Saved Font

Trước/1975Sau

Hổ Tế

Chương 1955

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Dưới sức mạnh to lớn của Dương Tiêu, người đàn ông vạm vỡ đột nhiên rên lên, nhìn kỹ thì thây chân của anh ta đột nhiên thay đôi hình dạng, loại cảm giác này không khác gì cục đá trăm cân đè lên hai chân anh ta.

Hai chân bị đau, người đàn ông vạm vỡ bật khóc tại chỗ, tay phải run!ÂY, chiếc rìu trên tay buôn bã rơi XuÔng.

Dương Tiêu tiện tay túm lấy Cây rìu, vẻ vui đùa trên mặt càng ngày càng đậm.

“Giết cậu ta, giết cậu ta cho tôi, cùng lên, tất cả cùng lên hết cho tôi!” Tông Thẩm tức giận gâm lên.

“Giết anh ta!” Đám người xúm lại.

Tát cả đều trông rất hung bạo, tất cả đều cầm rìu sắc bén, muốn ‘chém Dương Tiêu ngã ngay tại chỗ.

Tuy nhiên, ngay lúc bọn họ đồng loạt tới gân Dương Tiêu, chân phải của Dương Tiêu đã hóa thành bóng mờ.

Bốp bốp bốp bốp bốp bóp!

Trong phút chốc, Dương Tiêu dùng chân phải đá mạnh vào mu bàn chân của nhóm người này.

Ói! Ối ối ối!

Giây tiếp theo, nhóm đàn em của Tông Thâm đều hét lên như giết heo, sắc mặt tái xanh.

Bịch bịch bịch bịch!

Ngay sau đó, mấy chục người ngã xuông đật, lân lượt ôm chân, đau đón nước mặt chảy ròng ròng.

Tàn phế! Chân của tất cả bọn họ bị tàn phế hết!

“Con mẹ nó!” Nhìn thấy đám đàn em của mình đều bị Dương Tiêu phế trong nháy mắt, Tống Thâm gân như quỳ rạp trên mặt đất, toàn thần chân động.

Anh ta đã từng nhìn thầy kẻ biến thái, nhưng anh ta chưa bao giờ nhìn thấy một kẻ biến thái như vậy.

Đây là đang quay phim hả?

Một cú đá phế chân của một người, đây không phải chỉ có trong kịch bản tên phim ảnh thôi sao?

Khương Hiên càng sợ tới mức cả người run lên, anh ta nghe nói kỹ năng của Dương Tiêu rât tốt, những không ngờ sức mạnh của Dương Tiêu lại kinh khủng như vậy.

Không hỗ là khiêu khích sự tồn tại của toàn bộ nhà họ Khương, đúng là còn kinh khủng hơn những gì anh ta tưởng tượng.

Dương Tiêu cầm rìu tà khí lẫm liệt đi về phía Khương Hiến.

Dưới khí thế to lớn của Dương Tiêu, Khương Hiến quỳ xuống đất, cả người run lên: “Tổ tông, Dương Tiêu tô tông, xin anh hãy tha cho tôi, xin anh hãy tha cho tôi, tôi có mắt như mù xúc phạm anh, nhà họ Khương chúng tôi xúc phạm anh là điêu ngu ngốc lớn nhất!”

Kinh hãi, Khương Hiến hoàn toàn kinh hãi!

Khiêu khích Dương Tiêu nhiều lần, Khương Hiến biết nếu anh ta không làm Dương Tiêu hài lòng, anh ta chắc chắn sẽ chết không thể chết thêm nữa.

Dương Tiêu vô hại tới trước mặt Khương Hiến cười nhẹ: “Anh Khương, tôi đã nói sẽ tính toán một cục trong ngày chôn cất bồ tôi, anh đi đi!”

“Cái gì? Anh… anh lại có thể thả tôi đi?” Khương Hiền rất kinh ngạc.

Trên mặt Dương Tiêu tràn đầy ý cười: “Đúng! Anh đi đi, mau đi đi!”

Mặc dù Khương Hiền rất khó tin, nhưng anh ta võ thức nói: “Cảm ơn tổ tông không giết, cảm ơn tổ tông không giêt!”

Trước/1975Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Đô Thị Mạnh Nhất Võ Đế