Saved Font

Trước/193Sau

Hồ Sơ Kỹ Thuật Hình Sự

Chương 46

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Phòng bệnh lại lần nữa trở nên im lặng, lần này bầu không khí không chỉ gượng gạo mà còn ngột ngạt.

Lục Nghiễm cúi đầu cụp mắt đứng đó, cũng không biết đang nghĩ gì.

Tiết Bồng cũng không lên tiếng, cô cũng đứng yên tại chỗ nhìn anh.

Thật ra trong lòng cô cũng hơi khó chịu, thậm chí còn có chút bức bối, cứ như đã vô tình làm tổn thương anh vậy.

Thế nhưng dù có chọn lựa thế nào thì chuyện này cũng chắc chắn sẽ gây tổn thương.

Ngay lúc nãy, thậm chí cô còn nghĩ là Lục Nghiễm sẽ hỏi cô vì sao lại đồng ý với Chung Lệ, vì sao không thể nhận lời anh, nếu cô đã thoát khỏi ám ảnh chuyện của Chung Lệ rồi, sao lại không thể cho nhau một cơ hội?

Nhưng Lục Nghiễm không hỏi.

Có lẽ Lục Nghiễm cũng hiểu, cuộc sống của cô như một đầm nước chết, bị quá khứ níu giữ, đã lên kế hoạch thoả đáng hết cho từng chuyện trong tương lai, sớm đã xếp chuyện tình cảm “lãng phí thời gian” vào cuối danh sách.

Cô vẫn luôn rất thờ ơ với chuyện này, cũng như câu ngạn ngữ người ta hay nói, thứ gì đến thì sẽ đến, thứ gì không đến được thì không nên gượng ép.

Mà ông trời cũng rất thích trêu đùa con người, thứ ta càng gượng ép muốn có thì lại càng không có được.

Nếu tính cách của Chung Lệ không thường xuyên làm cô vui vẻ, đổi lại là người khác e là cô cũng sẽ không thân thiết hơn.

Ngược lại thì Lục Nghiễm rất ngột ngạt, nếu không phải vì cái chết của Tiết Dịch, họ hoàn toàn không thể thành bạn bè, lại còn làm bạn với nhau chín năm, đây thật sự là kỳ tích.

Cứ như thế một lúc lâu, hai người cứ như hai cây cột, không ai nhúc nhích gì.

Cho đến khi Lục Nghiễm đã dường như hiểu ra, lên tiếng phá tan sự im lặng trước: “Anh hiểu ý em, anh không gượng ép, chúng ta làm bạn thôi cũng rất tốt, như trước kia vậy.”

Tiết Bồng sững sờ, bất ngờ nhìn vào mắt anh.

Bỗng chốc trong lòng đan xen đủ cảm xúc, cũng không rõ là cảm xúc nào nhiều hơn.

Tiếp đó, cô lại nhìn thấy Lục Nghiễm nhoẻn miệng cười nhẹ: “Nhưng mà con người anh khá là cố chấp, em cũng biết đấy, tính anh không như thế thì anh cũng không đi được tới ngày hôm nay, anh điều tra án phải lần tận gốc rễ, không rõ hết đầu đuôi ngọn nguồn là sẽ không thôi, trong cuộc sống cũng vậy. Anh nghĩ chắc là trong thời gian ngắn cũng không dẹp mộng được đâu, dù sao cũng đã như thế chín năm rồi. Nhưng mà anh bày tỏ những chuyện này không phải là để tạo áp lực cho em, anh mà nói anh bỏ cuộc thì chắc em cũng không tin.”

Tiết Bồng khẽ thở dài rồi lại cười khổ, không biết nên nói gì.

Lục Nghiễm lại nói: “Vậy về Cục Cảnh sát trước đã.”

Tiết Bồng: “Ừ.”

Hai người không hẹn mà cùng quay người, chuẩn bị rời khỏi phòng bệnh.

Thế nhưng vào lúc này, ngoài phòng bệnh có tiếng gõ cửa không chút khách sao, sau đó cửa phòng lại bị đẩy ra.

“Chú ơi? Chú có đó không vậy?”

Là giọng của một cô bé.

Tiết Bồng sững lại, cứ nghĩ là tìm nhầm người rồi.

Lục Nghiễm cũng hơi bất ngờ, lúc này mới vô thức nhớ lại là anh đã bảo Tôn Cần tới.

Tôn Cần đã bước vào trong phòng, nhìn thấy Lục Nghiễm thì nhoẻn miệng cười trước, cũng không để ý còn có người khác ở đây, đi thẳng về phía Lục Nghiễm.

Tôn Cần vừa bước tới đã tỏ ra thân thiết, kéo cánh tay Lục Nghiễm: “Chú ơi, tôi tới rồi này! Chú nhập viện thật hả? Chú sao vậy? Hôm qua còn yên ổn mà… Ấy, sao mặt chú bị thương vậy, lọt xuống mương hả? Nhưng mà còn đẹp trai chán…”

“…” Lục Nghiễm lập tức đổi mặt, nhăn nhó rút cánh tay ra, liếc mắt nhìn Tôn Cần mặt mày mộc mạc nói: “Bữa nay coi còn ra gì được chút.”

Tôn Cần cười hi hi: “Tôi không trang điểm đẹp lắm đúng không, ngây thơ lắm chứ gì?”

Chỉ là vừa nói xong, Tôn Cần lại nhìn sang Tiết Bồng với mặt như đang xem kịch ở bên cạnh.

Tôn Cần chớp mắt, nhìn Tiết Bồng hết sức bất lịch sự: “Chị gái này là ai vậy?”

Tiết Bồng khẽ nhướng mày, liếc xéo Lục Nghiễm.

Lục Nghiễm ho khẽ nói: “Hôm qua gặp trong quán bar Nắng Gắt ấy, anh bắt tận tay con bé đang phân phát hàng, với lại nó chuyển lời cho anh, bảo anh đến công trường trấn nhỏ Đàm Xuyên.”

Ồ?

Nghe thấy thế, Tiết Bồng lại nhìn sang Tôn Cần lần nữa, ánh mắt hơi thay đổi.

“Cô bé bao nhiêu tuổi thế?” Tiết Bồng hỏi.

Tôn Cần trả lời không được vui cho lắm: “Tóm lại là lớn lắm.”

Lục Nghiễm: “Mười sáu.”

“Ồ.” Tiết Bồng nói: “Tuy vẫn là vị thành niên nhưng tuổi này dù phân phát hàng cũng đủ chịu trách nhiệm hình sự rồi. Nhưng mà vẫn còn cơ hội sửa chữa.

“Xí, chị là ai vậy, chưa gì đã dạy đời người khác!”

Tôn Cần trừng mắt với Tiết Bồng, quay sang Lục Nghiễm: “Chú gọi tôi tới đây là để tôi nghe mấy chuyện này đấy hả? Giấy tờ tôi đâu?”

Năm phút sau, ba người đi từ phòng bệnh ra bãi đậu xe.

Dọc đường, Tiết Bồng và Lục Nghiễm đều không nói với nhau tiếng nào, Tiết Bồng đi phía trước dẫn đường, Lục Nghiễm bị Tồn Cần bám lấy đằng sau.

Lục Nghiễm cũng không cản Tôn Cần, rất mực “thuận theo”, lúc đi đến trước xe Tiết Bồng, anh mở ghế băng sau, ra hiệu cho Tôn Cần ngồi vào.

Tôn Cần cũng không hỏi nhiều mà ngồi vào, nhìn tới nhìn lui rồi còn hỏi: “Chúng ta đi đâu đây? Tôi đói rồi, tối qua chú vứt mất tóc giả của tôi, bây giờ phải mời tôi ăn để đền bù đúng không?”

Lục Nghiễm cũng ngồi vào ghế sau, thờ ơ nói: “Cũng được, tôi biết có chỗ này cũng nhiều đồ ngon lắm.”

Tiết Bồng từ đầu tới cuối không nói tiếng nào, chỉ nửa cười nửa không ngồi vào ghế lái, thản nhiên khoá cửa xe lại, lái xe ra khỏi bệnh viện, chạy ra đường lớn.

Tôn Cần hí ha hí hửng suốt dọc đường, luyên thuyên không ngớt mồm.

Lục Nghiễm chả quan tâm gì mấy, chỉ trả lời đối phó kiểu “Ừm”, “Ừa”, “Vậy sao?”

Tiết Bồng nhìn qua kính chiếu hậu mấy lần, quan sát dáng vẻ và cách ăn mặc của Tôn Cần.

Tôn Cần hôm nay ăn mặc soạn sửa rất bình thường, giống với những cô gái mười mấy tuổi khác, tươi tắn ngời ngời, hết sức sáng sủa.

Tuy là cố nói chuyện cho ra vẻ người lớn nhưng biểu cảm và ánh mắt đều rất non nớt, không thể nào giấu được, càng giấu thì lại càng lộ rõ.

Mới có mười sáu tuổi, thật là một độ tuổi đẹp đẽ.

Tiết Bồng lại đụng phải ánh nhìn của Lục Nghiễm qua kính chiếu hậu, không cần phải nói gì nhiều, cả hai đều hiểu ý của nhau.

Rõ ràng là cô bé này còn không biết là sắp bị đưa đi đâu, nó thậm chí còn không biết Lục Nghiễm là ai.

Khà, thú vị đây.

Tiết Bồng bình thản nhìn đi nơi khác, quan sát đường đi, cho đến lúc dừng lại trước một cột đèn giao thông.

Tôn Cần đột nhiên hỏi: “Đúng rồi chú này, tôi còn chưa biết chú tên gì đấy?”

Lục Nghiễm nói: “Tôi họ Lục, lục trong đại lục.”

“Ồ, chú Lục. Vậy chị thì sao?” Tôn Cần lại quay sang Tiết Bồng.

Tiết Bồng không quay đầu lại: “Tôi họ Tiết.”

Tôn Cần: “Tiết trong Tiết Bảo Thoa hả?”

“Ừm.”

“Vậy hai người là gì của nhau?”

Tiết Bồng và Lục Nghiễm cùng im lặng vài giây rồi lại không hẹn mà đồng thanh.

“Bạn bè.”

“Đồng nghiệp.”

Tôn Cần ngơ ngác trước rồi lại cười: “Ấy, hai người định nghĩa về nhau không khớp kìa, rốt cuộc là đồng nghiệp hay là bạn bè?”

Lục Nghiễm: “Cả hai.”

“Lạ thật, không khí giữa hai người dị hợm lắm, vừa bước vào phòng bệnh tôi đã cảm thấy vậy rồi.” Tôn Cần bắt đầu tự biên tự diễn: “Hai người không phải là gì đó cay độc của nhau như là người yêu cũ chứ?”

“Không phải.”

“Không phải.”

Lần này lại cùng đồng thanh, đáp án cũng y hệt.

Tôn Cần cười híp mắt: “Hí hí, vậy tôi yên tâm rồi!”

Tiết Bồng: “…”

Lục Nghiễm: “… …”

Lại là một không gian yên tĩnh đến sượng sùng.

Người lên tiếng trước lần này lại là Tiết Bồng: “Em tên là gì?”

“Tôi ấy hả? Tôn Cần, cần trong rau cần ấy.”

“Em mới mười sáu tuổi, đang học cấp Ba à? Trường nào thế?”

“Trung học số mười sáu khu phía Bắc.”

Tiết Bồng bất ngờ nghiêng đầu: “Trùng hợp thế, bọn chị cũng tốt nghiệp Trung học số mười sáu khu phía Bắc đấy.”

Tôn Cần: “Hả? Không phải chứ? Thật không vậy? Vậy hai người là đàn anh, đàn chị của em rồi?”

Tiết Bồng nhếch miệng cười, thấy đèn xanh đã bật thì lại khởi động xe rồi hỏi: “Nói chuyện lâu vậy rồi, em có biết chú Lục đây làm nghề gì không?”

Tòa nhà Cục thành phố đã ở cách đó không xa, Tiết Bồng đạp ga, tăng tốc tiến về trước.

Tôn Cần nói ngay không phải nghĩ ngợi: “Cùng nghề với em chứ gì, nếu không sao mà hôm qua vừa nhìn đã biết được hàng của em, còn tịch thu nguyên cả gói nữa chứ!”

Ồ, còn cả vậy nữa hả?

Tiết Bồng lại nhìn sang Lục Nghiễm qua kính chiếu hậu lần nữa.

Lục Nghiễm thản nhiên ngồi đó, khoé môi khẽ nhếch lên, ánh mắt sâu lắng, dáng vẻ bí hiểm này cũng chỉ xuất hiện khi anh đối phó với phần tử phạm tội mà thôi.

Chỉ là anh dịu dàng hơn với Tôn Cần nhiều, thậm chí lại còn cười nữa.

Nghe thấy thiết lập của Tôn Cần dành cho mình, Lục Nghiễm nghiêng đầu hỏi: “Chỉ vì tôi biết được hàng của cô nên tôi là người cùng nghề hả?”

Tôn Cần: “Tất nhiên rồi, người bình thường đâu có nhìn ghê được vậy, với lại anh ra tay rất nhanh, con nhà nghề hả?”

Lục Nghiễm lại cụp mắt cười: “Vậy cô có từng nghĩ là nếu không phải cùng nghề mà là đối thủ thì cũng có thể làm được vậy không?”

Tiết Bồng đã lái xe vào cổng tòa nhà Cục thành phố, nhanh chóng đến bãi đậu xe.

Tôn Cần nghiêng đầu, cẩn thận suy nghĩ rồi nói: “Thật ra tôi cũng có nghĩ có khi nào chú là cảnh sát không. Nhưng mà tôi biết ngay là chú không phải.”

“Ồ, tại sao vậy, nói nghe xem?” Tiết Bồng vừa đậu xe vào chỗ vừa hỏi.

Tôn Cần hết sức nghiêm túc “khoe khoang” trí thông minh: “Đầu tiên, nếu chú là cảnh sát thì hôm qua chú đã đưa em về Cục Cảnh sát rồi, mẹ em chắc chắn sẽ chạy tới mắng cho em một chập! Mấy người còn sẽ không cho tôi ngủ, thẩm vấn tôi xuyên đêm!”

Lục Nghiễm nhướng mày: “Mấy thứ này là cô xem trên phim đấy hả?”

“Phim cũng có nói sai đâu!” Tôn Cần nói: “Tôi có bạn bị bắt vào đây rồi, nó nói đại khái là vậy đấy, thẩm vấn trong mệt mỏi, giày vò nó kinh khủng lắm!”

Tiết Bồng cũng cười, kéo phanh tay, tháo đai an toàn, quay người nhìn ra sau hỏi: “Còn gì nữa?”

Tôn Cần nhìn khuôn mặt mỉm cười của cô nói: “Còn nữa là… khí chất của chú Lục không giống.”

Tiết Bồng lại nhìn sang Lục Nghiễm: “Sao lại không giống?”

Lục Nghiễm cũng bất ngờ nhìn Tôn Cần.

Tôn Cần nói: “Chị, chị không biết đâu, tối qua chú Lục bảnh xỉu luôn á! Chính xác là hoá thân của tổng tài bá đạo! Chú ấy tóm lấy em thế này này, một tay đặt trên cổ em, một tay bóp cổ tay em, em suýt ngã vào lòng chú tới nơi luôn rồi, chú còn nói bên tai em là: – Mò tới tận chỗ tôi để chào hàng, gan thật đấy, hửm?”

Tiết Bồng cuối cùng cũng nhịn hết nổi, khẽ cười thành tiếng.

Lục Nghiễm thoáng ngượng ngùng, hắng giọng mấy tiếng, hết sức nghiêm túc sửa lưng Tôn Cần: “Câu trước là tôi nói nhưng mà không có cái tiếng “hửm” đó.”

Tôn Cần lại cứ tiếp như là không nghe thấy: “Còn nữa á, lúc sau chú ấy đưa em ra khỏi quán bar, ôm em cả dọc đường, còn thế này…”

Tôn Cần vừa nói vừa giơ hai tay: “Đẩy phắt em vào tường, ép em sát tường đấy! Xong rồi lại lục ba lô em, kiểm tra căn cước của em, đồng phục của em, còn vứt mất tóc giả của em, sau đó còn đi theo em cả đoạn đường, bảo đảm em về hướng nhà rồi mới quay lại quán bar…”

Tiết Bồng lại liếc xéo sang Lục Nghiễm, trong nỗi kinh ngạc còn có chút nhìn bằng con mắt khác, trong nỗi phức tạp còn đan xen chút khó mà tin được.

Lục Nghiễm: “… …”

Cho đến lúc Tiết Bồng xuống xe, kéo cửa xe phía bên Tôn Cần nói: “Được rồi, xuống đi.”

Tôn Cần hí hửng bước xuống, vừa bước khỏi xe nhìn xung quanh, nụ cười trên mặt dần cứng lại, biến sắc thấy rõ.

Xung quanh toàn là xe cảnh sát, còn có cả cảnh sát mặc cảnh phục đi ngang qua.

Mấy chữ “Cục Cảnh sát thành phố Giang” được dựng cách đó không xa.

Tôn Cần thấp thỏm trong lòng, đầu óc lập tức trống không.

Lục Nghiễm đã bước tới, tóm lấy cánh tay cô ta, vừa đi về hướng toà Chi đội Hình sự vừa nói: “Đi thôi, đưa cô đi lấy giấy tờ.”

Mấy phút sau, Lục Nghiễm đưa Tôn Cần đến Chi đội Hình sự.

Hứa Trăn trong Chi đội biết rõ nhất tình hình tối qua, Lục Nghiễm thuật lại từ đầu tới cuối chuyện mình gặp Tôn Cần trong quán bar như thế nào, phát hiện ra ma túy trên người cô ta như thế nào cùng với việc Tôn Cần chuyển lời cho anh rồi để Hứa Trăn và Lý Hiểu Mông lấy lời khai cho cô ta.

Trong suốt một tiếng đó, Tôn Cần ban đầu không thể tin được, nghệt mặt ra, sau đó dần bình tĩnh lại rồi bắt đầu khóc lóc năn nỉ các anh, chị cảnh sát tha cho mình một lần, diễn đủ thứ tuồng, Lý Hiểu Mộng xem mà tấm tắc kinh ngạc.

Đến lúc ra khỏi phòng thẩm vấn, Lý Hiểu Mộng mới nói: “Con nít bây giờ, đúng là quá trời quá đất!”

Cùng lúc đó, Lục Nghiễm cũng đến phòng thực nghiệm kỹ thuật hình sự để phác họa chân dung, thuật lại năm sáu mươi phần trăm dáng vẻ của sát thủ trong trí nhớ.

Thật ra khuôn mặt tên sát thủ trông khá phổ biến, thuộc kiểu nếu nhìn sơ qua trong đám đông sẽ không có chút ấn tượng nào, vả lại một lúc là sẽ quên, chỉ có mỗi vết sẹo cho dao chém đi từ trán đến huyệt thái dương là khiến người ta khó mà quên được.

Đồng nghiệp ở phòng kỹ thuật âm thanh hình ảnh cũng đã đối chiếu với kho chân dung của cảnh sát, nhanh chóng tìm được nhân vật mục tiêu với mặt mũi có nét tương đồng cao, hơn nữa người này còn nằm trong danh sách đen, tên Lý Thành Kiệt, là tội phạm truy nã đã lẩn trốn ba năm, trước đây đã từng giết người.

Thế nhưng ba năm nay, ở các địa điểm như sân bay, ga xe lửa thành phố Giang đều không có ghi chép di chuyển của Lý Thành Kiệt, cũng có nghĩa là Lý Thành Kiệt vẫn luôn lẩn trốn ở thành phố Giang, hoặc là dùng những phương tiện giao thông khác.

Lục Nghiễm phòng kỹ thuật âm thanh hình ảnh, vừa nhớ lại chi tiết tối qua vừa đi về phía khoa kiểm nghiệm dấu vết, suy nghĩ rất nhập tâm.

Lúc đi đến cửa khoa kiểm nghiệm dấu vế thì nghe thấy Mạnh Nghiêu Viễn và Tiết Bồng đang tám chuyện với nhau.

Tiết Bồng vốn định về Cục thành phố làm mấy việc lặt vặt, đợi đến thứ Hai mới bắt đầu kiểm nghiệm số vật chứng tối qua Mạnh Nghiêu Viễn mang về nhưng bên Chi đội Hình sự lại gọi điện tới, bảo đang cần gấp giấy tờ của Tôn Cần, mong có thể thu thập chứng cứ kiểm nghiệm nhanh chóng, Tiết Bồng và Mạnh Nghiêu Viễn bắt đầu thu thập dấu vân tay trên giấy tờ.

Vì giấy tờ là mặt phẳng, cầm lên hoặc đặt xuống đều rất dễ để lại dấu vân tay tương đối hoàn chỉnh, hơn nữa dấu vân tay không dễ bị biến dạng.

Tất nhiên thì ngoài dấu vân tay ra, họ còn tìm được các dấu vết khác trên giấy tờ, ví dụ như bột LSD “tem giấy”, một số thành phần hoá học của mỹ phẩm, bao gồm cả dầu và cồn vân vân.

Đến lúc xử lý xong, Mạnh Nghiêu Viễn mới lải nhải: “Trung học số mười sáu khu phía Bắc hả? Trường bà mà đúng không?”

“Ừm.” Tiết Bồng lên tiếng, bỏ giấy tờ vào một túi nilon đặt ở một bên: “Nhưng mà không biết bây giờ thành ra thế nào rồi, tôi nhớ lúc tôi còn đi học, chưa nghe tới mấy chuyện học sinh nào như thế bao giờ, vừa bán dâm vừa phân phát ma tuý.”

“Đâu có nói vậy được, có khi lúc bà đi học cũng có mà bà không biết ấy thôi.”

Mạnh Nghiêu Viễn tiếp: “Với tính cách của bà ấy, chắc là các mối quan hệ ở trường của bà khá là hẹp, bà lại không thích giao tiếp với người ta, quen tới lui một mình rồi, dù có chuyện tương tự xảy ra bà cũng không chú ý tới, với lại người ta cũng sẽ không nói với bà.”

Tiết Bồng nói: “Đúng rồi, đúng là không phải chuyện trong cuộc sống của tôi, tôi cũng không hiểu được, làm ra mấy chuyện thế này mà không cân nhắc tới hậu quả, muốn cái gì cơ chứ? Ban nãy trên đường tới đây, tôi còn nói chuyện với con bé mấy câu, cũng không có thấy nó có vẻ gì là có nỗi khổ tâm riêng, hình như là tự nguyện, còn đem chuyện phân phát ma tuý ra khoe khoang khoác lác nữa chứ.”

“Hời, để mua đồ hiệu chứ gì!” Mạnh Nghiêu Viễn chỉ vào cái ví đựng thẻ bảo: “Cái mẫu ví đựng thẻ này là của Dior đấy, cỡ nào cũng phải mấy nghìn tệ quá? Cái này còn mới chỉ là một cái ví đựng thẻ, chắc chắn cô ta còn mua nhiều thứ khác nữa.”

Tiết Bồng không nói tiếp, chỉ khẽ thở dài, nhớ lại cuộc sống thời cấp Ba của mình, so với Tôn Cần, môi trường học tập của cô thời đó quả thật rất đơn giản.

Thật ra bất cứ trường nào cũng có những góc khuất, cũng sẽ có những chuyện bạo lực, dù điểm thi vào trường ban đầu của mọi người đều ngang ngang nhau thì sau một thời gian, khoảng cách giữa nhau cũng sẽ dần cách biệt, tính cách cũng sẽ thay đổi vào tuổi dậy thì, tạo nên mọi loại nhóm nhỏ.

Nhưng mà đúng như Mạnh Nghiêu Viễn nói, tính cách của cô khá là “độc”, cũng khá là “không quan tâm tới ai”, ngoài trường học, nhà, thư viện, cô rất ít khi đến những nơi khác.

Trong mắt các bạn, cô có tính cách lầm lì, khó gần, cũng không hay cười, có tiệc tùng gì sôi động cũng không ai gọi cô đi, vì thế cô càng không thể nào biết đến những chuyện như Tôn Cần có thể tiếp xúc với những thứ như thế này.

Nhưng mà cô cũng rất may mắn, vì những bạn có tính cách hướng nội kiểu như cô dù là nam hay nữ đều rất dễ bị các bạn khác tẩy chay và bắt nạt, cô không những chưa từng gặp tình cảnh đó bao giờ mà còn ngược lại hoàn toàn, dường như các bạn đều hơi sợ cô, cũng không biết tại sao, mà cô cũng không từng tìm hiểu.

Tiết Bồng thừ người một lúc, đến khi Mạnh Nghiêu Viễn lại bắt đầu chủ đề mới.

“À đúng rồi, tôi có hai cái phốt, nghe không?”

Tiết Bồng còn không thèm ngước mắt lên, chỉ nói: “Không có hứng.”

Mạnh Nghiêu Viễn hí hửng: “Bà còn chưa nghe mà, sao biết không hứng? Có liên quan tới vụ án đấy.”

Tiết Bồng đã dọn dẹp đồ trên bàn, chuẩn bị về nhà sớm, vừa nghe thấy lại quay người sang, bán tín bán nghi nhìn y: “Vụ nào?”

Mạnh Nghiêu Viễn nói: “Một cái là phần sau của vụ nhà họ Cao, một cái là tình tiết bên trong của vụ người mẫu, nghe cái nào trước?”

Tiết Bồng hơi ngạc nhiên, ban đầu còn tưởng Mạnh Nghiêu Viễn lại sắp nói xàm nói đế, không ngờ lại nói đến công việc.

“Ồ, nói vụ người mẫu trước đi, tình tiết gì bên trong?”

Mạnh Nghiêu Viễn bắt đầu khoe khoang, tựa xéo vào mặt bàn nói: “Ba từ khoá: Cưỡng hiếp giết người liên hoàn, hành vi lệch lạc tình dục, thành phố Xuân.”

Tiết Bồng ngẩn người một lúc, nhanh chóng xâu chuỗi lại ba từ khoá, tức khắc nhận thấy điểm khác thường bên trong.

Cũng có nghĩa là người mẫu chết tại nhà riêng hoàn toàn không phải chuyện ngẫu nhiên mà còn có liên quan tới vụ án xảy ra ở thành phố Xuân, có thể là vụ án liên hoàn.

Mạnh Nghiêu Viễn: “Sao, hoảng hồn chưa?”

Tiết Bồng gật gù rồi lại nhìn y: “Vậy vụ thảm sát nhà họ Cao thì sao?”

“À, bà đợi chút.” Mạnh Nghiêu Viễn nhanh chóng lấy điện thoại ra, lướt mấy tấm ảnh chìa cho Tiết Bồng xem.

Tiết Bồng đón lấy xem, nhận ra mấy bức ảnh đều được lưu trong một trang web của Mỹ.

Trang web này vừa có thể đăng bài, cũng có diễn đàn để mọi người cùng thảo luận, tất nhiên đa phần đều là tiếng Anh nhưng nội dung trong mấy bức ảnh này đều là tiếng Trung, hơn nữa Tiết Bồng cũng không lạ gì, nội dung nói về nhiều chi tiết trong vụ thảm sát nhà họ Cao, hệt như bài đăng mấy hôm trước của Trương Tiêu.

Tiết Bồng dời mắt, nhìn lên tên tác giả, “Silly talk” (Chuyện ngớ ngẩn).

Tiết Bồng yên lặng vài giây, trả điện thoại cho Mạnh Nghiêu Viễn: “Cái này thì chứng minh được gì?”

Mạnh Nghiêu Viễn nói: “Bà có biết trang mạng này hot cỡ nào không, bà có biết bao nhiêu người theo dõi bài này không, Hoa kiều bên đó đều xem cả, lan truyền khắp nơi hết rồi!”

“Vì nó thỏa mãn tâm lý hiếu kỳ của con người thôi, trên Weibo trong nước nó cũng nổi lắm mà.”

“Nhưng mà cái tên Silly talk này là ai? Sao người này lại phải lan truyền khắp nơi chuyện này?”

“Chắc là chia sẻ từ Weibo trong nước.”

“Không không không, bà xem ngày tháng đăng bài đi.”

Tiết Bồng nhìn theo hướng tay Mạnh Nghiêu Viễn chỉ, lập tức sững sờ.

Thời gian đăng còn sớm hơn Trương Tiêu một tuần.

Mạnh Nghiêu Viễn: “Theo tôi thấy thì má Chung Ngọc cũng rảnh ghê, lúc đăng bài này chắc tâm lý cô ta dằn vặt lắm, cảnh sát mình đã sắp tìm cô ta hỏi chuyện đến nơi rồi, cô ta lại còn rảnh rang làm mấy chuyện này? Dù cô ta có lan truyền thân thế thê thảm của mình với Trần Lăng ra khắp thế giới thì có thể thay đổi được gì, giết người là giết người, cũng sẽ bị pháp luật chế tài thôi.”

Đúng vậy, điều này đúng là bất hợp lý.

Tiết Bồng ngẫm nghĩ, cô cũng không nghĩ được động cơ để Chung Ngọc làm chuyện này, thấy cứ như rảnh quá không có chuyện gì làm ấy.

Cho đến lúc một giọng nói bỗng nhiên cất lên: “Tôi lại không nghĩ là do Chung Ngọc đăng đâu.”

Tiết Bồng và Mạnh Nghiêu Viễn vô thức nhìn ra cửa, Lục Nghiễm đang bước vào.

Lục Nghiễm trùng hợp vừa nghe được cái phốt này, lập tức đưa ra kết luận.

Mạnh Nghiêu Viễn hỏi: “Ấy, đội phó Lục, vết thương trên người anh thế nào rồi?”

Lục Nghiễm nói: “Đỡ nhiều rồi, hôm qua may là có mọi người.”

Mạnh Nghiêu Viễn: “Đâu có, việc nhỏ thôi mà, anh không biết ấy chứ, hôm qua lúc anh nằm trên đất, bọn tôi nhìn mà sợ muốn chết…”

Nhưng Mạnh Nghiêu Viễn còn chưa nói xong, Tiết Bồng đã cắt lời: “Ban nãy anh nói anh nghĩ không phải Chung Ngọc đăng là do đâu?”

Lục Nghiễm nói: “Vụ án nhà họ Cao đã kết thúc thẩm tra, Viện Kiểm sát cũng đã xét duyệt vụ án, quyết định khởi tố, vì thế tiếp đến Chung Ngọc sẽ bị toà án thẩm vấn. Bây giờ cô ta lại đăng một bài thế này lên mạng xã hội, gây nên sức ảnh hưởng, việc này hoàn toàn không ích lợi gì cho cô ta, ấn tượng của quan tòa với cô ta sẽ chỉ càng tệ hơn, tại sao cô ta lại phải làm như vậy? Hơn nữa luật sư của cô ta cũng sẽ không đồng ý để cô ta làm chuyện này, trừ khi cô ta muốn nhanh chóng bị xử tử hình.”

Mạnh Nghiêu Viễn nói: “Cũng có lý.”

Lục Nghiễm nhoẻn miệng, chuyển chủ đề: “Phải rồi, tôi đến lấy giấy tờ của Tôn Cần, bên đó đã lấy lời khai xong rồi, giờ tôi chuẩn bị về.”

“À, được.”Mạnh Nghiêu Viễn đứng dậy đưa giấy tờ cho Lục Nghiễm.

Lục Nghiễm đón lấy, bước đi ra ngoài.

Giọng của Tiết Bồng thoáng qua: “Đừng quên đón Barno đấy.”

Lục Nghiễm nghiêng người gật đầu: “Anh nhớ mà.”

Sau đó thì rẽ ra khỏi cửa.

Trong phòng yên lặng được vài giây, Mạnh Nghiêu Viễn mới nhìn lại Tiết Bồng với ánh mắt quái gỡ.

Tiết Bồng không để ý đến y, cô dọn dẹp đồ trên bàn, chuẩn bị rời đi.

Mạnh Nghiêu Viễn lại chặn đường cô, đột nhiên lên tiếng: “Hai người hơi lạ à nha…”

Tiết Bồng liếc nhìn y: “Ông đi khám mắt đi được rồi đó.”

Mạnh Nghiêu Viễn kỳ quái xuýt xoa: “Bà có ngửi được một cái mùi hết sức kỳ lạ không? Cái mùi bay giữa bà với đội phó Lục ấy, vừa sượng sùng vừa mập mờ, lại cứ loáng thoáng như là… À, đúng rồi, gian tình! Chính xác, phải gọi là gian tình, mùi vị gian tình! Nói đi, hai người xảy ra chuyện gì rồi?”

Tiết Bồng không tiếp, cũng không để lộ bất cứ manh mối nào, cô chỉ nhướng mày, lạnh nhạt nhìn Mạnh Nghiêu Viễn.

Thế nhưng trong lòng cô lại không khỏi thấy thần kỳ, khứu giác của Mạnh Nghiêu Viễn thật sự còn thính hơn cả mũi của Barno.

Vừa nãy hình như cô với Lục Nghiễm cũng không có tương tác gì đặc biệt, cứ như ngày thường vậy thôi, gió thổi không chút dấu vết, nhạt như nước, Mạnh Nghiêu Viễn thấy có vấn đề ở câu nào, chữ nào vậy chứ?

Tiết Bồng lại cụp mắt rồi ngước mắt nhìn y, đột nhiên lại cười hết sức giả tạo: “Vậy ông thấy cái mùi gian tình loáng thoáng này có giống ông với Diêu Tố Vấn không?”

“…” Mạnh Nghiêu Viễn bỗng chốc như gặp phải chuyện tâm linh: “Trời má, nhắc chi vậy, làm ông đây hết hồn!”

Tiết Bồng liếc xéo y, lách qua y đi thẳng về cửa: “Bảo trọng nha.”

Mạnh Nghiêu Viễn: “Trời cha mẹ ơi, tôi với Diêu Tố Vấn không có gì thiệt nha, bà đừng có nghĩ lung tung, cũng đừng có nghĩ lung tung! Đừng có làm tôi bị phá giá!”

Câu nói đi theo Tiết Bồng ra tới tận cửa.

Tiết Bồng vừa bước qua cửa, mới xoay bước, hơi ngước mắt lên đã gặp phải… Diêu Tố Vấn đang vừa bước qua cửa.

Tiết Bồng khựng lại, kinh ngạc thực sự.

Mạnh Nghiêu Viễn đứng bên trong còn không biết trời trăng gì, vẫn đang càm ràm, tiếng nào tiếng nấy đều vọng hết ra đây.

Vào lúc này, Tiết Bồng nhìn thấy rất rõ vẻ bối rối và khó chịu không kịp che giấu trên mặt Diêu Tố Vấn nhưng Diêu Tố Vấn cũng ráng gượng lại, không muốn mất mặt trước mặt Tiết Bồng.

Tiết Bồng không giỏi xử lý tình huống như thế này, nếu bây giờ đi vào phòng bảo Mạnh Nghiêu Viễn câm mồm lại thì lại càng lộ liễu hơn, mối quan hệ của họ thì vẫn chưa tới nước phải đứng đây an ủi Diêu Tố Vấn mấy câu, hơn nữa còn sẽ bị Diêu Tố Vấn coi như là cô đang giả vờ tốt bụng, đứng hóng hớt.

Lúc này, điều Diêu Tố Vấn không mong muốn nhất là có người thứ ba chứng kiến.

Thế là Tiết Bồng chỉ gật đầu với Diêu Tố Vấn rồi bước đi.

Trước/193Sau

Theo Dõi Bình Luận