Saved Font

Trước/21Sau

Hãy Giúp Việc Cho Tôi Cả Đời

Chương 12: Sự Phản Bội

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Về biệt thực, anh bảo cô thay đồ theo anh đến một nơi. Chiếc xe dừng lại ở một khu nghĩa trang, anh xuống xe, cô vội lấy bó hoa mà lúc nãy mua ở tiệm hoa gần đó đi nhanh theo anh. Anh dừng lại trước một ngôi mộ mới xây, trên đó là hình của một cô gái trẻ, xinh xắn. Anh đứng yên nhìn bức hình, đôi mắt buồn dấu sau lớp kính râm. Anh nhẹ đặt bó hoa xuống mộ. Lặng một lát, rồi anh từ từ kể cho cô nghe về câu chuyện của cô gái trong hình. AKIO là một nhân viên của anh, cô ấy là em gái của KIM, là một nhân viên năng nổ trong công ty, tuy nhiên vì lý do gì đó, những bản thiết kế gần đây của cô chất lượng giảm đi rõ, nên nhiều lần bị anh chê bai về mẫu thiết kế. Anh thừa đủ thông minh để biết cô thích anh, nhưng anh thì không thể đáp trả. Anh biết cô buồn, nhưng khi nghe tin cô đã tự sát thì anh không thể không bất ngờ. Mất đi một nhân viên ưu tú, chính anh cũng thấy xót xa, nhưng công việc thì vẫn phải tiếp tục. Anh định xong chuyện này anh sẽ đến viếng mộ cô, nói lời xin lỗi, biết là muộn màng nhưng anh vẫn hi vọng cô có thể an nghỉ. Điều anh không ngờ đến là Kim, người anh tín nhiệm nhất, lại bắt tay với kẻ thù để phá rối anh, khiến anh lại càng mất lòng tin với những người xung quanh. Cô im lặng lắng nghe lời anh kể, cô cảm thấy anh có chút gì đó thật khác so với con người bình thường mà cô vẫn đối mặt hằng ngày. Một người nội tâm và có chút cô độc. Cô nhớ đến lời của dì Lâm trước khi về nước có nói với cô : “ Cậu chủ là một người bề ngoài rất lạnh lùng, khó tính nhưng thực chất nó lại là một đứa bé đáng thương, thiếu thốn tình cảm, từ nhỏ đã phải học cách sống tự lập, tự mình vượt qua mọi khó khăn, cả sự khắc nghiệt của người cha dành cho cậu, đã phần nào tạo nên tính cách khô khan của cậu bây giờ, nhưng may mắn cậu vẫn thừa kế được phần nào sự khoan dung từ bà chủ. Nếu có thể cô hãy ở bên cậu đến khi cậu có chỗ dựa thật vững chắc, đừng bao giờ phản bội cậu”. Nghĩ đến đây lòng cô có chút quặng lại, cô đưa mắt nhìn lên người đàn ông đứng trước mặt, lòng suy nghĩ mong lung. Cảnh chiều yên ắng trong nghĩa trang bao bọc lấy 2 con người.

Tối đó hai người dùng bữa ở ngoài, cũng xem như để thực hiện lời mời đi ăn của anh. Khi về đến nhà, như mọi khi, anh lên gác, còn cô mở máy ra kiểm tra mail, thì thấy một hàng tin nhắn dài của Liên-cô bạn thân của cô từ hồi bé. Cô thấy có tin nhắn bảo gọi lại, vừa gửi một tin nhắn hỏi có chuyện gì thì lập tức có một cuộc gọi video qua mạng hiện lên là của Liên. Cuộc gọi vừa được kết nối, cô chưa kịp nói gì, Liên đã lên tiếng gấp gáp “[mày biết chuyện gì chưa?]” cô mắt tròn mặt dẹp “chuyện gì vậy?”. “[tên Hùng, bồ mày, sắp cưới vợ rồi đó]”. Cô có chút giật mình, cô biết trước giờ Liên không bao giờ đem những chuyện này ra đùa, nhưng cô vẫn cố nén lòng hỏi lại hy vọng là Liên đùa hay có nhầm lẫn gì đó “mày có bị khùng không, cưới gì mà cưới, tao với anh Hùng có cãi nhau thật, nhưng chỉ mới hơn 1 tháng dù có chia tay thật cũng đâu thể cưới nhanh như vậy chứ? Đùa vậy không vui nha.”. cô bạn như bốc hỏa “[Tâm ơi là Tâm, mày nghĩ tao có thể đem chuyện này ra đùa à. Mày biết hắn cưới ai không, là con Trúc đó] ” “Trúc?” cô cố gắng lục lại trí nhớ, nghe thấy cái tên này có chút quen quen. Liên tiếp lời “[Trúc con nhỏ đỏng đảnh lớp bên đó, mày đúng là ngây thơ quá hóa đần, tụi tao đã nói với mày là hai người đó có mờ ám, mà mày cứ nhất định tin ông Hùng]” Cô bắt đầu mơ hồ tin vào lời Liên nói, nhưng vẫn cố gắn lừa dối bản thân rằng đó chỉ là trò đùa, cô gượng cười “ thôi đừng đùa nữa, có phải vì anh Hùng giận tao, nên nhờ mày nói vậy không, thôi để lát nữa tao sẽ đi xin lỗi ” Liên nhưng muốn điên lên “[não mày có vấn đề hả? nếu mày không tin thì đi mà hỏi trực tiếp hắn ta]” . Liên nổi giận cắt máy, cô ngồi thẩn thờ nhìn màn mình, cô bắt đầu thấy bất an, vì cũng đã hơn 1 tháng qua Hùng cũng chẳng hề liên lạc vớ cô, nhưng cô vẫn cố gắng tự trấn an rằng đó chỉ là một trò đùa. Cô bật khung chat của Hùng lên, hồi lâu không biết nên nói gì, thì thấy có một tin nhắn mới gửi đến, là của Hùng: “|Em dạo này khỏe không?|” Cô có chút yên tâm, thấy chưa đây chắc chỉ là một trò đùa. Cô liền trả lời tin nhắn “|Em khỏe anh thì sao? Cho em xin lỗi, anh hết giận em chưa?|’ Cô định gõ thêm gì đó thì có một cuộc gọi đến là Hùng cô vội nghe máy “ Em nghe” Giọng đàn ông trầm từ đầu bên kia vọng tới, mang theo chứ buồn “[Tú Tâm, anh có chuyện muốn nói]”. Nụ cười trên môi cô tắt dần, cô cảm thấy có chút bất an, cố giữ bình tĩnh “Anh nói đi.” Ngừng 3s, bên kia lại lên tiếng “Anh sẽ kết hôn, vào tháng sau.” Đầu óc cô như quay cuồng, không tin vào điều mình vừa nghe “Anh, đừng đùa nữa, em biết lỗi của mình, nhưng anh đừng đùa như vậy, em …” Hùng cắt ngang “[Anh không đùa, Ly đã có thai được 2 tháng, anh phải chịu trách nhiệm, bọn anh đã đính hôn vào 2 tuần trước. xin lỗi vì giờ này mới nói em biết, anh không mong em tha thứ, chỉ là em đừng vì anh mà buồn ảnh hưởng đến sức khỏe, anh đã không thể giữ trọn lời hứa với em, anh thật sự xin lỗi ]”. Nước mắt cô bắt đầu trào ra cô nghẹn ngào “Tại sao? Vì em không tốt sao?” “[Em là một cô gái tốt, chỉ là anh quá tồi tệ. Anh không xứng với em]” “Anh có yêu em không?” Hùng im lặng hồi lâu, cô nhắc lại “Anh có yêu em không?” Hùng nghẹn lời lên tiếng “[Anh xin lỗi, em hãy quên anh đi và tìm người mới tốt hơn anh]” Tiếp sau đó là tiếng dập máy, cô như chết lặng, nước mắt chảy trào ra, chảy đầy mặt, làm nóng hai gò mà, nhưng nhưng sao lòng cô lạnh buốt. Cô lặng lẽ cầm bút lên vẽ tiếp nhân vật còn đang gian dở trên giấy, những giọt lệ cứ thế rơi xuống thấm đẫm tờ giấy

Trước/21Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Đoàn Sủng Hoàng Hậu Trọng Sinh