Ông ngồi bên khung cửa mùa đông, gió bấc lặng người. Tái thiết quá khứ của một sinh mệnh bằng hiện tại của một sinh mệnh khác, dù là máy móc, đều không có tương lai. Lần thứ hai trong đời, ông đã để mất tình yêu. XX và Al. Hồi ức Fukushima ___ LoveIsAround ___ Tôi xuống phi trường Fukushima(1) lúc 17h04. Trời đã nhá nhem tối. Lạnh. Tuyết rơi dày. Tôi khẽ rùng mình, thở ra một làn khói trắng. Một bài hát tiếng Nhật ngọt ngào du dương trong phòng đợi thủ tục hải quan. Tôi chỉ hiểu bập bõm vài từ trong lời bài hát. Gã cảnh sát hải quan ngước lên nhìn tôi, săm soi đối chiếu với bức ảnh trong hộ chiếu. “ここにあなたのパスポートは, 色男” (Thủ tục đã xong, anh chàng đẹp trai ạ!) - Gã nháy mắt và cười hết sức trơ trẽn. Tôi vô cùng ngạc nhiên trước cách hành xử thiếu chuyên nghiệp như vậy, nhưng cũng lịch sự đáp lại: “ありがとう!” (Cám ơn!) Khi còn ở London(2), tôi vẫn thường nghe nói Nhật là nước có thái độ cởi mở đối với giới đồng tính. Nhưng khi đến Fukushima, tôi mới thấy rõ sự thoải mái ấy. Ở đây, chỉ cần đi một đoạn ngắn là thấy vài tụ điểm dành riêng cho gay(3). Hai người đàn ông, hoặc hai người phụ nữ nắm tay trên phố được xem là điều bình thường. Ở bất cứ nơi nào tại Fukushima, tôi dễ dàng bắt gặp những cặp mắt hau háu của những gã đàn ông nhìn tôi. Tôi không kỳ thị đồng tính, nhưng cảm thấy khó chịu khi bị nhìn ngó như vậy. *** Buổi sáng mùa đông trong lành. Tuyết vẫn rơi dày. Đường phố trắng xóa. Tôi đi xe điện ngầm đến đại học Fukushima, bắt đầu ngày làm việc đầu tiên của chuyến công tác. Tôi được điều đến Fukushima để tiếp nhận chương trình nghiên cứu, tìm cách chữa ung thư cho những nạn nhân của sự cố nổ nhà máy điện hạt nhân số 1 xảy ra cách đây bảy năm. Đón tiếp tôi là một cô gái trẻ nhỏ nhắn người Nhật. Cô ta tỏ ra khá thân thiện, dẫn tôi xuyên qua những dãy hành lang vòng vèo sâu hun hút, chập chờn dưới ánh đèn huỳnh quang, rồi dừng trước một cánh cửa kính. Một bảng tên đề “Phòng thí nghiệm phóng xạ - Người phụ trách: Dr. Caillen Hassall”. “Thật là sơ suất, chúng tôi sẽ thay bảng tên ngay” - Cô gái mở cửa phòng thí nghiệm - “Đây là chìa khóa. Từ nay, anh sẽ tiếp quản phòng thí nghiệm này. Hồ sơ báo cáo nghiên cứu nằm ở trong tủ sắt cuối phòng. Nếu có vấn đề gì xin đến quầy tiếp tân hoặc gọi số nội bộ.” Phòng thí nghiệm được trang bị hiện đại. Các dụng cụ thiết bị được phủ một lớp vải trắng. Tôi đảo mắt nhìn quanh rồi bước lại tủ sắt, cầm tập hồ sơ ra bàn, bắt đầu đọc. Giáo sư Caillen Hassall ghi lại chi tiết tiến độ nghiên cứu phóng xạ của vụ nổ nhà máy điện hạt nhân số 1. Ông ta báo cáo về mức độ nguy hiểm của phóng xạ. Nó có thể gây ung thư và biến đổi gen ở sinh vật. Bài báo cáo còn đề cập đến một số tác dụng phụ khác của phóng xạ như thay đổi hệ thống tiết của con người và các loài động vật. Tập hồ sơ dừng lại ở ngày 23 tháng 2, chín tháng trước khi giáo sư Caillen Hassall bị tai nạn qua đời. Tôi lục lọi hết các hộc tủ của tủ sắt để tìm phần cuối của bản báo cáo nhưng không thấy. Tôi bước đến điện thoại nội bộ, nhấn số. Tín hiệu điện thoại đổ chuông một cách trễ nải. Có tiếng nhấc máy, đầu bên kia là giọng cô gái trẻ khi nãy. “Chào anh James, tôi có thể giúp gì được ạ?” “Dường như tập hồ sơ của giáo sư Caillen Hassall bị mất phần cuối, cô có thể kiểm tra hệ thống dữ liệu xem ngày cuối cùng giáo sư gửi báo cáo?” “Vui lòng đợi vài giây.” Tiếng bàn phím gõ lách cách vang lên trong diện thoại “Báo cáo cuối cùng tìm thấy trong dữ liệu là ngày 23 tháng 2.” “Cô kiểm tra giúp xem ngày cuối cùng giáo sư làm việc ở đây.” “Ông ta làm việc cho đến ngày 14 tháng 11. Hôm đó cũng là ngày ông ta gặp tai nạn trong phòng thí nghiệm do một sự cố chập mạch thiết bị.” “Kỳ lạ! Như vậy trong chín tháng trước khi giáo sư qua đời, ông ta hoàn toàn không gửi thêm báo cáo nào nữa à?” “Dường như là vậy.” Tôi gác điện thoại xuống, cảm thấy khó hiểu. Tôi lật qua, lật lại xấp nhật trình nghiên cứu, phát hiện ra những vệt đỏ nhỏ như máu khô ở một góc phía trong bìa hồ sơ. Tôi rùng mình, chợt mơ hồ linh cảm sẽ có những điều thật tồi tệ xảy ra. *** Mưa. Trời xám xịt. Từng hạt nước trĩu nặng, đập xối xả vào mặt kính. Tôi lái xe đến phế tích nhà máy điện hạt nhân số 1 để lấy thêm một số mẫu vật về xét nghiệm. Phế tích bao bọc bởi những bức tường rào cao. Chỉ có một lối vào duy nhất từ cổng chính. Từ xa dễ dàng nhìn thấy tấm bảng “Dừng lại. Khu vực nhiễm phóng xạ”. Tôi kéo cửa kính xuống, rồi trình giấy tờ. Người trực cổng gật đầu, mở cổng ra. Cánh cổng nặng trở mình kêu cót ké một cách ghê sợ. Dường như đã rất lâu rồi không ai đi vào đây. Nhìn từ kính chiếu hậu, tôi thấy hắn ta đang lườm mắt dõi theo. Một cảm giác lạnh chạy dọc sống lưng. Nhìn từ kính chiếu hậu, tôi thấy hắn ta đang lườm mắt dõi theo. Một cảm giác lạnh chạy dọc sống lưng. Quang cảnh phía sau bức tường rào hoang tàn. Những bức tường cháy đen đổ nát. Bê tông gạch vụn vương vãi khắp nơi. Những bụi cỏ xanh rì mọc ra từ những kẽ nứt trên nền gạch. Dùng sức, tôi đẩy một mảng tường to qua một bên để lấy chỗ. Bước qua phía dưới một cái cột gãy nằm vắt qua một bậc thềm cao, tôi đi sâu vào trong khu phế tích. “Ầmmmmựaaaaaaèeeenngggg” m thanh của cái gì nó nặng nề đang di chuyển vọng lại từ phía trên. Tôi giật mình nhìn lên. Im lặng. Tiếng gió thổi qua những tán lá xì xào. Tôi bắt đầu cảm thấy hoảng. Vội vã bước nhanh về xe. “Uỳnhrẹẹẹẹt” Tôi ngẩng lên, kịp nhìn thấy một vật thể đang rơi xuống về phía tôi. Đau nhói ở đầu. Tôi gục xuống bất tỉnh. *** Nhiều giờ sau, tôi tỉnh dậy trong bệnh viện. Người trực cổng đã gọi xe cấp cứu mang tôi vào đây. Bác sĩ cho biết tôi đã bị nhiễm phóng xạ ở mức độ nhẹ, do vết cắt xé toạc áo khoác bảo vệ, để lộ vết thương ra khi tôi nằm mê man trong khu phế tích. *** Vết thương đã gần lành, nhưng những ngày gần đây, tôi luôn cảm thấy mệt mỏi, đầu óc rã rời. Tôi quyết định rời phòng thí nghiệm sớm. Tôi đi xe điện ngầm về nhà, tắm rửa thay đồ, rồi đi bộ đến quán bar quen thuộc gần đó. Cạnh cửa ra vào, một cặp nam đang ôm nhau, hôn thắm thiết. Cảnh này quá quen thuộc, diễn ra ở khắp mọi nơi ở Fukushima. Tôi tỏ ra không quan tâm, lách mình đi vào. Bên trong quán, khách khá đông, chỉ còn một vài bàn trống. Tôi bước đến quầy bar gọi một cốc bia, bắt đầu dán mắt theo dõi trận banh trên màn hình. Tôi rùng mình, một cảnh giác ghê người chạy qua. Tôi quay lại nhgã bặm trợn to con đang nhìn tôi với cặp mắt thèm thuồng. Thấy tôi nhìn, gã nở một nụ cười nham nhở rồi đưa bàn tay với những ngón tay thô kệch ra vẫy vẫy. Không phải lần đầu hay chuyện lạ gì ở Fukushima, tôi phớt lờ, quay lại tiếp xục xem trận banh. Qua khóe mắt, tôi thấy gã tiến lại gần. “Nhóc đẹp trai, đi chơi với anh không?” - Giọng Nhật của gã ồ ề mùi bia. “No, thank you!”(4) - Tôi đáp lại. Gã bắt đầu sán tới. Tôi thụt lùi rồi nhanh chóng bước ra phía cửa. Trời đã về khuya. Mưa lất phất, một ít sương mờ. Đường phố thưa thớt người qua lại. Tôi bước nhanh qua một khu công viên. Mặt đường loang láng nước mưa dưới ánh đèn vàng. Lại một cảm giác ghê người xẹt qua. Tôi quay lại nhìn. Một cái bóng từ xa, dễ dàng nhận ra chính là gã bặm trợn trong quán bar. Tôi sợ hãi cắm đầu chạy. Tiếng chân gã huỳnh huỵch đuổi theo phía sau. Tôi có thể nghe thấy tiếng gã thở hồng hộc ngay sau gáy. Tôi bị túm mạnh rồi quăng xuống đường. Tôi hét lên thất thanh. Gã bắt đầu sờ soạng khắp người tôi. Tôi dùng hết sức mình vùng vẫy. Trong lúc tôi đang dằng co chống cự với gã, một cái bóng bất thình lình lao ra, tông mạnh vào gã. Tôi kịp nhìn thấy đó là một người đàn ông. Anh ta nắm lấy đầu gã, lôi mạnh về phía sau. Gã lồng lộn gầm lên, rồi bám lấy anh ta vật xuống. Anh ta kịp thời né, nhanh chóng rút một khẩu súng rồi ra lệnh đanh thép. “止める!” (dừng lại) Gã vung tay, định lao đến, nhưng khựng lại trước ánh mắt sắc của anh bên cạnh nòng súng đang chỉa thẳng vào gã. *** Anh tên Peter, là phóng viên của một tờ báo Hoa Kỳ. Trên đường đi làm về, vô tình gặp tôi bị gã tấn công, nên ra tay giúp đỡ. Tôi rất vui vì quen được một người bạn mới biết nói tiếng Anh. Thi thoảng cuối tuần, chúng tôi hay cùng nhau ra quán bar uống vài cốc bia, xem trận banh trên trực tuyến. Tính Peter trầm tư ít nói. Tôi thích cách anh hút thuốc, rít một hơ thật sâu, rồi từ từ thở ra những lọn khói, hòa tan trong ánh đèn mờ của quán. Ở anh, tôi có cảm giác vững vàng và bình an. *** Tôi nhận thấy cơ thể mình đang có sự thay đổi. Tâm trạng lúc vui, lúc buồn vô chừng. Đêm về, tôi thường có những cơn mơ kỳ dị. Thường trong những giấc mơ, tôi thấy mình lạc trong một thành phố đổ nát, hoặc những cách đồng xanh mướt không một bóng người. Và những giấc mơ đó luôn kết thúc bằng hình ảnh tôi bị một ai đó kéo thật mạnh, đẩy nằm xuống, rồi đè lên người tôi hôn hít. Tôi quay lại nhìn thì thấy đó lại là anh. Cảm giác không sợ hãi mà là vui sướng. Rồi tôi giật mình thức dậy. Thật lạ! Tôi chưa bao giờ có cảm giác với đàn ông. Đây là lần đầu tiên tôi có những giấc mơ và những cảm giác như vậy. *** Vẫn quán bar quen thuộc cũ. Hôm nay anh có vẻ vui. Tôi hỏi, anh cười rồi chỉ: “Thấy chiếc bật lửa này không? Quà sinh nhật của ba tôi đấy, ông mất ba tháng sau đó. Mỗi năm, đến ngày này tôi lại khắc thêm một vạch.” Tôi cầm bật lửa lên, nhẩm đếm, rồi nhìn anh - “Tôi không nghĩ là anh lại già đến như vậy” Tôi cầm bật lửa lên, nhẩm đếm, rồi nhìn anh - “Tôi không nghĩ là anh lại già đến như vậy” “Chứ cậu thì còn trẻ lắm à?” Anh bật cười, đưa bày tay vuông vức của anh xoa tung mái đầu tôi lên. Đây là lần đầu tiên Peter kể về bản thân anh. Suốt buổi hôm đó, chúng tôi còn nói nhiều chuyện khác nữa. Trời về khuya, anh đã ngà ngà. “Anh say rồi, hay đêm nay qua nhà tôi nghỉ” “Ừ, nào chúng ta cùng đi!” - Anh lè nhè, gật gù khoác vai tôi. Về đến nhà, tôi đỡ anh lên giường. Đặt tay lên trán anh “Dường như anh sốt rồi.” Anh chợt nắm lấy tay tôi kéo vào lòng, bắt đầu hôn tôi. Tôi tưởng như mình lại đang mơ, nhưng cảm giác rất thực. “Đây không phải ra mơ.” Tôi nhận ra điều đó. Nhưng tôi không chống cự, tôi đáp lại những nụ hôn của anh. Anh đẩy tôi nằm ngửa ra, cuốn lấy người tôi. Tôi oằn người lên, tận hưởng từng cử động của anh. Sáng hôm sau tôi thức dậy, thì anh đã đi mất, để quên lại chiếc bật lửa trên bàn. *** Tôi kinh ngạc phát hiện một hiện tượng lạ. Phóng xạ của nhà máy điện hạt nhân số 1 có sự ảnh hưởng nhất định đến hệ thống thần kinh và nội tiết, dẫn đến sự thay đổi về đối tượng hấp dẫn tình dục ở các mẫu thử. Những con chuột bị chiếu loại phóng xạ ở nhà máy điện hạt nhân số 1 tỏ ra quấn quýt với những con chuột cùng giới tính. Tôi giật mình, nghĩ về tôi và những thay đổi trong cơ thể thời gian qua. Tôi vội vàng lấy mẫu thử của mình xét nghiệm. Kết quả nhận được dương tính, tương tự như những con chuột nhiễm phóng xạ kia. Tôi vội vàng chụp lấy máy vi tính, viết báo cáo và gửi qua cơ quan đầu não ở London về hiện tượng vừa phát hiện được. *** Đã năm ngày trôi qua, vẫn không thấy tin tức gì của anh. Tôi sốt ruột, cầm lấy điện thoại nhắn thêm một tin nữa “Peter, anh đâu rồi? Gọi cho tôi ngay khi nhận được tin này nhé.”. Chưa bao giờ tôi cảm thấy nhớ anh và cần anh như lúc này. *** Tôi hoàn toàn suy sụp khi nhận được hai tin dữ cùng một lúc. Cảnh sát tìm thấy được xe hơi của anh bẹp dí méo mó dưới đáy rừng. Kết quả điều tra cho rằng anh bị lạc tay lái khi đi qua khúc cua gắt của đoạn đèo đó. Tin dữ thứ hai nhận được từ London, cấp trên nói rằng tôi lãng phí thời gian nghiên cứu một vấn đề thừa thãi, mục tiêu nghiên cứu chính là căn bệnh ung thư, không phải đồng tính. Tôi bị đình chỉ công tác và được lệnh phải quay về London ngay lập tức. Tôi giận điên lên, hất tung mọi thứ trong phòng thí nghiệm. Trong lúc đó, tôi làm rơi cái bật lửa của anh. Tôi vẫn luôn cất giữ nó bên người. Chiếc bật lửa rớt xuống đất, rồi văng vào gầm tủ sắt. “Không! Đó là kỷ vậy duy nhất của anh.” Tôi kéo tủ sắt ên, chợt phát hiện ra bức tường phía sau có một lỗ hổng nhỏ, lòi ra một mớ giấy. Đó là những mảnh giấy viết tay bằng tiếng Anh. Tôi đọc lướt qua sững người nhận ra chúng được viết bởi giáo sư Caillen Hassall. Thì ra, ông ta cũng phát hiện ra hiệu ứng đồng tính, báo cáo với trụ sở ở London và cũng bị yêu cầu phải quay về. Nhưng ông ta bỏ qua ngoài tai, cương quyết ở lại nghiên cứu. Ông ta phát hiện ra mình đang bị theo dõi, biết được nguy hiểm đang tới gần nên sao chép lại báo cáo rồi nhét vào cái lỗ bí mất phía sau tủ sắt. Kèm theo lá thư là những báo cáo quan trọng và một phát minh dùng phóng xạ để điều chỉnh đối tượng hấp dẫn tình dục ở con người. Ông ta hoan hỉ kết luận rằng “Cuối cùng, đồng tính đã có phương pháp chữa trị!” Tôi đổ gục xuống suy nghĩ hồi lâu, cố nuốt phần thông tin vừa đọc được. Như vậy, tôi chỉ còn một đường sống duy nhất là quay về London. Tôi sẽ rời khỏi Fukushima, ra đi trong nỗi nhớ về Peter. Trái tim tôi nhói đau lên mỗi khi gọi tên anh. *** Trong đầu tôi chợt lóe lên một ý nghĩ điên rồ. *** Tôi quay về London được một tháng. Cuộc sống diễn ra bình thường như tôi chưa bao giờ đến Fukushima. Tôi gần như hoàn toàn quên mọi thứ thuộc về nơi đó, trong đó, có cả Peter. Có những khi cái tên anh thoảng qua trong đầu, nhưng phần ký ức đó rất chán chường và vô vị, như một người trưởng thành khi nghĩ về đồ chơi hoặc kẹo ngọt. *** Mùa xuân. Khí trời dễ chịu. Tôi rảo bước quay về khách sạn ở phía Nam London. Vứt chìa khóa lên bàn, tôi bước lại mở tủ lạnh, bốc lấy một chai bia. Hững hờ đưa lên miệng nốc một ngụm to. Quay lưng lại tôi thấy anh đứng ngay phía sau từ bao giờ. Tôi ngạc nhiên: “Peter, anh còn sống à “Peter, anh còn sống à Peter không trả lời chỉ nhoẻn miệng cười nhìn tôi trìu mến. Giọng tôi vẫn đều đều: “Tôi nghĩ anh bị tai nạn giao thông và đã chết.” Trước thái độ lạnh lùng của tôi, Peter tỏ ra bối rối trong tích tắc rồi nét mặt giãn ra, bước lại gần tôi: “Vẫn còn sống đây, và biết hết những chuyện đã xảy ra ở Fukushima.” “Anh biết chuyện gì ở Fukushima?” Bất ngờ, Peter lao vào ôm chầm lấy và hôn tôi. Tôi chống cự, đẩy mạnh Peter ra. Anh ta vẫn tiếp tục cố gắng ôm chặt lấy tôi. “Dễ chịu quá”. Một cảm giác lâng lâng lan tỏa khắp người. Đôi môi anh thật mềm mại. Vòng tay anh ấm áp làm sao. Mọi kỷ niệm, mọi cảm giác tôi dành cho anh tràn về. Tôi ngẩn ngơ, thả lỏng người ra. Peter vẫn ôm tôi trong lòng, thì thầm vào tai tôi: “Em dùng phương pháp của giáo sư Caillen Hassall tự điều trị ình phải không? Thật ra phương pháp này không có hiệu quả. Đồng tính vốn là bản chất khi sinh ra. Nó chỉ bị điều chỉnh tạm thời bởi phóng xạ. Cục tình báo Mỹ đã biết công nghệ này từ lâu và đang nghiên cứu phát triển để chế tạo vũ khí sinh học. Vì thế họ không muốn các nước khác cũng tìm ra. Sai lầm của em là đã phát hiện ra bí mật này. Bên giới chức London đánh hơi thấy nguy hiểm nên điều em về gấp. Tuy nhiên, hiện giờ cục tình báo Mỹ vẫn đang theo sát em.” “Thật ra anh là ai, tại sao anh biết những điều này?” - Tôi sửng sốt. “Anh không phải là phóng viên, mà là nhân viên của cục tình báo. Anh được lệnh phải theo dõi và trừ khử nếu em có những hành động gây nguy hiểm như Caillen Hassall.” “Chính anh đã giết giáo sư Caillen Hassall? Lần này anh đến đây để giết em?”- Tôi kinh hoàng nhìn sâu vào mắt Peter. “Không! Anh yêu em, từ khi ở Fukushima và đã làm trái mệnh lệnh.” Tiếng gõ cửa vang lên “Hầu phòng đây, xin hãy mở cửa”. Peter nhìn tôi: “Em có gọi cho lễ tân yêu cầu gì không?” Tôi lắc đầu. Peter vội vàng lôi tôi về phía cửa sổ: “Nhanh lên, chúng ta phải chạy khỏi nơi này!” “Chúng ta trốn đi đâu bây giờ?” “Nơi nguy hiểm nhất, không ai ngờ.” “Fukushima?” Cửa phòng khách sạn bật ra, hai gã đàn ông áo đen xông vào, tôi rút chân còn lại, nắm tay anh nhảy xuống dòng sông Thames đang chảy cuồn cuộn phía dưới. __________ 1. Thành phố Fukushima: nằm ở vùng Tōhoku trên đảo Honshū, Nhật Bản. Cách thủ đô Tokyo khoảng 300km về hướng Bắc 2. London: Thủ đô của Anh. 3. Gay: đồng tính nam 4. “No, thank you”: “Không, cám ơn”.