Saved Font

Trước/151Sau

Hệ Thống Ông Trùm Xã Hội Đen

Chương 45: Anh Là Đại Lưu Manh!

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Sau giờ học, người đàn ông đứng khuất trong một góc.

Hạo Vũ Kiệt vừa bước tới.

Hắn bước ra tay cầm dao nhịp nhịp gõ xuống.

Hạo Vũ Kiệt ngẩng đầu lên, nhìn rõ gương mặt người đàn ông.

“Mày là Hạo Vũ Kiệt” Rõ ràng là câu hỏi nhưng ngữ khí của hắn lại chắc chắn khẳng định.

Từ trên xe, một loạt người mặc áo đen bước xuống, càng khiến mọi người run lạnh là trên mặt họ ai ai cũng đều có một vệt sẹo dài đến mang tai.

Sắc mặt Hạo Vũ Kiệt loáng cái trắng bệch, trên mặt hiện rõ hai từ ‘sợ hãi’.

Hắn ta cố trấn tĩnh: “Các anh là ai? Tôi không có đắc tội gì với các anh”

Đám cười nghe vậy mím chặt môi, ngăn tiếng cười bật ra khỏi mồm.

“Hắc hắc, thằng ngu này dám có ý đồ với em gái của lão đại…” Người đàn ông có vẻ cầm đầu dừng lại, vỗ nhẹ con dao lên mặt hắn: “Không biết do mày ngu hay ngại mạng mình cứng đây”.

Hạo Vũ Kiệt siết chặt quai đeo cặp, lo do lui về một bước.

“Các anh muốn làm gì tôi? Nói cho mấy người biết nhà tôi rất giàu, nếu tôi có mệnh hề chắc chắn bố tôi sẽ không để yên”.

Nói không hoảng hốt là giả, bị một đám người xã hội đen bao vây hắn cố kiềm chế không són ra quần là đã quá tốt rồi.

Hắn ta rề rà cố gắng kéo dài thời gian, chỉ mong người nhà mau biết để đến cứu.

Lần này đám người không kiêng nể gì nữa liền rú lên cười

“Lúc này mày còn chưa biết đắc tội với ai sao? Người mày đắc tội đừng nói tới bố mày chỉ sợ cả thành phố này người chọc được đến cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay”.

Hạo Vũ Kiệt nghe vậy sắc mặt liền tái mét, cố gắng lục soát mọi kí ức trong đầu, từ khi nào hắn trêu chọc tới người đáng sợ như vậy.

“Lên xe đi”

Hắn vội hỏi ngược

“Các anh muốn đưa tôi đi đâu?”

Người đàn ông mặc kệ hắn, không trả lời một tay cầm cổ áo xách lên như gà rồi ném thẳng vào trong xe, chiếc xe lập tức lăn bánh rời khỏi nơi đây.

Ráng chiều nhuộm thẳm chân trời, những tia nắng cuối ngày phủ lên sân trường một màu mơn man đỏ, hàng cây vẫn còn biêng biếc xanh, tán cành vươn xa xòe bóng râm xuống mặt đất. Nắng nồng trong gió, những chiếc lá mềm mại đung đưa.

Một mùa hè hết đỗi dịu dàng.

Tịnh Hương rầu rĩ nhìn tờ rơi trên giấy.

Haiz, có vẻ như ở đâu đó gần đây mà. Nếu biết trước thế này cô đã đem theo điện thoại, ít nhất bây giờ có thể gọi điện hỏi thăm.

Các phòng dạy vẽ thường được đặt ở tầng hai hoặc những tầng trên, cô ngước đầu quan sát thật kỹ.

“Cô gái…mau tránh ra!” Bất giác từ đâu truyền đến một thanh âm hoảng hốt.

Tịnh Hương quay đầu lại, nhìn chiếc xe sắp va vào người mình, cô sợ hãi muốn nhấc chân rời khỏi đây.

Nhưng hai bàn chân như có cánh tay vô hình giữ chặt lấy chân cô, làm thế nào cũng nhấc không nổi.

Tưởng chừng xe đâm vào mình, sắc mặt tái mét, cô nhắm chặt hai mắt.

Bỗng dưng từ cổ tay truyền tới một lực nắm rất mạnh, dùng sức kéo.

Chân cô không vững, trong nháy mắt đảo ngược, bổ nhào về người anh.

Chưa kịp phản ứng người thanh niên âm thanh khàn khàn truyền tới

“Bạn học nhỏ? Cô muốn chết hay sao?”

Tịnh Hương mở to mắt nhìn rõ khuôn mặt trước mặt, sự hốt hoảng trong mắt cô càng lan tràn tứ phía.

Cô sợ hãi ôm chặt lấy anh, cảm nhận sự ấm áp cùng an toàn cô tham lam dụi đầu vào ngực anh.

Gần sáu giờ chiều, con phố nhộn nhịp người qua lại, không ít ánh mắt hiếu kỳ chằm chằm nhìn sang.

Nữ sinh bổ nhào vào lòng nam sinh.

Sau một lúc, Tịnh Hương mới kịp phản ứng, lúng túng xấu hổ tách khỏi anh, âm thanh mềm mại càng lúc càng nhỏ

“Xin lỗi…Làm phiền đến bạn rồi…”

Đôi mắt nheo lại thành một đường thẳng, Diệp Hoa cong môi khẽ nói

“Bạn học lần sau muốn chết có thể tìm tới tôi đảm bảo sảng khoái hơn cách này nhiều”.

Hắn dừng lại một lúc, giọng nói mang theo ý cười: “Chiếm tiện nghi của tôi như vậy, bạn học cũng không tồi đâu”.

Nghe anh nói vậy Tịnh Hương gương mặt lập tức bừng đỏ, thậm chí khóe mắt cũng ửng hồng, cúi thấp đầu giấu đi sự ngại ngùng trên mặt.

Hôm nay thật đúng là mất hết mặt mũi mà.

Còn nhào vào lòng ôm chặt anh làm gì không biết.

Ôi! Đúng là càng nghĩ lại càng muốn tìm một cái hố mà chui xuống cho bớt nhục.

Lúc này không biết từ đâu đến một bà lão, bà nhìn hai người cười nói

“Cô gái bạn trai cháu không tồi đầu, nhờ có bạn trai nếu không hôm nay cháu gặp nạn rồi”.

Diệp Hoa nghe bà cụ nói vậy, hắn cười cười: “Bà hiểu lầm rồi, bọn cháu chỉ là bạn học thôi”

Nghe anh nói vậy, không hiểu sao trong lòng Tịnh Hương liền cảm thấy một trận mất mác.

Bà cụ tinh ý thu hết biểu cảm trên gương mặt cô, mở miệng nói

“Ta hiểu, ta hiểu”

Sau đó hướng về cô nói

“Cô gái, phải nắm bắt cơ hội, chàng trai trẻ này không phải người thường đâu, lúc này không nhanh tay sau này còn không biết bao người tranh nhau đây”

Nói xong cũng không để ý đến hai người, bà cụ cứ thế rời đi.

Tịnh Hương cái hiểu cái không, liếc mắt nhìn sang Diệp Hoa, gió thoảng qua khẽ lay vàng tóc trên trán anh, nhận thấy có người nhìn mình, anh quay sang, hai người đối mặt, cô ngắm nhìn đôi mặt của anh thật lâu.

Đến khi Diệp Hoa lên tiếng đánh vỡ bầu không khí mờ ám

“Bạn học chiếm tiện nghi của tôi còn chưa đủ sao?”

Tịnh Hương đỏ mặt, quay đầu sang một bên.

Anh ta thì có gì mà không tồi.

Lưu manh thì có!

Diệp Hoa không quản ngón tay mình, gãi cằm cô hệt như trêu chọc mèo con: “Tiện nghi của tôi muốn chiếm cũng không hề đơn giản đâu”

Đầu ngón tay dịu dàng, trơn trượt.

Cô bất thần giơ tay đập ngón tay anh.

Bộp một tiếng…

Cả hai cùng sửng sốt.

Tịnh Hương cắn môi…Thôi tiêu rồi…

Cô vừa mới lỡ tay…đánh lão đại siêu cấp rồi…

Phố buổi hoàng hôn, gió vờn qua ngọn cây, những chiếc lá khẽ đong đưa lay động.

Tịnh Hương cúi đầu nhìn đôi giày vải bạt dưới chân mình, hạ giọng lí nhí: “Tôi không cố ý, ai bảo anh đùa giỡn lưu manh.”

Cô không hề cố ý, chỉ là lỡ tay thôi mà.

Trước/151Sau

Theo Dõi Bình Luận