Saved Font

Trước/65Sau

Hậu Viện Của Nam Chủ

Chương 62: Dịu Dàng

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Liễu La Y thấy vậy, muốn đập đầu vào đâu đó chết cho rồi, nàng đẩy Uất Trì Li, cuối người nhặt những thứ đó lên, giấu ở sau lưng.

Hai người nhất thời nhìn nhau không biết nói gì.

Uất Trì Li ngàn lần cũng không dám nghĩ đến, nàng ở trong phòng Liễu La Y nhìn thấy những loại sách thế kia, chẳng trách khi này động tác của Liễu La Y mang theo một tia không thành thạo, cảm giác là vì đã xem những đồ vật này sao?

Uất Trì Li nhìn nàng ấy một phen từ trên xuống dưới, nàng cúi đầu nhặt những thứ còn lại, nhưng bị Liễu La Y giữ chặt tay, Liễu La Y thấp giọng khẩn cầu: "Uất Trì Li, đừng..."

Lần này Uất Trì Li không bị trúng chiêu nữa, nàng cúi eo nhặt một bản lên, mở ra bằng một tay, hình ảnh trên đó suýt chút là nàng muốn nghẹn lại, bật ngửa.

Uất Trì Li thu mắt nhìn xem Liễu La Y, Liễu La Y chột dạ buông tay ra. Uất Trì Li vẫn không tin được, cho nên nàng mở tủ ra hoàn toàn, lại lấy một quyển khác mở ra xem, nội dung bên trong vẫn sống động như thật, đến độ như đạt đến trình độ đại sư luôn rồi.

Ngoài ra còn có một giáo trình hướng dẫn rất chi tiết, Uất Trì Li lại nhìn Liễu La Y đang lúng túng ở kế bên, cuối cùng mặt nàng vẫn không có mặt mũi đọc tiếp, bèn đóng trang sách đó lại.

"Tiểu Liễu nhi, thật ham học hỏi" – Uất Trì Li kìm nén nửa ngày nói ra một câu như thế.

Liễu La Y không nói gì, nhưng thực tế nàng như muốn co rút lại tìm một cái lỗ chui xuống cho rồi. Lại một hồi trầm mặt, Uất Trì Li sờ lên mặt, phát hiện mặt mình nóng đến lợi hại.

Cô nữ quả nữ, dưới ánh đèn mờ ảo, lời nói nóng não vừa rồi thốt lên càng làm cho bầu không khí vô cùng nóng không gì sánh được, Uất Trì Li tiến lên vài bước, Liễu La Y vội lùi lại sau, đáng tiếc phía sau là vách tường, nàng không có nơi nào đề lùi nữa.

Uất Trì Li sờ môi Liễu La Y, trong lòng một trận rối loạn.

Liễu La Y nhìn động tác Uất Trì Li chạm vào môi nàng, trong lòng dâng lên một cảm giác khó nhịn, nàng đã mơ thấy loại chuyện này không biết bao nhiêu lần, đến gần Uất Trì Li, ôm chặt Uất Trì Li, ngửi mùi hương trên người Uất Trì Li.

Sau đó, nàng chạm vào, trước mặt nàng mờ ảo lay động, là sống mũi của Uất Trì Li, môi Uất Trì Li, ngón tay thon dài của Uất Trì Li, tất cả mọi thứ của Uất Trì Li.

Loại rung động và điên cuồng này làm nàng đắm chìm.

Bản thân lại nghĩ gì vậy, Liễu La Y lắc đầu cắt ngang dòng suy nghĩ rối loạn trong đầu, ngày hôm nay đã đủ mất mặt rồi.

Mà tay còn lại của Uất Trì Li buông lỏng đang tự véo lấy chính mình, ngăn bản thân làm thêm nhiều hành động hơn nữa, không cho phép bản thân bất cẩn làm ra chuyện sai lầm để hận mãi về sau.

Dáng vẻ đỏ bừng của Liễu La Y trước mặt Uất Trì Li, cùng với làn da lộ ra ngoài và đôi môi đỏ mọng, từng từng chút kích thích khát vọng trong lòng Uất Trì Li, Uất Trì Li từ từ vươn tay, nhưng cuối cùng nàng chỉ chạm vào những sợi tóc đang xỏa ra của Liễu La Y.

Hiện tại, nàng vẫn chưa nắm chắc bản thân có thể ngăn cản những chướng ngại để mình và Liễu La Y bên nhau hay không, nàng không thể bất chấp mọi thứ, như thế sẽ làm hại Liễu La Y mất.

Vào đúng lúc này, Liễu La Y có lẻ đã quá sợ hãi và căng thẳng, cho nên nàng ấy ngâm nga một tiếng.

Nghe vào tai Uất Trì Li, nó giống như cái mốc câu, câu lấy trái tim nàng, nàng liều mạng nghiêng về phía trước.

Uất Trì Li đột nhiên bắt đầu đem Liễu La Y ôm vào trong lòng, ôm nàng ấy thật chặt, cơ thể nữ tử mềm mại như vậy ôm vào ngực rất thoải mái, nhưng nàng cảm giác vẫn không đủ, Uất Trì Li chỉ có thể chịu đựng, thì thầm bên tai Liễu La Y.

"Tiểu Liễu nhi, chờ ta".

Liễu La Y bị câu nói của Uất Trì Li kéo về thực tế, nàng rũ mắt xuống, nhìn bả vai của Uất Trì Li, một giọt nước mắt rơi xuống, lạnh buốt. Trái tim khi nãy đầy ắp, bỗng chốc trở nên trống rỗng.

Nhưng không sao cả, nàng sẽ đợi, hôm nay có thể nghe được lời này nàng đã rất vui vẻ rồi, hoặc có thể nói, hôm nay cho dù chỉ là giấc mơ, nàng cũng thấy đủ rồi.

Đối với nàng mà nói, chỉ cần một cái ôm, đã đủ làm cho nàng cảm thấy an tâm, cũng đủ là món quà mà ông trời ban ân.

Cái ôm ấm áp rất nhanh đã biến mất, gió đêm thổi qua cửa sổ thổi vào người nàng, Liễu La Y hoảng hốt mở mắt ra, trong phòng đã không có ai, nàng rùng mình một cái, ôm chặt lấy quần áo.

Vừa rồi thật giống như giấc mộng, Liễu La Y bước đến tủ định đóng cửa tủ lại, nhưng nàng kinh ngạc phát hiện những cuốn thư tịch kia đã biến mất.

Mặt nàng lai đỏ lên, nóng đến nổi nàng muốn tự mình chui vào trong tủ. Mơ mơ hồ hồ, trong lòng Liễu La Y nghĩ, nếu như đại công chúa đến tìm nàng, nàng nên làm sao đây?

Mặt khác, ở bên kia Uất Trì Li đang quải đống đồ trên người, bước đi trong đêm tối không thấy rõ, Tân Nhiên đi theo phía sau nàng, giữ khoảng cách bốn năm cánh tay với Uất Trì Li, Tân Nhiên tức giận nhìn xuống đất.

Đột nhiên Uất Trì Li dừng bước, nàng đem những món kia ném cho Tân Nhiên, sau đó xoay lại nói: "Nhanh, đánh ta".

Tân Nhiên sửng sốt, chớp chớp mắt nhìn Uất Trì Li, trong lòng có chút cảm động.

Cho nên nàng mắc cỡ nói: "Công chúa, ta không còn giận nữa, tuy rằng đây là lần đầu tiên ngươi tức giận như vậy với ta, nhưng, nếu lần sau công chúa ôn nhu một xíu..."

Uất Trì Li nhíu mày nhìn Tân Nhiên, nàng cảm thấy hôm nay mọi người đều không được bình thường cho lắm.

"Mau lên" – Uất Trì Li thúc giục.

Tân Nhiên rất nghe lời, vừa bước tới liền nắm tay đánh vào vai Uất Trì Li một cái, sau đó nàng lùi lại, cảnh giác nhìn Uất Trì Li.

Uất Trì Li bị đau hít một ngụm khí lạnh, lúc này trong lòng mới cảm thấy khá hơn, nhiệt độ trên mặt nàng cũng giảm xuống.

Nàng thở dài, lại nhấc tay cầm những thư tịch kia lên, sải bước vào phòng mình, Tân Nhiên đi theo phía sau, vẻ mặt hồ nghi hỏi: "Công chúa, ngươi mang cái gì thế?".

"Võ lâm bí tịch" – Uất Trì Li nói.

Tân Nhiên nghe xong hai mắt phát sáng: "Công chúa có thể thưởng cho ta một quyển không?".

Uất Trì Li quay lại nhìn Tân Nhiên, câu môi cười: "Ngươi học cũng không có tác dụng, ta muốn lấy làm của riêng, chuyên tâm tu luyện".

- -----------------------------------

Sắp đến mùa đơm hoa kết trái, cái nắng ngày hè oi bức sắp chuyển mùa sang thu, tóm lại cái nóng cũng thu liễm một chút, tưới một mãnh ôn hòa xuống, có chút nóng vội, chưa đợi chuyển mùa mà chúng đã thay đổi màu sắc rồi, khiến cho cả kinh thành biến thành một phiến xanh vàng, như thế được nhuộm bởi nhiều loại màu sắc khác nhau, trông rất đẹp mắt.

Lễ tế trời được diễn ra hằng năm cũng sắp đến.

Mỗi hộ gia đình ở Kinh thành đều đã chuẩn bị, trước nhà treo lên những chiếc lồng đèn bình an, chờ cho đoàn xe của Hoàng đế đi qua những nơi này, tất cả mọi người sẽ cùng nhau dập đầu cầu phúc.

Sáng sớm hôm nay, Uất Trì Li vừa mới luyện kiếm trong sân xong, nàng tràn đây năng lượng đi về phía cửa, liền nhìn thấy Uất Trì Điệp đang chỉ huy người khác treo lồng đèn lên.

Chỉ thấy Uất Trì Điệp xoa eo thon, dọn cái ghế nhỏ ngồi ở đại môn, thường thường vươn ngón tay kiêu ngạo: "Sai rồi, sai rồi, lên cao chút".

Uất Trì Li vươn đầu nhìn lên phía trên, người đang ở trên đầu tường kia không phải là An Ca sao.

Lần này An Ca đang thực hiện những động tác khó, chân nàng đang chống vào tường trơn lùi không có chỗ đứng, một tay chống lên trên tường, tay còn lại liên tục đổi phương hướng theo chỉ dẫn của Uất Trì Điệp.

"Bên trái. Không phải, bên phải. Qua trái một chút, qua phải chút nữa. Ngươi làm cái gì mà ngay cả lồng đèn cũng không treo được vậy, vô dụng" – Uất Trì Điệp hừ một tiếng.

Uất Trì Li biết rằng tâm trạng Uất Trì Điệp không được tốt lắm, với cả từ sau khi An Ca đến, tâm tình Uất Trì Điệp càng không khá hơn chút nào.

An Ca vẫn bận một thân hắc y, nhìn trông có vẻ trầm mặt ít nói, nhưng đối với mệnh lệnh của Uất Trì Điệp nàng không hề làm trái, ngay cả khi rõ ràng lời Uất Trì Điệp nói là đang trêu chọc An Ca, nhưng dáng vẻ của An Ca vẫn không để ý chút nào.

"Nàng chính là bộ dáng người chết như vậy đó, hỏi sao không tức giận cho được" – Uất Trì Điệp đảo mắt nói nhỏ với Uất Trì Li.

Uất Trì Li lắc đầu, vừa định xoay người thì bèn nghe thấy giọng nói hứng thú của Uất Trì Điệp: "Này, ngươi cùng tiểu Liễu nhi phát triển tới mức nào rồi?".

"Không có gì" – Uất Trì Li trả lời thập phần có lệ, nàng đột nhiên nhớ lại, thời điểm này, tiểu Liễu nhi hẳn là rời giường rồi, chỉ là dạo gần đây nàng ấy luôn tránh mặt nàng, nàng không thấy được nàng ấy.

Uất Trì Li có chút lo lắng.

"Hôn nàng chưa?" – Uất Trì Điệp đứng lên tiến lại gần Uất Trì Li.

Uất Trì Li lắc đầu.

"Gì, cái gì?" – Uất Trì Điệp tiến gần hơn.

Uất Trì Li lại lắc đầu.

Uất Trì Điệp hận sắc không thành thép, nàng tát Uất Trì Li một cái, khinh thường nói: "Sao ta lại có một muội muội ruột như ngươi chứ, cái gì cũng không làm, đợi có ngày tiểu Liễu nhi chạy mất, ngươi đừng có chạy đến khóc với ta!".

Uất Trì Li xoa xoa chỗ bị Uất Trì Điệp tát, bất lực nói: "Dù sao đây cũng là ở Đại Yến, không phải Bắc Vực dũng mãnh dân phong, ta không thể nghĩ cái gì thì muốn làm cái đó. Chí ít, phải chờ ta cứu Liễu đại nhân ra, thật sự có thể ở bên nàng ấy".

Những ngày này, Uất Trì Điệp mỗi lần gặp nàng đều hỏi đi hỏi lại, một chút cũng không thấy phiền.

Còn có nàng đã xem hết số thư tịch kia, cũng như Liễu La Y nàng không biết phải làm thế nào, sau đó trong lúc sinh khí nàng đã chôn tất cả những thứ đó dưới gốc cây to ở trong sân, nàng nói qua rồi.

Nàng không muốn mất mặt.

Uất Trì Điệp nghe Uất Trì Li nói xong, nàng bèn hít thở không thông, cho nên bao nhiêu giận dữ đều trút lên trên người An Ca, Uất Trì Điệp ngồi xuống ghế đẩu, phẫn nộ nói: "Chân tay vụng về, sao còn chưa treo xong vậy!".

An Ca nhìn xuống chỗ Uất Trì Điệp, cười nói: "Công chúa, thuộc hạ phát hiện bảng hiệu trên phủ có chút lỏng".

Uất Trì Điệp ngẩng đầu nhìn An Ca một cái: "Thế ngươi còn không qua tu bổ lại đi".

"Vâng" – An Ca trả lời, lại tiếp tục treo chiếc lồng đèn mà dường như vĩnh viễn nàng cũng không treo tốt được kia, Uất Trì Li nhìn thấy vậy đến nổi cổ có chút đau, thật sự nàng rất khâm phục thể lực của An Ca.

Sau lưng truyền đến tiến bước chân. Chỉ nhìn thấy Liễu La Y đang ủ rủ cúi đầu đi tới, nàng ấy đột nhiên ngẩng đầu nhìn Uất Trì Li, thì lập tức dừng lại bước chân, vừa muốn quay trở lại.

"Tiểu Liễu nhi, đến đây" – Uất Trì Li nhìn Liễu La Y một cái, tâm trạng của nàng tốt lên rất nhiều, nàng phẩy phẩy tay cười với Liễu La Y.

Bước chân Liễu La Y có chút cứng nhắc, vẻ mặt có vẻ như không có gì, nhưng trái tim nhảy nhanh như con thỏ, sinh lực dồi dào.

Kể từ ngày hôm đó, Liễu La Y không thể ở cạnh Uất Trì Li được nữa, sau khi vui mừng như trong giấc mộng kia biến mất, nàng không ngừng suy nghĩ về nó.

Mỗi lần nhìn thấy Uất Trì Li, nàng sẽ nghĩ đến hàng loạt sự tình xảy ra hôm đó, một mặt xấu hổ đến mức muốn trốn tránh, một mặt lại khát vọng Uất Trì Li đến điên cuồng, khát vọng một câu nói của Uất Trì Li, một cái vỗ về, một cái ôm.

Giống như trong đầu phân ra làm hai người, khó bỏ khó phân.

Cuối cùng, nàng vẫn mặt vô biểu tình đi tới, đứng trước mặt Uất Trì Li, nhìn nét cười trên mặt Uất Trì Li, trong lòng không cầm được có chút tức giận, vì sao Uất Trì Li một chút phản ứng cũng không có vậy, chẳng lẻ nàng đã quên chuyện gì đã xảy ra đêm đó rồi?

"Công chúa gọi ta có việc" – Nàng lạnh lùng nói.

Uất Trì Li có chút ngây người, để sát vào gần nàng ấy, nhẹ nói: "Sao thế, không gọi ta là Uất Trì Li nữa sao?"

Liễu La Y lùi lại vài bước, sắc mặt lập tức đỏ lê như quả anh đào.

Uất Trì Điệp nhìn bộ dáng đang nói chuyện của hai người, môi hồng khẽ nhếch, cười đến ý vị thập phần sâu xa.

Đúng lúc này, bảng hiệu treo trên phủ đột nhiên sa xuống cấp tốc, tình cờ rớt đúng vị trí mà các nàng đang đứng ở cửa, Uất Trì Li vô thức kéo Liễu La Y sang một bên, nàng đưa tay ra ôm lấy nàng ấy.

Mà Uất Trì Điệp cũng nhanh đứng dậy tránh sang một bên, nhưng thân người nàng né có chút chậm một bước, chỉ nhìn thấy một thân ảnh nhảy xuống cùng lúc với bảng hiệu, người đó lách mình chắn trước người Uất Trì Điệp.

Tấm ván bảng hiệu thật ra có chút nặng, may mắn đã dừng lại trên không, Uất Trì Li cau mày, tay phải nắm lấy một góc của tấm biển, tay trái ôm lấy Liễu La Y vào lòng, tay bị một trận chấn động đau đến tê dại.

Mặc khác, An Ca đối diện với Uất Trì Điệp, nàng cuối người, dùng bả vai đỡ lấy tấm bảng vừa rơi xuống.

Đồng thời lúc này, trên tường lại rơi xuống một cây đinh sắt, Uất Trì Li sợ chiếc đinh này rớt trúng Liễu La Y, nàng vội kéo Liễu La Y lùi lại.

Kết quả không cẩn thận buông tay, An Ca không có phòng bị cảm giác sức nặng trên vai càng tăng thêm, nàng hơi cúi xuống, lơ đễnh trực tiếp ôm Uất Trì Điệp.

Trước/65Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Trùng Sinh Chi Đô Thị Vô Thượng Thiên Tôn