Saved Font

Trước/272Sau

Hiệp Giả Hệ Thống Dị Giới Hoành Hành

Chương 145: Tiết Dạy Cuối Cùng Của Tiên Sinh

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Thế nào là hiệp?

Từ Hiền có hàng trăm câu trả lời, nói mãi không hết.

Nhưng những câu trả lời đó đều không phải thứ hắn muốn, thứ hắn muốn biết là tiên hiệp.

Là thần tiên thích hành hiệp trượng nghĩa? Vậy thì trên bản chất có khác gì với hiệp giả thông thường đâu, chỉ là chênh lệch về vũ lực mà thôi.

Đương nhiên, Từ Hiền cũng biết “thế nào là tiên hiệp” là thứ mà hắn cần tự tìm cách trả lời, cho nên câu hỏi hắn dành cho lũ trẻ phải thiếu đi một từ.

Thế nào là hiệp? Một đứa học sinh năm nay đã mười một tuổi tên là Tiểu An giơ tay xin trả lời.

Gặp Từ Hiền cho phép, nó dõng dạc đáp rằng: “Thưa tiên sinh, giống như Nghịch Thiên Đao, Thượng Quan đại hiệp chính là hiệp.”

Trận chiến ở Tây lâm đã qua được chín ngày, tin tức về trận chiến đó thì tám ngày trước đã xuất hiện trên Giang Hồ Nhật Báo.

Tờ báo phơi bày ra việc Sát Thần Môn chính là tập đoàn tội phạm đang hoành hành ở vùng biên giới Đông Nam, chúng đã thực thi tội ác khủng khiếp cỡ nào để chế tạo Sát Lục Huyền Đồng, Nghịch Thiên Đao Thượng Quan Cải Mệnh một mình ngăn cơn sóng dữ ra sao, Tiểu Thánh Tăng Vong Đức hi sinh thế nào để phong ấn ma vật.

Tin này vừa ra, lượng tiêu thụ của Giang Hồ Nhật Báo ngày hôm đó tăng nhanh đột biến, hiệu quả còn tốt hơn việc đăng Tam Quốc Diễn Nghĩa lên chuyên mục mới.

Cả giang hồ chấn động, danh vọng của Nghịch Thiên Đao và Tiểu Thánh Tăng cao lại càng cao, được xưng là gương sáng cho toàn cõi võ lâm Trung Nguyên.

Chẳng lâu sau đó, bao nhiêu đại hiệp, lão hiệp, thiếu hiệp, nữ hiệp bắt đầu rộn ràng lùng bắt khắp nơi trên cửu châu, truy tìm tung tích của Sát Thần môn đồ.

Trong số đó, bao nhiều người là vì thật tâm hành hiệp, bao nhiêu người là vì mua danh chuộc tiếng thì chẳng ai biết được.

Chỉ biết bá tánh ở vùng biên thùy hẻo lánh nơi Đại Xương này đều coi Thượng Quan Cải Mệnh, Vong Đức đại sư là thần tượng. Mười đứa trẻ con thì có đến mười một đứa quơ cành cây tự xưng Nghịch Thiên Đao, đứa nào đầu ít tóc thì giả giọng ông cụ non niệm A Di Đà Phật.

Tóc trên đầu Tiểu An khá nhiều, lại thêm nó vừa nhắc tới Thượng Quan Cải Mệnh, Từ Hiền đoán rằng nó cũng là một trong những đứa quơ cành cây.

‘Không biết sau này sẽ có đứa trẻ nào chỉ vào đầu mình tự xưng Nghịch Thiên Hệ Thống hay không?’ Thầm tự giễu, hắn hỏi tiếp: “Tại sao đồng học Tiểu An nghĩ Nghịch Thiên Đao là hiệp?”

Tiểu An đáp: “Bẩm tiên sinh, ngài Nghịch Thiên Đao võ nghệ cao cường, tiêu diệt ác nhân, nên học sinh nghĩ ngài ấy là hiệp.”

Từ Hiền nghe vậy khẽ gật đầu một cái, nói: “Nghịch Thiên Đao đúng là hiệp vậy, nhưng tiên sinh còn muốn hỏi ngươi một câu. Tiểu An đồng học, theo ngươi thấy thì chỉ có người võ công cao cường mới là hiệp, vậy những người võ nghệ thấp kém, thậm chí không biết võ công thì có thể làm hiệp hay không?”

Tiểu An ngẫm nghĩ một lúc rồi trả lời rằng: “Thưa tiên sinh, học sinh cho rằng không thể. Nếu võ nghệ không tốt, thậm chí không biết, vậy sẽ không đánh lại ác nhân. Mà không diệt trừ được cái ác thì không thể xưng là hiệp.”

Từ Hiền cho nó một ánh mắt khen ngợi, giọng điệu nhẹ nhàng nói với cả lớp: “Đồng học Tiểu An nói phải, muốn làm hiệp thì phải có thực lực.”

“Hiệp giả, phải lấy thực lực làm cơ sở.”

“Người không có thực lực, dù thật lòng muốn hành hiệp trượng nghĩa, nhưng lực bất tòng tâm thì cũng không làm nên trò trống gì, khó xem là hiệp.”

Nhưng Từ Hiền chưa dừng lại ở đó, vỗ nhẹ thanh【Trọng Đạo Xích】trong tay, hắn tiếp tục đặt câu hỏi: “Nhưng thực lực ở đây là chỉ mỗi võ công hay sao? Nếu một người giỏi về câu cá, một người giỏi về kinh thương, một người giỏi về bơi lội nhưng đều không biết võ công, họ có được xem là hiệp không?”

Đồng học Tiểu Bình ngồi cạnh Tiểu An vội giơ tay cướp quyền trả lời: “Thưa tiên sinh, học sinh cho rằng những người đó đều không phải hiệp, chỉ là người bình thường mà thôi.”

Từ Hiền nghe vậy, khẽ khàng lắc đầu.

“Một người ngư phu thiện nghệ, ngày câu được cả rổ cá. Gặp phải ăn mày tàn tật, nghèo khổ khốn cùng, y nếu có thiện tâm, động lòng trắc ẩn, tặng cá cho người, giúp họ được một bữa no, sao không xem là hiệp?”

“Một người giỏi về bơi lội, nếu gặp phải có kẻ sắp chết đuối, dựa vào tài bơi của mình mà cứu được kẻ ấy, sao không xem là hiệp?”

“Một người thương nhân giỏi giang, gia tài vạn lượng. Quê nhà nếu gặp hạn hán, nạn đói hành hoành, y lại góp bạc mua lương thực cứu trợ nạn dân, khiến biết bao người không cần chết đói, sao không xem là hiệp?”

Hắn đưa ra ví dụ để hỏi liền ba câu, một số đồng học nghe xong giống như hiểu ra gì đó, nhưng đa số vẫn có phần mờ mịt.

Như đồng học Tiểu Bình, nó tỏ vẻ khó hiểu: “Nhưng thưa tiên sinh, vậy thì họ là thiện nhân chứ đâu phải hiệp ạ? Học sinh thấy rằng họ đâu có tiêu diệt được cái ác, tại sao lại được xem là hiệp?”

“Bởi vì hành thiện cũng như hành hiệp.” Từ Hiền thong dong đáp lại, đoạn lại giải thích rõ hơn:

“Diệt trừ ác nhân, hành động đó của hiệp giả có ích lợi thế nào? Đó chính là khiến ác nhân không thể gây hại cho người vô tội, làm cho bách tính lương thiện không bị uy hiếp về sinh mạng, không phải sợ hãi, khốn khổ, có thể được sống yên vui, hạnh phúc, vậy thì là hiệp.”

“Đồng lý như thế, hành động của ngư phu, của thương nhân, của người giỏi bơi lặn đều mang lại ích lợi như vậy, tại sao không thể xem là hiệp?”

Có nghề【Lão Sư】lẫn【Trọng Đạo Xích】làm phụ trợ, năng lực tư duy và lý giải của bọn học trò đều vượt trên người cùng lứa, nghe Từ Hiền giải thích rõ ràng, chúng nó ai cũng đều thông hiểu.

Mặc dù đã hiểu, nhưng cũng vì vậy mà đồng học Tiểu Bình lại có nghi vấn mới: “Thưa tiên sinh, hành thiện cũng như hành hiệp, học sinh đã hiểu. Nhưng học sinh có một thắc mắc, vì sao lúc ta đọc báo, chỉ thấy người ta gọi nhân sĩ giang hồ là đại hiệp, không thấy gọi những người làm việc thiện là hiệp?”

Bởi vì thế giới này lấy võ đạo vi tôn, đem trình độ võ công ra làm thước đo so sánh của rất nhiều thứ, che lấp đi ánh hào quang của những giá trị khác.

Từ Hiền sẽ không trả lời như vậy, hoặc chính xác hơn là sẽ không trả lời như vậy vào lúc này. Hắn chỉ cười nhạt đáp rằng: “Bởi vì cách mà người đời hiểu về hiệp không giống với cách hiểu của ta, họ cũng như ngươi và Tiểu An trước đó, nghĩ rằng chỉ có võ công cao cường mới là hiệp.”

Nghe vậy, bọn nhỏ trong lớp lập tức nhìn Từ Hiền bằng ánh mắt hết sức sùng bái, không ngờ rằng tiên sinh nhà mình lại là người duy nhất trên đời này hiểu đúng thế nào là hiệp.

Không đúng, bây giờ còn có cả bọn chúng nữa, thế là không ít đứa lộ ra ánh mắt có phần đắc ý.

Từ Hiền làm như không thấy, hắn tiếp tục nói: “Hiệp, có ở khắp mọi nơi, không phân tuổi tác, người lớn có thể làm hiệp, trẻ nhỏ cũng có thể làm hiệp.”

Nghe đến đó, cả lớp lập tức dùng ánh mắt hau háu nhìn Từ Hiền, bởi vì chúng muốn biết làm sao để bản thân trở thành hiệp.

Mắt lộ ý cười, Từ Hiền nhẹ giọng bảo rằng: “Trẻ nhỏ học giỏi toán, có thể làm hiệp.”

???

Ngoại trừ Vương Tiểu Minh chẳng mấy chốc đã ngộ ra, phần còn lại trong lớp đều mang theo dấu chấm hỏi trên mặt.

Nhất là đồng học Tiểu Hổ, nó mặc dù đã quyết chí làm bé ngoan, nỗ lực học hành, nhưng điều đó vẫn không thể làm nó hết ghét môn toán. Thế là nó liền phồng má bĩu môi, giọng nói rất thiếu tin tưởng: “Tiên sinh, tại sao học giỏi toán lại có thể làm hiệp? Ta không tin đâu.”

Nhìn thấy bộ dạng hoài nghi của nó, Từ Hiền khẽ bật cười, ra ví dụ: “Có một vị đại thẩm đầu óc không được sáng suốt lắm đi chợ mua cá, bị người bán cá thói tiền thiếu mất năm đồng, sau khi về nhà mới phát hiện ra thì đã muộn. Khi ấy, chẳng phải vị đại thẩm đó sẽ khổ sở hay sao?”

“Giả sử khi ấy mà có đồng học Tiểu Hổ ngươi ở bên, tính toán ra được người bán cá thói tiền sai, nhắc nhở cho nàng biết, vậy há chẳng phải vị đại thẩm ấy sẽ không cần khổ sở nữa. Giúp cho người khác không phải chịu nỗi khốn khổ, vậy sao không thể xem là hiệp?”

Triệu Tiểu Hổ nghe xong, há mồm “ồ” một tiếng, lớn giọng đáp lại: “Tiên sinh, ta hiểu rồi.”

Từ Hiền khẽ lắc đầu cười, nói tiếp: “Không chỉ giỏi toán, mà trẻ nhỏ nếu biết phụ giúp, biết nghe lời cha mẹ thì cũng là hiệp. Đồng học Tiểu Hổ, ngươi có thể trở thành một hiệp giả chứ?”

“Đương nhiên rồi tiên sinh. Tiểu Hổ nhất định sẽ là đại đại hiệp!” Tên nhóc con trả lời rất là dõng dạc, vỗ ngực tự tin vô cùng.

Nghe được lời của Triệu Tiểu Hổ, đồng học Tiểu Minh bất ngờ giơ tay nêu ý kiến: “Tiên sinh, tại sao đã có hiệp, người ta còn gọi đại hiệp?”

Từ Hiền từ tốn đáp lại: “Hiệp vốn không phân lớn nhỏ, cõng một lão ông già yếu qua sông là hiệp, cứu được trăm người bị bắt cóc là hiệp. Vốn chẳng ai cao quý hơn ai, nhưng con người là một loài động vật rất thích so sánh thành tích, vậy nên mới có phân lớn nhỏ.”

Tiểu Minh hỏi: “Thưa tiên sinh, vậy trong mắt người đời, đại hiệp chính là loại hiệp giả tôn quý nhất sao?”

Từ Hiền đáp: “Phải, có người nói rằng, có thể vì nước vì dân chính là đại hiệp cao cả nhất thế gian.”

Tiểu Minh lại hỏi: “Nhưng thưa tiên sinh, nếu có hai nước giao chiến, đại hiệp nước này vì bảo vệ quốc gia ra sức giết địch, vậy đối với nước kia, đại hiệp đó còn là hiệp sao?”

Từ Hiền chợt nhìn nó thật kỹ, chợt lắc đầu: “Không phải.”

“Vậy thưa tiên sinh, đến cả đại hiệp cũng không thể là hiệp của tất cả mọi người, thế thì sao có thể là hiệp giả tôn quý nhất được? Có phải trên đại hiệp, vẫn còn một loại hiệp giả tôn quý hơn, có thể là hiệp của tất cả mọi người trên đời?”

‘Trí tuệ cỡ này…’ Ánh mắt Từ Hiền có phần rung động, hắn giống như nhìn thấy bản thân mình lúc nhỏ. Vẫn giữ vẻ thản nhiên trên mặt, hắn đáp: “Có, ta gọi nó là tiên hiệp.”

Hai mắt đồng học Tiểu Minh sáng lên, vội hỏi: “Tiên sinh, thế nào là tiên hiệp?”

Lần này, Từ Hiền im lặng hồi lâu. Một lúc sau, hắn chợt lộ cái nhìn xa xăm, giọng có phần sâu kín: “Tiểu Minh…”

“…tiên sinh cũng đang tìm câu trả lời.”

Trước/272Sau

Theo Dõi Bình Luận