Saved Font

Trước/121Sau

[Harry Potter Phù Thuỷ Câm] Ách Vu Sư

Chương 94: Ghen

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Nghỉ hè này có chuyện làm cho người ta không vui nhất là tuỳ tùng trung thành nhất của Voldemort Bellatrix Lestrange cùng chồng mụ Rodolphus Lestrange, Peter Pettigrew thoát khỏi Azkaban.

Black vì thế vọt tới văn phòng bộ trưởng bộ pháp thuật rống lên với Fudge: “Ta đã sớm nhắc nhở các người là phải cẩn thận Animagus! Ta đã nhắc nhở! Các người đều là ngu ngốc sao? Lại để cho đám khốn kiếp kia chạy trốn!”

Auror tiền nhiệm nổi giận lên vẫn có lực uy hiếp, thân thể béo tốt của Fudge hơi run, cực lực muốn trấn an Black táo bạo, “Bình tĩnh một chút đi, cậu Black, chuyện này Bộ pháp thuật nhất định sẽ xử lý thích đáng, xin cứ bình tĩnh chút.”

Black đương nhiên sẽ không bởi vì một hai câu này của ông ta mà an phận, tiếp tục rít gào: “Chết tiệt! Kêu ta bình tĩnh?! Ta ở Azkaban đợi suốt mười ba năm! Cái tên phản bội kia mới vào đó không đến hai tháng! Bộ pháp thuật đều là một đám ngu xuẩn sao? Các người rốt cuộc làm ăn kiểu gì vậy!”

Fudge lau mồ hôi lạnh, “Bộ pháp thuật vẫn đang cố gắng lùng bắt bọn họ, cậu Black, mời cậu đi về trước, tôi còn có rất nhiều chuyện.”

Tranh cãi ầm ĩ nửa ngày, Black vẫn không có được câu trả lời thuyết phục, thậm chí hắn ta còn ngồi ở văn phòng uy hiếp, nhưng rồi bị Lupin vội vàng tới lôi đi.

Thực Tử đồ cùng hung cực ác vượt ngục mang đến khủng hoảng cũng không hạ nhiệt sự hưng phấn cùng cuồng nhiệt mà Quidditch World Cup mang đến. Harry cùng Draco hai phù thuỷ nhỏ nhiệt tình yêu thương Quidditch từ hai cuối tuần trước đã nhiệt liệt thảo luận về World Cup, cũng vì cái này mà tranh chấp đến mặt đỏ tai hồng.

Lucius dễ dàng lấy được rất nhiều vé VIP, đưa cho Snape cùng Hugh, đáng tiếc hai người hoàn toàn không có hứng thú với cái này — đối với Snape mà nói, có thời gian đi xem mấy trận đấu nhàm chán, buồn cười, có mấy chục tên sư tử ngu xuẩn bay tới bay lui trên trời cướp đoạt một quả cầu, còn không bằng đem thời gian dùng vào việc nghiên cứu để cải tiến nước thuốc tinh lọc. Mà đối với Hugh thì cậu tuyệt đối không ngu xuẩn đến độ đi quan sát mấy trận đấu tùy thời có khả năng làm cho bản thân mình phải vào bệnh xá hoặc St. Mungo.

Lucius tỏ vẻ hoàn toàn lý giải, bạn tốt chán ghét chuyện bay lượn ông đã biết lâu. Ông còn theo yêu cầu của hai đứa nhóc, cho cô bé phù thuỷ Hermione vé gia đình, mời người một nhà bọn họ đi xem, Hermione viết thư tỏ vẻ chân thành cảm tạ với ông, cũng hy vọng ông nhắn dùm nỗi nhớ tới hai người bạn tốt.

Ở Worldcup, Dấu hiệu đen vẫn xuất hiện, hiệu ứng cánh bướm nho nhỏ của Hugh hiển nhiên không có uy lực lớn như vậy đem tình tiết này làm cho biến mất. Cũng may lần này Harry được Hugh cố ý vô tình nhắc nhở mà nắm chắc đũa phép của mình, không bị trộm phóng ra dấu hiệu, nếu không dựa vào chuyện nó là một Slytherin, tình huống sẽ phiền phức hơn nguyên tác nhiều.

Lần này không hay ho bị gia tinh nhà Crouch cầm đũa phép phóng ra dấu hiệu đen cư nhiên là con trai út nhà Weasley, Ron Weasley, khi Hugh nghe được Harry vui sướng phấn chấn miêu tả thì hoảng sợ. Nhưng nhà Weasley khuynh hướng Hội Phượng Hoàng, điều này cũng không tạo thành phức tạp quá lớn cho bọn họ — có Dumbledore ở đây, quan viên bộ pháp thuật không có cách nào khác tìm phiền toái.

Kết quả Quidditch World Cup giống như nguyên tác, Hugh còn dựa vào việc tham gia ván cá cược đôi song sinh nhà Weasley mà kiếm lời một phen.

Sau Quidditch World Cup, Lucius vốn đang rất bận lại càng chân không chạm đất, hai na ngày không thấy bóng người. Draco cảm thấy kỳ quái, hỏi Narcissa, chỉ được đáp lại bằng một nụ cưới thần bí.

Harry vẫn thường đến trang viên Malfoy, nhưng theo sau còn thường xuyên có một con chó màu đen. Thường thường Draco còn chưa kịp làm ít động tác thân mật chút thì đã bị chó lớn sốt ruột bảo vệ con trai ngăn trở, làm hại người thừa kế gia tộc Malfoy huyết thống Veela ngày càng thức tỉnh rất không hoa lệ mà tiều tụy không ít.

Nhưng đối với Draco mà nói, đại cẩu Black vẫn có chút giá trị lợi dụng, ít nhất cậu ta chỉ cần nói hai ba câu đã từ miệng hắn ta chiếm được chuyện mà cha mẹ mình che giấu — năm nay Hogwarts cùng với Học viện Durmstrang (Durmstrang Institute) nước Đức, Học viện pháp thuật Beauxbatonss (Beauxbatonss Academy of Magic) nước Pháp cùng nhau tổ chức Giải đấu Tam Pháp Thuật (Triwizard Tournament)!

(Học viện Durmstrang, toạ lạc tại vùng cực Bắc Nauy hoặc Thuỵ Điển, hoặc vùng Scandinavian)

(Học viện Pháp thuật Beauxbatonss, toạ lạc tại cung điện Baeuxbatons, Pyrenees, miền Nam nước Pháp)

(Cúp Tam Pháp Thuật)

Sau World Cup, Hermione làm khách ở trang viên Malfoy lúc này sắc mặt đại biến: “Merlin ơi! Mình thật không thể tin được! Bọn họ thế mà lại muốn tổ chức lại Giải đấu Tam Pháp Thuật!” Đối với bé rắn nhỏ mắt xanh vẫn có hiểu biết mãi không theo nổi thời đại về giới pháp thuật, Harry ngập ngừng hỏi Draco bên người: “Draco, cái gì là Giải đấu Tam Pháp Thuật?”

Draco lập tức kiên nhẫn lại dịu dàng giải thích cho người mình thương, hoàn toàn không nhìn thấy chó lớn một bên giơ móng vuốt, tỏ vẻ ‘Để chú giải thích cho’.

Đợi đến khi Harry rốt cục vỡ vạc ra thì cô phù thuỷ nhỏ Ravenclaw đã dùng lời lẽ chính nghĩa trách cứ người thúc đẩy Giải đấu Tam Pháp Thuật: “Bọn họ sao có thể như vậy? Giải đấu Tam Pháp Thuật chính là bởi vì có quá nhiều học trò tử vong nên mới ngừng tổ chức mấy trăm năm, nếu một lần nữa cử hành, ai có thể cam đoan không có chuyện gì xảy ra nữa chứ? Hiệu trưởng Dumbledore cùng bộ pháp thuật chẳng lẽ đều không đưa ra phản đối ý kiến sao? Nếu có học trò gặp chuyện không may, ai phụ trách đây?”

Draco cùng Harry hai mặt nhìn nhau, “Không nghiêm trọng như vậy đi? Hermione.” Harry cảm thấy Hermione hơi lo lắng thái quá, “Mình nghĩ nếu đã thi đấu thì sẽ cam đoan an toàn cho học trò tham dự.” Đại cẩu cũng hát đệm, “Đúng là thế đó! Hermione cháu suy nghĩ nhiều quá rồi, có hiệu trưởng Dumbledore thì sẽ không có vấn đề!”

Hermione trừng hắn ta một cái, “Sirius, cháu cũng không phải lo lắng không đâu, phải biết rằng từ sau khi Giải đấu Tam Pháp Thuật bắt đầu, đã có một trăm hai mươi tám phù thuỷ nhỏ vị thành niên vì đó mà chết! Nếu trận đấu lần này có học trò Hogwarts, hoặc trường học khác bị thương hoặc là……” nữ phù thuỷ nhỏ tạm dừng một chút, “Chết, hiệu trưởng Dumbledore sao chịu trách nhiệm chuyện này được chứ?”

Black bị Hermione nhanh mồm nhanh miệng nói đến á khẩu, cúi trước đầu không dám nói thêm gì. Cô bé phù thuỷ lương thiện vẫn tức giận khôn nguôi, liên tục vài ngày sắc mặt không dễ nhìn. Thẳng đến khi Pansy biết được cô bé làm khách ở trang viên Malfoy, mời cô bé đến trang viên Parkinson, mới hơi phân tán lực chú ý của cô đi được.

Snape cùng Hugh đương nhiên biết tin tức về Giải đấu Tam Pháp Thuật sớm hơn bọn họ, nhưng bọn họ không thèm đi lo lắng vô vị mà đẩy nhanh tốc độ nghiên cứu nước thuốc tinh lọc.

Từ lần trước nước thuốc tinh lọc đạt được đột phá thật lớn, nghiên cứu tiếp theo thuận lợi hơn nhiều. Lucius lại đưa tới vài vật phẩm hắc ma pháp làm thí nghiệm, hơn nữa tỏ vẻ không ngại cung cấp càng nhiều thêm. Gia tộc Malfoy cũng không phải gia tộc quang minh gì, trên thực tế không có trang viên quý tộc nào lại không tồn vài vật phẩm hắc ma pháp, cho dù là vài quý tộc trong Hội phượng hoàng.

Lòng nhiệt tình nghiên cứu của Snape tăng vọt trước nay chưa từng có, cùng lúc là vì lòng yêu thương hừng hực với độc dược trời sinh, quan trọng hơn là tương lai rốt cục có thể thoát khỏi việc dây dưa với Thực Tửđồ.

Hugh vui tươi hớn hở chăm lo cho cuộc sống của hắn, bộ dáng chịu mệt nhọc kia thân là thú cưng, nhóc tuyết li cũng nhịn không được dùng chân trước ngắn ngủn che mắt — cậu chủ thật sự rất không không chịu thua kém mà! Dựa vào cái gì cái tên bại hoại tối như mực lại cần cậu chủ tận tâm hết sức chăm lo cho như vậy?!

Nhóc tuyết li tỏ vẻ thực khó chịu, ghé vào trên vai Hugh đang trầm tư suy nghĩ thực đơn ngày mai, vung vẩy cái đuôi xù, tròng mắt đảo nhanh như chớp, cân nhắc xem làm sao để cho cái tên tối như mực kia chịu chút đau khổ!

Chỉ còn năm ngày nữa là vào năm học, Hugh ước lượng nước thuốc tinh lọc đại khái phải tới khi vào Hogwarts mới có thể thành công, chuẩn bị hỗ trợ Snape đóng gói tài liệu cùng bán thành phẩm của nước thuốc tinh lọc đưa tới Hogwarts.

Đã không còn bao nhiêu thời gian, Hugh phải tới Hẻm Xéo mua đồ dùng học tập cho học kỳ mới. Nhìn cánh cửa phòng thí nghiệm đóng chặt, Hugh quyết định tự mình đi là được. Hai ngày trước Draco, Harry cùng Hermione mời cậu cùng đi, cậu còn định chờ xem Sev có thể rút ít thời gian đi cùng cậu không nên đã cự tuyệt, hiện tại chỉ có thể tự thân vận động.

Chuẩn bị ra khỏi cửa, đi xuống lầu, cửa phòng thí nghiệm đột nhiên mở ra, Snape mang mái đầu dài ngang vai đầy dầu đi ra.

“Hugh, em muốn đi ra ngoài?” Hiển nhiên đại sư độc dược đã hoàn toàn quên chuyện phải mua sắm cho học kỳ mới. Hugh đem tờ danh sách mua đồ cho hắn xem, lại chỉ lịch trên tường — nếu không đi mua đồ sẽ không kịp.

Snape đến giờ này mới có quan niệm về thời gian, nước thuốc tinh lọc làm cho hắn hoàn toàn không biết trời trăng gì nữa, “Thật có lỗi, ta quên có việc này. Em chờ một chút, ta đi cùng em.” Hugh vội vàng ngăn hắn lại, lắc đầu, chỉ phòng thí nghiệm — anh không rảnh thì thôi, nước thuốc tinh lọc quan trọng hơn.

“Cũng sắp thành công, không thiếu chút thời gian như vậy.” Hai ba tháng này hắn đã vì nước thuốc tinh lọc mà xem nhẹ Hugh nhiều, cho dù Hugh có cảm thông hơn nữa thì hắn cũng không thểỷ vào điểm ấy mà xem nhẹ người yêu quá đáng được, huống chi nước thuốc tinh lọc đã nghiên cứu được kha khá.

Hugh không cự tuyệt nữa, dù sao thì đã rất lâu rồi cậu không có thời gian ở cùng người yêu, nếu không ngại Snape đang bận nghiên cứu, cậu đương nhiên muốn ở bên hắn nhiều hơn.

Hugh cười tủm tỉm chỉ mái tóc đầy dầu vì nghiên cứu độc dược của Snape, Snape không được tự nhiên mà khụ một tiếng, trước đi lên lầu giải quyết vấn đề cá nhân vệ sinh.

Hẻm Xéo vẫn náo nhiệt như trước, bà phù thuỷ rao hàng gan rồng mấy năm không đổi chỗ uể oải hô “Gan rồng, mười bảy Sickles một ounce.” Cũng có nhóm phù thuỷ nhỏ giống Hugh hơi muộn màng đi mua đồ, líu ríu xoi mói với hàng hoá trong cửa kính.

Snape cùng Hugh nắm tay nhau, bộ dáng vô cùng thân thiết kia là cho mọi người quen biết Snape ở Hẻm Xéo lộ ra vẻ mặt hoảng sợ, có vài người còn không cẩn thận đụng đổ sạp hàng ven đường, rước lấy những tiếng tức giận chửi bậy của chủ hàng.

Snape vẫn là bộ dáng ‘còn sống chớ gần’, chỉ là vì có Hugh làm bạn mà trở nên không quá đáng sợ mà thôi. Hugh đối với ảnh hưởng mà bọn họ tạo thành hoàn toàn nhìn như không thấy, hiện tại tâm tình cậu rất tốt, khóe mắt đuôi lông mày đều hớn hơt, chỉ kém không viết trên mặt ‘Tôi đang rất vui’.

Đi trước tới tiệm áo chùng của phu nhân Makin đặt làm vài bộ áo chùng mới, đương nhiên, Hugh có xu hương vợ-hiền càng vì mục đích giảm thể tích tủ quần áo của Snape. phu nhân Makin nhìn Hugh vẻ mặt chăm chú chọn kiểu áo chùng cho Snape, ánh mắt mang theo ái muội mà đảo qua khoảng cách không thể gần gũi hơn được nữa của hai người, trên mặt lộ vẻ tươi cười.

Tuy rằng giáo sư Snape làm người hơi nặng nề, nhưng vừa nhìn đã biết là một người có trách nhiệm, Hugh ở cùng hắn không ăn thiệt. Phu nhân Makin rất thương yêu Hugh ở trong lòng bình phẩm.

Đặt áo chùng xong, tới hiệu sách Phú Quý và Cơ Hàn mua sách cho học kỳ mới, sau đó định đi vào hiệu thuốc mua chút nguyên liệu độc dược cơ bản.

Mới ra khỏi hiệu sách, trước mặt đi tới một nam một nữ, nam anh tuấn nhã nhặn, nữ xinh đẹp động lòng người, quả nhiên là một đôi trai tài gái sắc.

“Hugh!” thanh niên anh tuấn sung sướng kêu lên, đi nhanh hơn vài bước, ngay cả cô gái bên người cũng không để ý. Hugh lộ ra nụ cười ôn hoà lễ phép, gật đầu với người thanh niên kia. Nam nhân độc chiếm d*c cực đoan bành trướng bên người hừ lạnh một tiếng, tỏ vẻ mình hờn giận.

Hugh nắm thật tay hắn, đối với d*c v*ng chiếm hữu của người yêu cảm thấy bất đắc dĩ lại ngọt ngào.

Người thanh niên giờ mới chú ý tới nam nhân bên cạnh Hugh, rất ít ai có thể bỏ qua Snape – cảm giác tồn tại của hắn vô cùng mãnh liệt, chỉ có thể nói lực hấp dẫn của Hugh đối với người thanh niên thật sự mạnh mẽ.

Snape đương nhiên khó chịu! Hơn nữa là vô cùng khó chịu!

Dù là ai mà gặp được tình địch thì tâm tình cũng không tốt nổi. Cho dù tình địch này hiện tại đã hoàn toàn không còn sức uy hiếp. Nhưng hắn không thể biểu hiện quá rõ ràng, ghen tị cũng không phải phẩm chất gì tốt đẹp.

Anseair Orland, Ravenclaw vĩ đại đã tốt nghiệp, một người [từng] có tính uy hiếp nhất trong vô số kẻ ái mộ Hugh, Snape vẫn còn nhớ rất rõ ràng! Nếu không phải thằng nhóc này đúng lúc tốt nghiệp, hắn nhất định sẽ làm cho kiếp sống học trò của nó càng thêm phấn khích!← Tuy rằng Anseair vào năm bảy đã bởi vì hắn mà chịu đủ bi kịch.

“Xin chào, giáo sư Snape.” Anseair lễ phép hỏi han, trên mặt tươi cười không chê vào đâu được. Snape nhịn không được xúc động muốn phun nọc độc: “Ta hy vọng đầu cậu Orland còn có chút tác dụng, cậu đã không còn là học trò Hogwarts nữa, đương nhiên ta cũng không còn là giáo sư của cậu nữa.”

Anseair biết nghe lời phải, “Được, nếu đây là ý của ngài, ngài Snape.” Nam phù thuỷ tóc đen phun ra một hơi thở khinh thường, không nói nữa.

Hugh dùng cái tay không bị cầm lấy ra đũa phép, vẽ lên không khí, “Anseair, đã lâu không thấy, anh có khỏe không?” lực chú ý của thanh niên hoàn toàn chuyển dời đến trên người cậu, “Anh tốt lắm. Hugh, thật vui khi gặp được em, gần đây em thế nào rồi?”

“Tốt lắm, cám ơn anh quan tâm.” Hugh nhìn về phía cô gái xinh đẹp bên cạnh anh, “Một quý cô thật xinh đẹp, Anseair, anh không giới thiệu cho em cùng Sev một chút hay sao?”

Xưng hô thân mật ‘Sev’ này làm cho hô hấp Anseair hơi ngừng lại, nhưng rất nhanh anh ta đã khôi phục lại, dùng ngữ điệu vô cùng nhẹ nhàng giới thiệu, “Oh, đương nhiên. Đây là vị hôn thê của anh, Lydia Monica, cô ấy là một cô gái Pháp vô cùng đáng yêu.”

“Chúc mừng anh, cô ấy trông thật là tuyệt vời.” Hugh lễ phép khen ngợi. Anseair quay đầu thấp giọng nói gì đó với vị hôn thê của mình, đối phương lộ ra một nụ cười ngọt hào phóng, ánh mắt màu lam nhìn Hugh, dùng tiếng Pháp trả lời.

Anseair ôm eo vị hôn thê, mỉm cười nói: “Lydia nói Hugh em còn tuyệt với hơn, nếu không phải đã đính hôn với anh thì nhất định cô ấy sẽ theo đuổi em đó.”

Snape sắc mặt càng thêm âm trầm, Hugh cũng ngạc nhiên, sau đó vẫy đũa phép: “Tiểu thư Monica thật sự là hài hước.” Xét thấy lòng kiên nhẫn của Snape luôn không được tốt lắm, Hugh quyết định mau chóng chấm dứt cuộc nói chuyện này, “Thực xin lỗi, em cùng Sev còn có chút chuyện muốn làm, xin thứ lỗi bọn em đi trước.”

“Đúng vậy, ôi, vô cùng xin lỗi, chúng ta đại khái đã chiếm dụng thời gian của hai người.” Anseair có chút không nỡ mà nói: “Nếu có thể, anh có thể mời em…… cùng ngài Snape tham gia hôn lễ của anh cùng Lydia hay không?”

Hugh nhìn trộm người yêu tóc đen bên người, người này vẫn chưa tỏ vẻ gì cả. “Đương nhiên, đây là vinh hạnh của bọn em.” Hugh trả lời — sắc mặt Snape càng thêm không xong.

Anseair đối với đáp án của cậu rất hài lòng, “Đây thật sự là tin tức tốt nhất anh nghe được gần đây. Thiệp mời sẽ được đưa tới không lâu sau, đến lúc đó anh ở trang viên Orland đợi hai người tới.”

“Anse, bạn của anh cũng thật xinh đẹp, em nghĩ sắc đẹp của cậu ta cũng không thua kém gia tộc Malfoy nổi danh nhất Anh quốc đâu.” Cô gái người Pháp xinh đẹp mà lãng mạn tán thưởng, cô từng ở trên báo xem qua ảnh chụp của tộc trưởng Malfoy — Merlin! Người đàn ông kia của thật chính là thuốc Mê tình hình người mà!

Anseair có chút hoảng hốt mà nói: “Đúng vậy, cậu ấy như tinh linh vậy.” Monica vỗ vai anh, “Anse, để em đoán, anh thích cậu ta phải không?”

Anseair trong nháy mắt cứng ngắc, tiện đà cười khổ mà nói: “Thực rõ ràng sao?” cô gái tuổi trẻ vui sướng dạo quang anh một vòng, “Vì sao anh không nghĩ tới là trực giác của em rất chuẩn xác chứ? Anse, đừng xem thường giác quan thứ sáu của phụ nữ, nó sẽ làm anh chấn động cho coi!”

“Lydia, anh hy vọng giác quan thứ sáu của em mang đến sẽ là kinh hỉ.” Anseair nửa nói giỡn, muốn giải thoát bản thân khỏi cảm xúc bi thương. Monica thưởng thức lọn tóc dài màu vàng của mình, “Ai có thể khẳng định được! Anse, cuộc sống luôn tràn ngập ngoài ý muốn.”

Spinner’s End.

Hugh đem mấy thứ vừa mua về gì sửa sang lại, thuận tiện cho nhóc tuyết li đang kêu ầm ĩ một chút sữa cùng thịt vụn, tiếp theo cậu phát hiện người yêu tóc đen nhà mình hẳn nên vào phòng thí nghiệm tiếp tục nghiên cứu vẫn còn ngồi trên sô pha, hai tay ôm ngực nhìn chăm chú vào nhất cử nhất động của cậu.

Hugh đi qua phía hắn, cậu đoán rằng người đàn ông lòng dạ hẹp hòi này còn đang so đo chuyện vừa rồi ở Hẻm Xéo. Phán đoán này làm cho lòng cậu tràn ngập vui mừng khôn tả, cậu đem loại vui mừng này không hề giữ lại mà biểu hiện hết trên mặt.

Snape vừa thấy thì biết ngay nhóc bại hoại này đang suy nghĩ cái gì, hắn đưa tay kéo cậu vào lòng, dùng giọng nói trầm thấp mềm mịn ghé vào lỗ tai cậu nói: “Em nói ta nên trừng phạt em như thế nào đây? Cái tên nhóc đáng ghét khắp nơi trêu hoa ghẹo nguyệt này!”

Hugh bởi vì giọng nói của hắn mà mềm nửa người, nheo mắt cười với hắn, vô cùng có ám chỉ tính mà dùng mông cọ hạ thân hắn. Snape hầu như ngay lập tức có phản ứng — trên thực tế vừa đụng tới đứa nhỏ này, tự chủ của hắn liền biến thành con số không!

“Em đang có ý đồ làm biến ta thành cầm thú!” Snape gần như gầm nhẹ lên, thanh âm tràn ngập ẩn nhẫn. Hugh khiêu khích liếc hắn một cái — em chính là cố ý đó thì sao? Ai bảo cậu có câu dẫn thế nào thì người nam nhân này cũng không chịu làm bước cuối cho cậu trưởng thành chứ?

Hô hấp của Snape trở nên dồn dập, mấy tháng này bởi vì nước thuốc tinh lọc, hắn hầu như không phát tiết quá d*c v*ng, huống chi hiện tại người yêu nhỏ ngọt ngào còn đang câu dẫn hắn!

Hắn không muốn nhẫn nại!

“Hugh, em nhất định phải tiếp tục dụ dỗ ta?” thanh âm của Snape trở nên ám trầm, giọng điệu khêu gợi kia khiến cả người Hugh đều xụi lơ trên người hắn.

Nghe được câu hỏi của hắn, Hugh đặt hai tay lên trên bả vai hắn, động đậy thân thể, để hạ thân hai người hoàn toàn sán sát vào nhau, nhẹ nhàng ma sát, truyền đi ý nguyện của mình. Cậu cảm giác được thứ cứng rắn dưới mông, lửa nóng xuyên thấu qua vật liệu may mặc thiêu đốt thân thể cậu, khiến Hugh bắt đầu động tình.

“Nhóc đáng ghét! Em sẽ hối hận!” Snape gầm nhẹ mà nguyền rủa, hung tợn chặn lấy đôi môi cánh hoa đang cong lên vòng cung mê người, dùng sức mài cắn, sau đó đầu lưỡi luồn vào, không chút khách khí khuấy đảo, phát ra tiếng nước nhóp nhép khiến kẻ khác tim đập đỏ mặt.

Để thứ gọi là tự chủ đi gặp Merlin đi!

Hugh nhắm nửa con mắt, chịu đựng ngượng ngùng, tay ôm gáy nam nhân, trúc trắc lại hết sức nhiệt tình đáp lại đối phương cướp đoạt. Snape quấn lấy cái lưỡi ngượng ngùng của cậu, m*t vào, Hugh cảm thấy đầu lưỡi run lên, có loại kho*i c*m kỳ lạ ùa tới.

Bàn tay to của bam nhân nắn bóp bờ mông co dãn của cậu, khi thì đè xuống xương hông, để cậu hoàn toàn cảm nhận được d*c v*ng cực nóng của hắn.

Hugh gấp rút thở hào hển, cả người tựa trên người nam nhân tóc đen. cậu đưa tay đưa đến trước ngực nam nhân, phấn đấu với mấy cái nút áo làm người ta hận nghiến răng.

Snape cảm giác được sự bức thiết của người yêu nhỏ, hắn biết đứa nhỏ này đang sợ mình đổi ý. Từ lần đầu đầu tiên bọn họ trần trụi đối diện nhau, đứa nhỏ kia vẫn tận hết sức lực mà dụ dỗ hắn, ý đồ để hắn làm đến bước cuối cùng.

Hôm nay hắn thật sự không muốn nhịn nữa! Thân thể hắn, linh hồn, đều đang kêu gào phải giữ lấy vật nhỏ mê người vô cùng trong lòng ngực này, hoàn toàn mà giữ lấy!

Còn hơn những động tác vụng về của Hugh, Snape hiển nhiên am hiểu hơn cả. Hắn rất nhanh đã cởi quần áo hơn nửa người Hugh khỏi thân thể, để chúng tiếp xúc thân mật với thảm trải sàn.

Da Hugh rất trắng, nhẵn nhụi bóng loáng. Snape không thể khắc chế d*c v*ng buông thả bản thân mình dùng môi lưỡi từng chút một giữ lấy thân thể này, hắn trung thành mà thuận theo loại d*c v*ng này.

Snape đầu tiên là ngậm rái tai của cậu, không nhẹ không nặng gặm cắn l**m m*t. Hugh run rẩy, động tác mở nút áo đã ngừng lại. Lỗ tai cậu thực mẫn cảm, bình thường hơi vân vê đã đỏ hồng cả buổi sáng, sao chịu được vuốt ve đầy tình sắc như thế.

Nam nhân ác liệt phát ra một tiếng cười nhẹ, m*t thêm một cái thật mạnh trên rái tai cậu, cảm giác thân thể trong lòng ngực càng thêm run rẩy, sau đó hắn quyết định từ bi mà buông tha lỗ tai đáng thương kia.

Nam nhân hôn một đường xuống phía dưới, răng nanh trắng bóng lưu lại dấu vết màu đỏ trên cần cổ oánh bạch như ngọc và xương quai xanh, có vẻ tình mầu mà diêm dúa lẳng lơ.

Hugh động tình cắm tay vào trong mái tóc đen mềm mại của nam nhân, ngửa đầu thở hào hển. Khi nam nhân ngậm lấy một viên nho nhỏ trước ngực cậu thì toàn thân Hugh đều run rẩy, tiếng thở dốc trở nên ngọt nị mà mị hoặc, Snape nghĩ thấy quần của mình thật sự chật quá!

Snape một tay nắm lấy đầu v* bên kia của Hugh, đầy kỹ xảo mà nắn bóp, đầu v* mềm nộn rất nhanh đã trở nên cứng rắn như hòn đá nhỏ, nhan sắc cũng biến sậm màu hơn.

Phân thân của Hugh đã sớm cứng rắn, để trên cái bụng rắn chắc của nam nhân. Bây giờ cậu đối với loại cảm giác này đã không xa lạ gì, nhưng thân thể nhạy cảm luôn trong trạng thái cương cảm giác càng thêm khó nhịn. Cậu nhịn không được giãy dụa cái mông, để cho phân thân vểnh vểnh của mình cọ xát với bụng nam nhân.

Snape bởi vì động tác của cậu mà hít thở rối loạn một cái, hung hăng bấm một cái vào cái mông nhỏ mềm mại của cậu. Hugh phát ra tiếng ô ô mơ hồ, khóe mắt treo lệ, xoay càng lợi hại hơn, đỉnh phân thân rỉ ra chất lỏng đã làm cho quần lót ướt dầm dề, dán trên da kì quái khó chịu.

Nam nhân bị cậu cọ đến sắp không khống chế được, nâng hông cậu lên, giúp cậu cởi quần xuống, chỉ còn một cái quần lót trắng xinh bao lấy hai cánh mông mê người.

Hugh rầm rì hai tiếng, chu cái miệng bị gặm cắn đỏ hồng đi gặm hàm dưới của nam nhân, hai tay không an phận mà lung tung lôi kéo quần áo hoàn chỉnh trên thân nam nhân.

Snape dùng sức bóp một cái lên đầu v* bên phải, chọc cho cậu ăn đau mà rụt một cái, đáng thương dùng đôi mắt mèo ngập nước lên án hắn làm ác.

Snape vung một roi lại cho kẹo, vươn đầu lưỡi ấm áp trấn an mà l**m đầu v* nhỏ chịu đau kia. Hugh động tình không thôi, thoải mái mà lầm bầm, bôi nước miếng khắp mặt hắn.

Snape ôm lấy đứa nhỏ hầu như đã trần trụi kia đi lên lầu. Hắn cũng không muốn lần đầu tiên của hai người cứ như vậy xảy ra trên ghế sa lon.

Vào phòng, Snape đặt Hugh lên chiếc giường king-size, thân thể tuyết trắng phản chiếu dưới drap giường màu đen có vẻ thực quyến rũ. Snape cho y phục của mình một cái Diffindo, thân hình trần trụi cao to mạnh mẽ lộ ra, đường nét đẹp đẽ bắp thịt lưu loát càng dụ người ta phải thèm thuồng.

Snape đè lên cho đứa nhỏ đang giãy dụa lung tung trên giường kia một nụ hôn ẩm ướt. Đã không dư thừa lý trí gì, Hugh vươn hai móng vuốt nhỏ sờ loạn khắp nơi, hơn nữa ý đồ hoàn thành nhiệm vụ gian khổ bôi nước miếng khắp toàn thân hắn.

Hugh thực trung thực với d*c v*ng của mình, cái đầu nhỏ mặc dù đã dính thành hồ nhưng vẫn biết phải cố gắng dụ dỗ nam nhân ẩn nhẫn trên người, miễn cho hắn lại ‘lâm trận lùi bước’.

Bàn tay có chút nhỏ bé lạnh như băng cầm lấy dương vật đang cương lên của Snape, thuần thục tuốt lên xuống, ngón cái còn thường thường ma xát lỗ nhỏ, từ nơi này phân bố ra chất lỏng trong suốt dính đầy tay.

Snape thở sâu, lột xuống món đồ che đậy cuối cùng trên thân cậu, để hạ thể hai người hoàn toàn dán chặt với nhau, hai nơi đã cương cứng để cùng một chỗ. Sau đó tay nắm tay Hugh, chỉ đạo cậu dùng tay bao lấy phân thân của hai người, nhanh chóng di động.

Hugh cả người run rẩy, kho*i c*m ngập đầu theo di động tốc độ cao trên phân thân nhắn dùm đến thần kinh đại não, sau đó tới tứ chi bách hài, cậu có loại cảm giác tuyệt vời tới hôn mê.

Snape vừa dẫn tay Hugh an ủi d*c v*ng sưng cứng của hai người, vừa dùng môi lưỡi cúng bái thân thể Hugh, để lại vết hồng chằng chịt lên làn da trắng nộn của cậu.

Một lát sau, Hugh rung lên một cái thật mạnh, sau đó thân thể mềm nhũn ra, mắt mèo màu hổ phách như nhắm lại. Cao trào qua đi cảm giác mệt mỏi cùng thoả mãn chiếm cứ toàn bộ cảm quan, cậu thoải mái đến độ chỉ muốn thở dài.

Trên tay trên người và hạ thân Hugh tràn đầy chất lỏng màu trắng vừa bắn ra, d*m mỹ đến kinh người. Snape giật lấy chân Hugh, hơi nâng lên hông cậu, kéo một cái gối đầu qua đêm dưới lưngHugh, làm cho bộ phận bí ẩn nhất của cậu hoàn toàn bại lộ.

Hugh mặc dù có chút mệt, nhưng vẫn rất phối hợp mở rộng chân hơn để tiện cho động tác của nam nhân. Con ngươi đen của Snape lộ ra nhiệt độ nóng bỏng người, Hugh thấy thẹn, lấy tay che mặt.

Snape tách ra cặp mông, lộ ra tiểu huyệt màu hồng nhạt. Snape dùng ngón tay dính dịch thể đè lên, nhẹ nhàng chậm chạp mà ấn vân vê. Hugh căng thẳng cả người, nín thở, cái loại cảm giác nơi tư mật nhất bị đụng chạm này quá mức thẹn thùng quái dị, cho dù đã chuẩn bị tâm lý cũng không có cách nào buông lỏng.

Snape kéo tay che mặt của cậu xuống, tiến tới khẽ hôn gò má cậu, khàn khàn mà nói: “Thả lỏng một chút, không có chuyện gì.” Hugh ôm lấy cổ hắn, đem mặt chôn vào cổ hắn, cao thấp lắc lắc đầu, cố gắng thả lỏng thân thể.

Snape đầu tiên là chậm rãi vân vê chuẩn bị chung quanh nếp uốn tinh xảo, sau đó đầu ngón tay có vết chai mỏng cẩn thận đâm vào trong thân thể Hugh. Hugh trong nháy mắt cứng ngắc, lại rất nhanh bắt buộc bản thân trầm tĩnh lại.

Bởi vì cũng không định trước khi Hugh thành niên chính thức phát sinh quan hệ, cho nên Snape không chuẩn bị thuốc b*i tr*n, bây giờ chỉ có thể dựa vào dịch thể Hugh bắn ra làm trơn.

Hugh hết sức buông lỏng toàn thân, để ngón tay nam nhân có thể thuận lợi xâm nhập tiểu huyệt của mình. Cảm giác dị vật xâm lấn quái dị làm cho Hugh khó chịu mà nhíu chặt mày, phía trước phân thân nhếch cũng có dấu hiệu uể oải. Snape vừa cẩn thận dùng ngón tay thâm nhập vào trong thân thể Hugh, vừa linh hoạt an ủi bé Hugh trước mặt.

Hình ảnh một ngón tay hoàn toàn vào trong tiểu huyệt hồng nhạt đánh vào thị giác khiến Snape thấy phân thân mình cứng rắn đến phát đau!

Từng ngón tay được thêm vào, chậm rãi trong tràng đạo tìm kiếm vị trí tuyến tiền liệt. Hugh có thể cảm giác được hình dạng nam nhân ngón tay, mỗi một đốt ngón tay đều rõ ràng như thế. Cậu nhẹ nhàng co rút tiểu huyệt phía sau, đổi lấy cái nhìn chằm chằm lấp đầy t**h d*c của nam nhân, “Nhóc đáng ghét, em phải nhận giáo huấn mới được!”

Hugh nâng nâng thắt lưng, lè lưỡi, chậm rãi l**m qua môi cánh hoa, học chiêu quyến rũ trong sách. Snape quyết định phải cho thằng nhóc không biết tốt xấu này giáo huấn chân chính!

Hắn rút ngón tay ra, dùng phân thân lửa nóng để trước cửa huyệt hơi mở của Hugh, hơi dùng sức mà chen vào bên trong.

Hugh cảm thấy thân thể giống như bị bổ ra, nhưng vẫn há miệng cố gắng hít thở, dùng chân ôm lấy phần hông gầy gò của Snape. Dương vật cứng nóng thong thả mà kiên định đẩy mạnh vào trong tiểu huyệt mềm mại chặt chẽ, cảm giác trước đầy khiến Hugh vừa khó chịu, lại hưng phấn không rõ.

Nuốt vào vật lớn như vậy không phải không đau, nhưng chỉ còn lại cảm giác thỏa mãn khi người yêu và mình hoà hợp thành một tràn đầy, Hugh nghĩ vậy thì cái đau liền đơn giản không đáng giá nhắc tới.

Snape đem phân thân hoàn toàn đút vào trong thân thể, túi tinh đặt bên trên đôi mông mềm mại của cậu. Snape dừng lại, mổ lên trán cậu, “Có khỏe không?”

Hugh có chút cố hết sức gật gật đầu, hai chân ôm lấy thắt lưng nam nhân, ý bảo hắn có thể động. Snape chậm rãi kéo phân thân ra khỏi một ít, lại rất nhanh đâm vào. Phân thân và tràng đạo maxát mang tới kho*i c*m khiến Hugh hầu như không còn cảm giác đau đớn vì bị tiến vào, cậu thầm nghĩ càng muốn thêm thân mật với người yêu mình.

Hugh chủ động hôn bả vai nam nhân, hai hàng răng trắng cắn chặt, muốn giảm bớt kích thích vô cùng mãnh liệt đến từ bên trong thân thể.

Phân thân nam nhân chậm rãi động bên trong thân thể Hugh, tìm kiếm một điểm nhỏ có thể khiến cho Hugh hoàn toàn điên cuồng. Hugh bị hắn mài đến khó mà chịu được, lầm bầm dùng bé Hugh dựng thẳng cọ lên cái bụng rắn chắc nam nhân khiến nó tràn đầy d*m dịch trong suốt.

Snape thật muốn không quan tâm mà trực tiếp quất xuyên, nhóc bại hoại này thật sự là không biết sống chết! Nhưng không được, hắn phải tìm được cái điểm sẽ khiến cho Hugh vui vẻ.

Rốt cục, khi phân thân của Snape đụng tới một điểm nhô ra trên vách tràng của Hugh, toàn thân cậu đều buộc chặt, ánh mắt trừng lớn, cả hít thở cũng quên, làn da chảy ra mồ hôi lấm tấm.

Merlin! Đó là cảm giác gì?! Hugh như sắp lạc đường trong kho*i c*m đáng sợ này!

So với cậu bối rối, Snape thì hai mắt sáng ngời, dùng sức chậm rãi nghiền nát nơi nhô ra kia. Hugh như sắp bị ép điên, trong cổ họng phát ra âm thanh nức nở hàm hồ vô nghĩa, nắm tay mềm mềm đấm vào lưng nam nhân đang đè trên người.

Cái này quá điên cuồng rồi!

Snape vừa nhẹ nhàng gặm cắn đầu v* sớm bị hắn đùa bỡn đến sưng đỏ không chịu nổi, vừa nắm mông cậu rút phân thân ra đến miệng huyệt, chỉ chừa nửa đỉnh nấm ở bên trong, sau đó vừa nhanh vừa mạnh mà vọt vào, mỗi lần đều chuẩn xác đè lên điểm nhỏ cực kỳ mẫn cảm kia.

Không bao lâu, thân thể Hugh co rút, phân thân phía trước run mạnh, bắn ra dịch thể màu trắng, tiểu huyệt phía sau cũng co chặt theo. động tác của Snape dừng một chút, cảm giác được tràng đạo nóng cháy căng chặt bao lấy thiếu chút nữa khiến hắn nhịn không được bắn ra!

“Thả lỏng một chút!” Nam nhân vỗ vỗ cái mông nhỏ co dãn mười phần của Hugh, hơi rút phân thân ra. Hugh lại cao trào một lần nữa đã không còn sức, theo bản năng y lời mà buông lỏng, mềm mại hùa theo động tác kịch liệt của hắn.

Mặc dù đã rất mệt mỏi, nhưng Hugh vẫn bởi kho*i c*m đằng sau truyền tới quá mãnh liệt mà lại cương, phân thân cứng rắn cọ xát với cơ bụng của nam nhân. Yết hầu phát ra tiếng càu nhàu mơ hồ không rõ, hai tròng mắt bởi vì kho*i c*m vô cùng mãnh liệt mà mất đi tiêu cự, ý thức đã hoàn toàn chìm vào bữa đại tiệc d*c v*ng xa hoa truỵ lạc.

Tốc độ rút cắm của Snape càng lúc càng nhanh, phân thân và tràng đạo ma xát khiến thân thể hai người càng thêm lửa nóng. Khi Snape rốt cục bắn vào thân thể Hugh thì cậu đã ở trạng thái nửa ngất xỉu, phân thân bắn lên bụng Snape khắp nơi đều là dịch thể màu trắng, còn có một ít chảy xuống, thấm ướt hạ thể hai người.

Snape rút phân thân ra, không có thứ đó ngăn chặn, một lượng lớn dịch thể từ trong tiểu huyệt chảy ra. D*ch thể của bọn họ hỗn hợp cùng một chỗ, nhìn qua vô cùng tình sắc.

Snape hầu như cứng lại ngay lập tức, hận không thể cắm ngay vào. Nhưng nhìn đến Hugh bộ dáng thê thảm, vẫn là bỏ qua ý tưởng mê người trong đầu này.

Snape ôm lấy Hugh, cái tư thế này khiến cho dịch thể trong tiểu huyệt cáng chảy ra nhiều hơn. Snape khô cổ họng, khẽ nguyền rủa một tiếng, ôm cậu đi vào phòng tắm.

Thân thể được làn nước ấm áp bao quanh, Hugh thoải mái mà rầm rì một tiếng, vô ý thức dùng đầu nhỏ nhẹ nhàng cọ lên bờ ngực trần của nam nhân.

Snape chịu đựng d*c v*ng chưa được thoả mãn, tay trái cẩn thận ôm lấy thân thể Hugh, tay phải dựa theo nước ấm thâm nhập vào bên tỏng lỗ nhỏ, hai ngón tay hơi tách tràng bích ra, để dịch thể lưu lại ở bên trong chảy ra.

Đại khái là thấy không quá thoải mái, Hugh giãy dụa vài cái. Snape hung hăng hít một hơi —— cái đùi non mịn của Hugh đang kẹp lấy phân thân cương cứng của hắn, bởi vì cậu giãy dụa, đùi trong ma sát phân thân, thật sự là buộc hắn hóa thân thành dã thú mà!

Tên nhóc đáng ghét này!

Snape cẩn thận dịch chuyển cậu, giải phóng phân thân ra khỏi địa phương tràn ngập hấp dẫn kia.

Còn chưa kịp thở phào, một tay cầm vật cần cấp bách phát tiết thì con ngươi đen tràn ngập lửa d*c chống lại đôi mắt mèo tràn đầy yêu say đắm và ngượng ngùng, Snape nghĩ thấy lý trí đang dùng tộc độ siêu việt độn thổ biến khỏi óc mình.

“Em tự tìm!” Snape hận mắng một tiếng, vững vàng dõi theo ánh mắt đầy hơi nước của cậu, liền mặt đối mặt ôm cậu ngồi lên đùi, đem phân thân đã cứng cắm vào tiểu huyệt vô cùng mềm mại ướt át.

Miệng nhỏ của Hugh thở hào hển, hơi có chút vụng về mà đong đưa vòng eo theo động tác của hắn. Snape đè gáy cậu xuống, cuồng nhiệt mà hôn môi, hận không thể nuốt cậu vào trong bụng, không bao giờ chia cách!

Không biết làm bao nhiêu lần, d*c v*ng của Snape cứ như là vĩnh viễn không biết thỏa mãn, Hugh đã bắn không ra thứ gì, hắn vẫn tinh lực mười phần mà tiếp tục ở chạy nước rút trong thân thể cậu không ngừng, hơn nữa mỗi một lần bắn tinh đều rất có lực, hơn nữa còn rất nhiều. Hugh chỉ có thể ngồi phịch trên người hắn, vô lực đấm ngực hắn tỏ vẻ kháng nghị.

Trước/121Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Hỗn Nguyên Võ Đế