Saved Font

Trước/100Sau

Hệ Thống Dịch Thể Nước Hoa

Chương 45: Đời này cũng đừng gặp lại

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
*

Huyệt khẩu phun ra dâm lộ, thân thể Liên Hân liên tục run rẩy hồi lâu mới có thể khôi phục lại như thường.

Dưới ánh mắt lạnh băng ngưng trệ của Liên Kỷ, cô lấy hết can đảm ra mà nói "Anh ấy vốn dĩ chính là bạn trai của em, trước giờ vẫn vậy...so với anh còn sớm hơn rất nhiều..."

Liên Kỷ đứng phắt dậy, từ trên nhìn xuống, lồng ngực phập phồng "Lặp lại lần nữa? Nói cho rõ ràng!"

Liên Hân nhỏ giọng khóc "Ca, anh có thể cởi trói cho em trước được không? Em đau..."

Liên Kỷ vừa nhìn đến cổ tay Liên Hân bị trói đến hằn ra từng vệt tím xanh, nháy mắt cảm giác giống như kim đâm, vô pháp khắc chế từng trận đau đớn ở trong lồng ngực.

Hắn lập tức không nhìn nữa, buông tay mặc kệ để cô ngã nhoài trên mặt đất, tứ chi nhẹ nhàng run rẩy.

Liên Hân đem tay chân phảng phất như không còn thuộc về mình chậm rãi thu về, cuộn tròn lại thành một vòng.

"Ngày đó trở trên đảo Phổ Cát, chúng ta chỉ là ngoài ý muốn... trước đó kỳ thực em đã có bạn trai. Nhưng sau khi sự việc phát sinh, em cũng không hiểu tại sao...có thể là do em quá khao khát tình thân, rồi lại dường như cũng thích ca ca như một người nam nhân bình thường. Em không có cách nào khôi phục lý trí, cứ chìm sâu mê luyến vào loại thân cận này, em thật sự rất cần anh! Chỉ là người kia, anh ấy...anh ấy là bạn trai em, em cũng không có biện pháp làm tổn thương người ta..."

"Cho nên liền tổn thương tôi?"

"Ca, không phải như thế..." Liên Hân lắc đầu "Chúng ta là anh em ruột, đây chính là mối quan hệ không thể chối bỏ. Em với anh không bao giờ được quang minh chính đại mà ở bên nhau, chúng ta vĩnh viễn vẫn là anh em! Anh nổi danh như vậy, làm sao có thể cả đời không kết hôn, sẽ bị người ta dèm pha..."

"Chúng ta con mẹ nó không làm anh em! Tôi thà không có đứa em gái này! Tôi chỉ muốn làm tình với em, muốn thương em, muốn em chỉ thuộc vể một mình tôi mà thôi. Đây là tình cảm nam nhân đối với nữ nhân, tôi sống như thế nào không cần người khác chỉ điểm!"

Liên Hân còn muốn nói cái gì, đôi mày rậm của Liên Kỷ liền dựng đứng, hắn cắt ngang "Em đừng giải thích, chỉ việc nói cho tôi biết, em cần tôi, hay là cần nam nhân chó má nào khác?"

Ánh mắt Liên Kỷ hệt như băng tuyết bao phủ lấy cô, tạo thành những mũi băng nhọn treo lơ lửng trên đầu, tuỳ thời đều có thể rơi xuống.

"Từ bỏ hắn ta, từ bỏ những suy nghĩ miên man đó, chúng ta xem như chưa từng xảy ra chuyện gì. Tôi chỉ có thể cho em cơ hội ngay lúc này thôi, một lần duy nhất trong đời...tha thứ cho em. Nếu em sợ phiền toái, tôi ra mặt giúp em giải quyết, vấn đề khác không cần phải nghĩ, tôi đều xử lý ổn thoả."

Liên Hân nhất thời do dự, hốc mắt đỏ hoe mà nhìn hắn, cô thực sự không có cách nào lập tức buông lời dối gạt Liên Kỷ thêm nữa, rốt cuộc đây chính là ca ca...

Nhưng sự kháng cự sâu trong đáy mắt Liên Hân vô tình lại rõ như ban ngày.

Liên Kỷ hít sâu, ngửa mặt nhìn trần nhà, sau đó gật đầu "Được."

"Có thể."

"Cứ như vậy đi."

"...lúc trước xem như tôi điên rồi."

Hắn xoay người bước vào phòng tắm "Rạng sáng ngày mai rời khỏi đây đi."

Liên Hân nhìn theo bóng dáng mờ mịt của Liên Kỷ, trong lòng chậm rãi nổi lên tầng tầng lớp lớp hoảng hốt, sau đó lan rộng ra thành hối hận cùng khổ sở.

Liên Hân tự ngẫm ra rất nhiều lý do, khả năng có thể cứu vãn tình hình, nhưng Liên Kỷ căn bản không ngó ngàng tới cô.

Hắn tắm rửa xong, lúc trở ra chỉ ném cho cô cái hòm thuốc cùng một tấm thẻ "Tự mình bôi thuốc, còn đây là tiền thuốc men, không mật mã, không cần thì vứt."

Dứt lời liền sải chân đi lên lầu.

Chẳng mấy chốc sau liền nghe được tiếng sập cửa từ lầu trên truyền xuống.

"Ca..."

***

Liên Hân nằm trên sô-pha ở phòng khách ngủ một đêm, mới sáng sớm đã thức dậy, ngoan ngoãn ôm gối ngồi chờ Liên Kỷ xuống lầu.

Hắn vác theo một balo thể thao thật to đi đến bục cửa, đưa lưng về phía cô, thanh âm trầm trầm "Coi như tôi xin em, hãy mau đi đi... Đời này, cũng đừng gặp lại."

Lại một tiếng sập cửa vang lên.

Liên Hân ngồi ở sô-pha, cúi đầu mân mê dây tua rua trên gối, ngồi thật lâu, cuối cùng đứng dậy thu gom một chút đồ vật, rời đi.

Trên đường, Liên Hân nhớ tới chuyện cái video nọ, đành gửi tin nhắn đến cho Liên Kỷ.

Sau một hồi, hắn lãnh đạm trả lời <Video Trịnh Huân quay lén, tôi sẽ xoá>

Liên Kỷ nhắn xong liền kéo cô vào blacklist.

Liên Hân đứng ở ven đường, nhìn chằm chằm tin báo nick mình đã bị Liên Kỷ chặn, trực tiếp mua một vé máy bay quay về Án Thị.

Hiện tại cổ tay, mắt cá chân, cổ, eo cùng lưng cô tất cả đều là vết bầm, có lẽ trong vòng một hai ngày tới đều không thể gặp Kỳ Việt.

Liên Hân đơn giản dứt khoát nói cho hắn biết việc Trịnh Huân quay lén bọn họ, dù sao chuyện này cũng liên quan đến quyền lợi cá nhân, cô không thể giấu diếm Kỳ Việt. Sau cùng Liên Hân còn khuyên hắn quay về Án Thị trước, nói Liên Kỷ hiện tại cảm xúc không tốt lắm, cô phải ở lại với ca ca, vài ngày sau sẽ tới tìm hắn.

Hai giờ sau, Liên Hân có mặt ở sân bay quốc tế Án Thị, hiện trường đang tụ hội rất nhiều fans, biển người tấp nập, phô trương vô cùng.

Nhưng lúc này cô cũng không còn tâm tư chú ý tới minh tinh, chỉ vội kéo hành lý rời khỏi sân bay.

***

Liên Hân không biết phải đi đâu về đâu, chìa khoá nhà của Lâm Lập Phong cùng Kỳ Việt đều để ở chỗ Phong Khải Ninh.

Lúc Tiểu Cầm thu xếp vali giúp cô, đã cố ý giữ lại rất nhiều đồ dùng cá nhân ở biệt viện, bởi vốn dĩ chỉ là ra ngoài một chuyến tham gia hôn lễ mà thôi.

Tuy rằng Liên Hân cũng có ấp ủ tâm tư bỏ trốn, nhưng độ cảnh giác của Tiểu Cầm tuyệt đối không thể coi thường.

Hiện tại với cái thân thể đầy dấu vết này, cô gặp ai đều không thích hợp.

Đi khách sạn mà nói, Kỳ Việt là cảnh sát, vạn nhất hắn tâm huyết dâng trào, hoặc là một ngày nào đó đột nhiên nảy lên ý tưởng, đem toàn bộ lịch sử thuê phòng của cô tra ra, vậy cũng vô pháp giải thích.

Liên Hân tìm một quán cà phê nho nhỏ, ngồi chờ cho qua thời gian, sau đó lại đi tới đi lui ở khu vực gần toà nhà HD cùng bệnh viện Sâm Vĩnh, cuối cùng vẫn là không dám bước vào.

Mặc kệ là tiếp xúc với ai trong hai người họ, Liên Hân đều không có khả năng bọc kín thân thể suốt ngày.

Mà có khi xem qua một thân tím bầm này xong, chỉ sợ bọn họ đều sẽ giả vờ như không nhìn thấy.

Một chiếc Ferrari berlinetta* màu đỏ bỗng nhiên chạy đến, song song đi bên người Liên Hân, tiếng chân ga ken két làm cô không thể nào xem nhẹ sự tồn tại của nó.

Liên Hân nghiêng đầu, nhìn chủ nhân của chiếc xe.

***

Nghiêm Tự thong thả hạ kính râm xuống, cười tươi mà vẫy vẫy tay "Hello?"

Liên Hân ngẩn người, cẩn thận gật gật đầu "Ừm..."

Nghiêm Tự gác tay lên cửa "Ừm là sao?"

Liên Hân mờ mịt "Chính là, không biết trả lời như thế nào cho hợp lý."

"Cô biết tôi là ai sao?" Nghiêm Tự cười cười.

Liên Hân nhìn kỹ lại một lần, rất tuấn tú, nhưng mà không quen mắt, chắc là người lạ rồi, cô lắc đầu.

Nghiêm Tự nghĩ nghĩ, lần đầu tiên gặp nhau thì cô gái này đang bị Phong Khải Ninh lăn lộn, không biết mặt hắn cũng là bình thường "Tôi là bạn của Phong Khải Ninh, cũng là bạn của Tô Tử Tích, cô đang định đi tìm ai trong hai người họ?"

Hắn nhìn nhìn định vị, nơi này không sai biệt lắm chính là ở giữa toà nhà HD cùng bệnh viện Sâm Vĩnh.

Liên Hân quả thực ngớ người, như thế nào vừa mở miệng liền điểm thẳng mặt hai người kia, có ý tứ gì, hắn biết chuyện sao?

"Tôi đưa cô đi?" Nghiêm Tự bày ra tư thái vô cùng nhiệt tình thích giúp đỡ người khác.

Liên Hân lắc đầu "Tôi không tìm ai hết. Anh...đừng nói với họ là đã nhìn thấy tôi."

Nghiêm Tự nhướng mày "Lý do?"

Liên Hân sốt ruột "Mặc kệ là vì cái gì, hiện tại đừng nói, qua hai ngày nữa tuỳ anh muốn làm thế nào cũng được."

"Ò..." Nghiêm Tự kéo dài âm cuối, ra vẻ bừng tỉnh đại ngộ, sau đó tiếp lời "Vậy tôi càng phải nói."

Dứt lời, hắn liền móc di động ra lục tìm danh bạ, giả vờ giống như sắp gọi điện đến cho Phong Khải Ninh.

Liên Hân vội vàng chặn tay hắn lại "Đừng đừng! Làm ơn! Tôi muốn yên tĩnh nghỉ ngơi vài ngày!"

Nghiêm Tự nghe được lời này, không biết nháy mắt lĩnh ngộ được cái gì, liền run vai cười ha hả "Rồi rồi, tôi hiểu tôi hiểu, ha ha, khá lắm..."

Liên Hân vẻ mặt trì độn, hắn ta "khá lắm" cái gì chứ?

"Vậy cô muốn đến đâu, tôi chở cô một đoạn, không thể để cô đơn dộc kéo hành lý đi như vậy được." Hắn xuống xe, giúp Liên Hân đỡ vali.

Liên Hân còn chưa kịp phản ứng, cái vali màu hồng hạt của cô đã bị nhét vào trong siêu xe.

Ngồi ở ghế phụ, Liên Hân bỗng nhiên có chút lo sợ mà hỏi "Anh không phải dân buôn người chứ?"

Nghiêm Tự cười đến đôi mắt đều cong "Đúng rồi, đem cô bán sang Đông Nam Á, giá bán đại khái còn không đắt bằng một cái bánh xe của tôi."

Liên Hân buồn bực.

"Mỹ nữ, muốn đi đâu?"

Liên Hân mờ mịt một lát.

"Thấy chưa, đến cả đi chỗ nào còn chưa nghĩ ra, ban nãy là định chuẩn bị hành tẩu giang hồ sao?"

Nghiêm Tự liếc nhìn Liên Hân một cái, em gái này thật sự rất khá nha, chỉ vì để cho "tiểu muội muội" được nghỉ ngơi mà chấp nhận lưu lạc đầu đường xó chợ, quả thực trinh tiết liệt nữ, tấm gương người lao động mẫu mực thời hiện đại!

"Được rồi, muốn tuỳ tiện nghỉ ngơi hai ngày thôi đúng không? Để anh đây giới thiệu cho cưng một cái gầm cầu thật xịn."

"Hả?" Não Liên Hân còn chưa kịp nhảy số, Nghiêm Tự đã khởi động xe chạy đi rồi.

"Đừng sợ, chỗ đó bảo đảm chính là gầm cầu có phong thuỷ tốt nhất Án Thị, bốn bề thông thoáng, ánh sáng đầy đủ, phía sau là núi non trùng điệp, trước mặt là sông ngòi uốn quanh..."

Dọc theo đường đi, chỉ nghe thấy một mình Nghiêm Tự bla bla bla mà nói không ngừng miệng.

Bất quá, hắn còn khá hài hước, có mấy lần Liên Hân thật sự bị Nghiêm Tự chọc cười.

Xe tiến vào một tiểu khu u tĩnh yên ắng, cây xanh um tùm, hoa bướm khắp nơi, tất cả đều là biệt thự, hơn nữa còn cách nhau khá xa, người ở cũng không nhiều lắm, phi thường tư mật.

"Nơi này có hai căn hộ được dành làm ký túc xá tạm thời cho người trong công ty tôi, thỉnh thoảng nghệ sĩ tới Án Thị làm việc đều sẽ ở lại. Nhưng mà hiện tại cũng không có ai, thực bí ẩn thực an toàn, kết cấu khu này chuyên môn xây dựng để phòng ngừa phóng viên, cô cứ an tâm mà ở. Nữ hài đừng nên tuỳ tiện trụ lại khách sạn ở bên ngoài, đều không an toàn."

Hắn duỗi tay gõ lên di động của Liên Hân một cái "Ting! Bạn có một lời mời kết bạn mới!"

Liên Hân theo bản năng mà mở Wechat ra xem, Nghiêm Tự liền thuận tay quét mã QR, thêm bạn, sau đó lại đem mật mã khoá cửa nhà gửi qua cho cô.

"Anh..." Liên Hân suy ngẫm "Anh làm việc ở công ty giải trí à?"

Nghiêm Tự nghĩ nghĩ, làm chủ cũng là làm mà phải không, liền gật gật đầu.

"À." Liên Hân gật gù "Vậy cảm ơn anh, nhưng anh cứ đem ký túc xá của công ty cho tôi mượn ở nhờ như vậy, không có vấn đề gì sao?"

Nghiêm Tự xua tay "Không sao."

Dù gì tất cả cũng là tài sản của hắn.

Nghiêm Tự giúp Liên Hân xách hành lý vào trong, sau khi tuỳ tiện nhìn một vòng liền phất phất tay, vui vẻ thoải mái mà lái xe đi rồi.

Phong cách xuất hiện cùng biến mất đều có vẻ tâm huyết dâng trào như nhau.

Liên Hân thở ra một hơi, không ngờ lơ mơ lơ mơ liền có nơi nương náu, xem ra chỉ số may mắn của cô còn không quá thấp.

《Nhắc nhở! Ký chủ, khoảng cách đến ngày nghỉ ngơi kết thúc chỉ còn có...》

"Hệ thống, hiện tại có thể đừng đề cập tới chuyện này được không? Ta thật sự không có tâm tình để nghĩ việc khác, chỉ muốn nghỉ ngơi một chút, cần được yên tĩnh."

Liên Hân đem hành lý lôi lên lầu, sau đó xuống dưới dạo một vòng xem qua kết cấu phòng ốc, nào ngờ vừa định xoay người đi tắm liền nghe được tiếng khoá điện tử "tít tít tít" mở ra.

Cô kinh ngạc hoảng loạn mà ngẩng đầu, cùng với Giang Dữ Mộ vừa mở cửa tiến vào bốn mắt nhìn nhau.

———

*Ferrari F12 berlinetta

Trước/100Sau

Theo Dõi Bình Luận