Sau khi tỏ tình thất bại thì mình ỉu xìu cụp đuôi luôn. Một thứ gì đó làm mình không còn cư xử tự nhiên được nữa. Ngại ngùng, e thẹn như con gái vậy... thành ra những ngày còn lại ở hải phòng cũng chẳng có gì đặc biệt. Duy chỉ có một lần mình về khách sạn chờ em tắm rửa thay đồ... Trong lúc chờ thì có một em ăn mặc mát mẻ đến chào hàng … - Đứng đây một mình chi vậy anh zai?- Hóng gió thôi em – Mình cười đểu. Thừa biết em nó làm nghề gì nhưng cũng đang rảnh rỗi trêu em nó tý. - Em biết chỗ gió to mát lắm đi không anh? - Ở đâu em? - Mình giả ngu. Lúc này nhìn kĩ lại thấy em nó số đo 3 vòng cũng được. Chắc 22 23t là cùng. Chỉ tiếc trang điểm đậm quá không hợp gu của mình.- Trong khách sạn nè anh. Điều hòa bật quạt lại cởi đồ ra thì “sướng lạnh” luôn.- Giá cả thế nào theo short hay theo time? - 300k/short/30p. Anh mở hàng cho em đi- Mắc vậy em? Phải check hàng mới biết có đáng 300k không chứ? - Mình không hề có ý định tàu nhanh chỉ muốn trêu đùa em nó thôi. Không ngờ em nó dạn dĩ quá- Vào đó là biết liền à anh. Giờ chỉ “sờ ngoài” thôiLúc này mình đang ở bên ngoài khách sạn, trời tối om lại đứng trong góc khuất nên chuyện check hàng không quá khó khắn. Đối với những người làm nghê này mình có cảm giác gì đó ghê ghê, nhớp nháp... Biết là có những người vì hoàn cảnh xô đẩy mới bước chân vào con đường bán thân nuôi miệng nhưng đa phần đều là những người lười lao động chỉ muốn hưởng thụ và không biết cách tiêu tiền. Đang bị dồn vào thế bí tiến không được mà lùi chẳng đáng mặt nam nhi thì điện thoại mình rung. Là nàng gọi... giải nguy ình thật đúng lúc. - Anh đang ở đâu vậy?- Anh đang ở đâu vậy?- Trước cổng khách sạn nè em. Hey! Quay sang phải... - Mình vẫy nàng- Bạn anh à - Nàng bước tới trong chiếc đầm màu hồng nhạt cùng chiếc giày cao gót dễ đến 10cm - Không, em họ anh đấy. Em con nhà bác cùng cha khác ông nội – Mình cười đểu liếc nhìn em cave. Em ấy hoàn toàn bị lu mờ từ khi nàng bước đến. Phải thôi, vẻ đẹp và cái đầu khác xa nhau quá mà. Em hàng kia mặt hằm hằm quay đi chẳng thèm chào tạm biệt. Chắc nó biết ý nên thôi mình cũng chẳng có hứng đùa nữa mất công nàng biệt sự thật. Nhưng mình suy nghĩ cũng bằng thừa vì ngay sau đó nàng liếc séo mình- Ngon quá ha? Tối nay ăn gì ! - Nàng nhìn mình ánh mắt tóe lửa tưởng như chiến tranh thế giới thứ 3 sắp bùng nổ- Ra biển thì phải ăn hải sản chứ. Ra quán rồi gọi menu sau. - Mình có tỏ ra bình thường- Thôi khỏi. Để em gọi cho anh mấy đĩa “Cave Luộc” đủ no rồi khỏi ra quán mất công- … - Hay là không hợp khẩu vị? “Cave Xào” nhé !- ... Đùa thôi mà đi ăn đi đói lắm rồi - Nhớ lần này đó - Nàng gõ lên trán mình cảnh cáo. Hú hồn, lần sau xin chưa không dám nghịch dại. Trước đây có một câu mình rất tâm đắc : “Em nó đã xinh thì đừng bắt em nó phải thông minh”... Nhưng với nàng thì phải suy xét lại Nàng không những xinh đẹp mà còn thông minh, sắc sảo. Mình biết nàng ăn nói mạnh bạo vậy thôi chứ thật ra còn gà mờ trong chuyện chăn gối lắm. Nhưng nàng phải như vậy thì mới không bị bắt nạt, dụ dỗ. Mình thích những cô gái cá tính như vậy. 5/65/6Chiều 5/6 mình và nàng về Hà Nội. Đến mà sợ, cứ thấy bên đường có gì ngon là nàng lại đòi mua về bằng được.Hết ngao sò ốc hến rồi đến hoa quả chật níc xe. Đã thế đi giữa đường lại còn dính mưa. Mình tạt định tạt vào quán nước trú mưa nhưng nàng cản lại...- Mưa càng mát chứ sao. Không phải anh thích tắm mưa à? Nàng nói từ phía sau, hơi thở ấm áp- Anh sợ em lạnh ! - Biết ý của em rồi nhưng một phần mình quan tâm em, một phần vì muốn tìm câu gì chọc em.- Không sao đâu. Coi như em thực hiện lời hứa hôm đi xem phim đi. - Ở chap 2 hay 3 gì đó mình có kể. Lúc đó đang đi xem phim thì trời mưa. Vào trú mưa một lúc đang định ra tắm mưa thì trời tạnh.- Eh em không lạnh nhưng còn con thì sao? - Anh này >.Nói vậy nhưng mình vẫn vít ga phóng đi. Ước mơ của mình cuối cùng cũng trở thành sự thật. Nắm tay người mình yêu bước trong mưa chẳng phải rất lãng mạn sao? Tuy giờ không phải đi bộ mà là trên xe nhưng cũng chẳng quan trọng lắm. Có nàng bên cạnh là mình vui rồi... Tiếc là... Hạnh phúc ngắn ngủi còn nỗi đau thì quá dài...