người, không ai bước vào được.

***

Thiết đại tướng quân cao lớn, đi xem hoa đăng thực tiện.

Tiểu Trần Nhi được hắn bảo hộ trong ngực, hưng phấn nhìn khung cảnh đẹp huy hoàng, đám đông mãnh liệt, toàn bộ được Thiết đại tướng quân che chắn.

“Xem, toà hắc long hoa đăng kia có xinh đẹp không kìa? Có giống huynh đệ trong kỵ binh đội của chúng ta không?” Thiết đại tướng quân ôm ấp thực ấm áp, thời tiết rét lạnh không thể động đến Tiểu Trần Nhi.

Tiểu Trần Nhi ngẩng đầu nhìn, chính là sợ hãi than.

Thiết đại tướng quân hôn môi hắn, nhìn hắn nhẹ nhàng cười.

Người ta nói, dưới đèn sẽ thấy được mỹ nhân, Thiết đại tướng quân lúc này càng thêm tuấn tú. Tiểu Trần Nhi nhịn không được sờ sờ mặt hắn.

“A………” Thiết đại tướng quân vừa nướng xong thịt, hơi hơi thổi nguội, đưa đến bên miệng Tiểu Trần Nhi.

Tiểu Trần Nhi ăn, bởi vì hương vị thịt ướp ngọt đến tận tâm can mà mị ánh mắt.

Thiết đại tướng quân cực kỳ yêu cái biểu tình này của hắn, hôn hắn, lại tiếp tục uy. Mà Tiểu Trần Nhi miệng ăn thịt, mắt linh động quan sát xung quanh.

Tiểu lâu này có thật nhiều dân chúng đến vừa ăn cơm vừa xem hoa đăng, thấy hai ngươi ân ân ái ái như vậy, cũng đều quên cả ăn.

Tiểu Trần Nhi thấy nhiều người nhìn mình, liền đỏ hồng hai má, làm Thiết đại tướng quân càng thấy càng yêu, si ngốc nhìn hắn.

“Ngươi nhìn gì vậy.” Tiểu Trần Nhi nhỏ giọng than thở.

“Ngươi thực xinh đẹp, Tiểu Trần Nhi.” Thiết đại tướng quân tán thưởng nói “So với hoa đăng, với ánh trăng, và với cả tiểu cô cô đều xinh đẹp hơn.”

“……. Tiểu cô cô?”

“Nàng chính là thiên hạ đệ nhất mỹ nữ nga.” Thiết đại tướng quân sờ sờ mặt, tiếp tục nói “nàng có bao nhiêu xinh đẹp ngươi nhìn Thanh văn sẽ biết, nàng là nương của Thanh Văn nga, rất đẹp đi?”

“Khó trách ta nhìn Thanh Văn là thấy thích.” Tiểu Trần Nhi than thở “nếu không thôn trưởng………….”

“Đúng đúng đúng, cho nên đừng nghĩ đến hắn nữa. Ta đối với ngươi không tốt sao?” Thiết đại tướng quân cười nói.

“…….. nhưng ngươi làm cho ta sinh đứa nhỏ.” Tiểu Trần Nhi vuốt bụng mình, uỷ khuất nói.

“Ai………” Thiết đại tướng quân cười khổ. Bảo hắn không làm với Tiểu Trần Nhi, so với bảo hắn đi đánh giặc còn khó khăn hơn. Lúc Tiểu Trần Nhi có đứa nhỏ, hắn đã phải nhẫn nhịn rất vất vả rồi a.

“Đứa nhỏ này nhất định giống ngươi, sinh hắn ra ngươi cũng không có hại.” Thiết đại tướng quân an ủi Tiểu Trần Nhi.

Tiểu Trần Nhi bán tín bán nghi, miệng vẫn tiếp tục thưởng thức mỹ vị.

Thịt nướng, thang bao, rồi đến mỳ, tiếp theo Thiết đại tướng quân lại cùng Tiểu Trần Nhi đi một phố lớn nhất kinh thành, lại tiếp tục ăn, sau đó Tiểu Trần Nhi mới vuốt bụng vừa lòng cười.

Nhưng đến khi ngồi kiệu, được Thiết đại tướng quân ôm vào trong ngực, Tiểu Trần Nhi không đợi đến khi ra khỏi kinh thành đã ngủ đến thiên hôn địa ám.

Thiết đại tướng quân không nỡ đánh thức hắn, mà lúc này ánh đèn huy hoàng qua màn che chiếu vào, làm cho Tiểu Trần Nhi càng thêm xinh đẹp.

Thiết đại tướng quân vừa lòng đem người yêu ôm chặt, để kiệu phu tiếp tục chở đi quanh thành.

Đợi cho đêm đã khuya, kiệu trở về Hà phủ, Thiết đại tướng quân mới ôm Tiểu Trần Nhi về phòng.

***

“Kỳ thật, Hiểu Thạch đối ta cũng không tồi.”

Thiết đại tướng quân đi chinh chiến, Tiểu Trần Nhi bụng lớn đành phải ở lại kinh thành. Giờ ngọ mới tỉnh ngủ, nếm qua vãn thiện phong phú, vô cùng nhàm chán, đành phải chạy tới hoàng cung tìm Tiểu Nguyệt Nhi ngoạn.

Cố ý bỏ qua ánh mắt không hiểu sao mà ai oán của Hoàng Phủ Thiếu Hoa, Tiểu Trần Nhi lôi kéo Thanh Văn, cùng Thanh Văn không biết từ đâu tìm được thôn trưởng, bắt đầu chơi bài.

“Chính là chơi không vui, cơ thể lại cứng nhắc, bất quá coi như ngoạn chuyện đau đau với ta là được.”

“Tiểu Trần Nhi, ngươi ở một mình có nhàm chán không?” Thanh Văn hỏi “ta cùng thôn trưởng vài ngày tới muốn đi xem tuyết, ngươi đi không?”

“Cái gì, ta cũng phải đi!”Tiểu Nguyệt Nhi vội vàng báo danh.

Ngược lại Tiểu Trần Nhi nhăn mặt, thật như vừa muốn đi, lại không biết có nên đáp ứng hay không.

“Sao vậy, có đi không?” Thanh Văn hỏi.

“Thiết Hiểu Thạch bảo ta ở nhà chờ hắn, hắn sẽ viết thư trở về.” bộ dáng có chút phẫn nộ, Tiểu Trần Nhi tức khí đánh bài, ba người còn lại thoáng nhìn nhau.

“Ân……… Nghe nói danh trù Hà phủ là đệ nhất thiên hạ, hiện tại có tới ba mươi trù tử, đều được lựa chọn kỹ lưỡng. Ta nghĩ, chúng ta trước tiên cứ tới Hà phủ nhấm nháp mỹ thực đã.” Thanh Văn đề nghị.

“Tán thành tán thành!” Tiểu Nguyệt Nhi vui vẻ nói.

“Hảo a hảo a, nhà của ta mới có tân đại trù a, chính là người làm thịt nướng ở Thọ Hỷ lâu a! Hắn nướng thịt, nướng cá đều vô cùng hảo, mỗi ngày nếu muốn, chúng ta đều có thể ăn!”

“Hảo!” Tiểu Nguyệt Nhi vui vẻ cười.

***

Thiết đại tướng quân ở biên cương, hưng phấn cầm lá thư khó có được của ái thê tiến vào chủ trướng. Đánh trận trở về, liền nhận được tin tốt này, làm cho hắn nghĩ muốn lập tức xem ngay.

Thiết đại tướng quân ngay cả giáp cũng không cởi, liền nằm lên giường đọc tin.

Mở đầu là “Hiểu Thạch thân”, làm cho hắn cơ hồ vui đến hôn mê.

Hiểu Thạch thân:

Thư này gửi đi, ta cũng thật vui. Ta và Tĩnh nhi cùng ấu tử trong bụng đầu khoẻ, Hiểu Thạch không cần lo lắng……..

Kế tiếp lại nói mấy ngày ở nhà, hắn cùng đứa con bảo bối đều nhớ. Thiết Hiểu Thạch lòng tràn đầy ấm áp, tươi cười đầy mặt.

Nhưng khi đọc tới đoạn tiếp theo, sắc mặt liền trầm xuống.

Lại, ta cùng Tiểu Nguyệt Nhi, Thanh Văn, cả thôn trưởng nữa ngày mai sẽ đi, chưa biết khi nào trở về. Ngươi nếu muốn tìm, cứ đến tuyết sơn. Gia không chịu cho Tĩnh nhi đi, ta đành phải đem hắn giấu mang đi, ngươi không cần lo lắng, ta có Tiểu Nguyệt Nhi cùng ba người kia làm bạn………

Thiết Hiểu Thạch không biết mình có dũng khí hồi kinh không a……… Phỏng chừng Hoàng thượng cùng gia đều sẽ đem oán khí đổ lên người hắn.

Nhưng thấy hàng chữ cuối cùng, Thiết Hiểu Thạch lại cười. Bời vì đó là bốn chữ.

Có chút nhớ ngươi.

Có lẽ, ngay sau khi đánh thắng, hắn sẽ đi tuyết sơn gặp Tiểu Trần Nhi. Biểu tình khoái hoạt của hắn giữa trời tuyết trắng xoá, nhất định là cực kỳ xinh đẹp.

Toàn văn hoàn.

Trước/7Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Tuyệt Thế Kiếm Đế