Saved Font

Trước/10Sau

Hổ Xinh Đẹp, Sói Đùa Giỡn

Chương 8

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Nhìn Bảo Oa dùng hành vi phóng tình kiều mị để khiêu khích, Kích Liên Thiên mới vừa phát tiết xong lại lạo nhạo cả người, trong lòng dục hỏa lại bừng cháy dữ dội, tinh thần phấn chấn kích động, nam căn hùng dũng ngóc dậy, sẵn sàng lâm trận.

Hắn dùng bàn tay khẽ đẩy nàng nằm xuống, không chút chần chừ chồm lên người nàng, dùng sức nặng toàn thân áp đảo thân hình mê người nóng bỏng.

“ Nữ tử của hồ tộc nổi tiếng là cao thủ trong việc giường chiếu nhưng so với nàng chẳng qua là “múa rìu qua mắt thợ”, Bảo Oa, nàng thực làm cho ta điên loạn, nàng thực sự là bị nhóm hổ mẫu dạy cho hư hỏng mất rồi!”

Bảo Oa phong tình mà cười thật duyên dáng,“ chàng không thích ta làm chuyện xấu sao?” hai cái chân thon dài lại chủ động quấn lấy cái hông trường kiện, đầu ngón chân lại tà ý mà vuốt lên vuốt xuống, dọc theo sống lưng của hắn.

“ Thích! Ta rất thích !”hắn nằm ở trên người nàng, nam căng bừng bừng, dương dài, cứng nóng hoạt huyệt khẩu, chuẩn bị tiến vào nàng.

Hoa khẩu cảm nhận được sự rung động, nóng ấm từ vật thể kia truyền đến, hai cánh hoa không ngừng mấp máy, động khẩu chờ mong được cường lực va chạm, nhanh chóng lấp đầy phần trống trải không thể lí giải, khoái cảm mãnh liệt làm cho giọng nàng run run

“ Liên lang, nhanh lên tiến vào…… Ta chờ không kịp !”

Đồng tử lục sắc vì kích tình mà phủ một màng hơi nước lờ mờ, lung linh, càng làm cho nàng xinh đẹp động lòng người.

Tình dục đã bức hắn đến cao trào, đòi hỏi, khao khát muốn được bùng nổ, hắn không còn có thể không chế bản thân, lắc mông tiến thẳng về phía trước, đầu nhấc lên, ý loạn tình mê, thanh âm khàn khàn bật ra từ yết hầu.“ Bảo Oa……”

Nam căng rực lửa, to lớn như hùng sư dũng tiến lấp đầy huyệt khẩu bé nhỏ, từng ngóc ngách trong đường hầm bí mật đều được căng ra, lấp đầy đến cực hạn, hoa huyệt không ngừng co rút, hấp thụ nam căn ra vào, nhiệt tình như hỏa, xuân tình như mây.

Thủy động xuân tình kia không ngừng buộc chặt, dục vọng hoàn toàn khiến Kích Liên Thiên điên cuồng, mất đi không chế, hắn chưa kịp đợi cho Bảo Oa thích ứng với nam tính cường đại của bản thân, bất chấp tiếng rên rỉ đau đớn kiều mị của nàng đã cuồng loạn tiến lên, như ngựa đứt dây cương, rong ruổi không ngừng trong cơ thể của nàng .

Bảo Oa đau đớn nhanh chóng qua đi, kích tình như sóng triều đánh úp lại, hơn nữa sóng sau còn cao hơn sóng trước, nhấn chìm nàng trong nguồn ân bể ái, khoái cảm dào dạt từ hạ thân truyền đến, lan hết toàn thân, hai đỉnh tuyết lê vì va chạm cường đại bên dưới mà không ngừng đong đưa, cọ sát vào khuôn ngực rắn chắc của hắn, sinh ra một tư vị khoái cảm khác, nàng nhịn không được, không ngừng rên rỉ. Cùng hắn sên ca.

“ Liên lang…… Ân a…… A……”

Tiếng rên rỉ mê hoặc của nàng như một liều thuốc kích thích, châm dầu vào dục hỏa đang cháy hừng hừng của hắn, hắn nâng mộng, cố gắng đâm thật sâu vào trong nàng, cảm nhận sự chật hẹp, từng thớ thịt trong động bích không ngừng ve vuốt, mút chặt lấy nam tính căng tức, điên cuồng, chính là cảm giác này, trong đầu hắn giờ phút này chỉ còn tình dục, hắn muốn tiến sâu hơn nữa, nhanh hơn nữa, mạnh hơn nữa…

Khinh trừu thiển đưa, cường lực tiến lên, hắn không ngừng tăng mạnh nàng sở cảm nhận được khoái cảm, bạc môi nóng như lửa cũng không ngừng mân mê từng tấc da thịt trên người nàng, cái lưỡi thô ráp liếm mút, dọc theo xương quai xanh, trượt theo từng đường nét của cơ thể, lướt qua cánh tay ngà ngọc, mút lấy từng đầu ngón tay, chăm sóc chu đáo từng nụ hoa đỏ hồng dựng đứng…hấp thụ ngọt ngào.

Động tác của hắn không ngừng, dưới cường lực, trên nhu hòa, làm nàng không ngừng kinh ngâm, hắn lại vì thanh âm huyền nhuyễn này mà hết lần này đến lần khác không ngừng muốn nàng, hơn nữa khát vọng càng lúc càng lớn, không ngừng lên cao.

“ Trời ơi! Ta mau bị ngươi làm tan chảy …… Ân…… Thật là thoải mái…… A……”

Cũng không biết hắn rốt cuộc nằm ở trên người nàng bao lâu, chỉ biết xuân thủy theo kích tình mà không ngừng tràn ra, khiến hạ thân cả hai đều nhớp nháp, ngay cả nhụy hoa sen nơi bọn họ đang ân ái cũng là một mảnh lầy lội…

“ Ân ách…… Ân……”

Triền miên kéo dài không dứt, song tình dồn dập, Bảo Oa ý loạn tình mê, ngập chìm trong dục vọng, ý thức dần trở nên mơ hồ, sau vài lần cuồng tiến, nam căn luôn chôn sâu tận đáy hoa tâm, mạnh mẽ lui ra, cường lực tiến vào, như rút đi toàn bộ khí lực của nàng, cuối cùng nàng cũng chìm vào hôn mê, mệt mỏi quá độ mà mất đi ý thức. (Pan: còn ta thì mất hết máu !!! T__T)

Thân hình uể oải vô lực của Bảo oa vẫn không làm Kích Liên Thiên mất đi dục hỏa, hắn chỉnh đổi tư thế của nàng, xoay người nàng lại, nâng nửa người thiên hạ kiều mị lên, tạo thành tư thế chồm hổm, hắn lại cuồng dã đem nam căng cứng dài từ phía sau sát nhập hoa huyệt, tiếp tục trừu đưa, dũng mãnh tham tiến vào mật động.

Tuy rằng nàng ngất đi, nhưng thân thể của nàng vẫn trầm luân, phát sinh phản ứng với hành vi bá đạo của hắn, hai đỉnh hoa sơn vẫn cứng lên, dựng ngạo nghễ, màu hồng phấn như cánh hoa đào lại bị tình dục nhuộm thành đỏ tươi bắt mắt hai quả anh đào chín mọng.

Từ bên trong động huyệt lại trào ra vô số mật dịch, hoa tâm vẫn không ngừng co rút , bao bọc chặt chẽ, hút lấy nam căng sưng to, nóng như thép luyện, làm hắn một lần nữa đạt tới cao trào.

“ Trời ơi…… Ân……”

Gầm lên một tiếng, Kích Liên Thiên đem tất cả dục vọng phát tiết bắn vào tận sâu hoa kính, nam căng vẫn chôn chặt trong hoa huyệt yêu kiều, không ngừng run lên, khát vọng cuối cùng cũng đạt được thỏa mãn……

Sau giờ ngọ, trải qua một trận rồi lại một trận mây mưa cuồng nhiệt, Kích Liên Thiên cùng Bảo Oa gắt gao ôm nhau, lại hàn huyên một lát rồi chợp mắt ngủ.

Ngủ say trước nhưng thanh tỉnh trước vẫn là Bảo Oa, nàng chớp chớp đôi mắt, đôi mắt như ngọc lục bảo ẩn ẩn một chút sương mờ, lại càng long lanh lấp lánh.

“Liên lang……”

Nàng thấp giọng ngọt ngào, nghiêng người đã thấy mình đang nằm trong vòng tay ôm ấp của tình lang, đập thẳng vào tầm mắt lại là vòm ngực trường kiện, không hề che đậy của hắn, làm trái tim bé nhỏ bất giác đập sai một nhịp, bàn tay vuốt lên bờ vai hắn, người nào đó mắt còn chưa hé ra, đầu óc còn chưa thanh tỉnh, trên môi đã cong thành một đường tú lệ, ý cười trên mặt tràn đầy.

Bị hắn ôm chặt vào trong ngực, làm cho nàng trong lòng ấm áp.

Thật may mắn lúc đó nàng đã chạy vào trong Tùng lâm, thật may mắn vì đề cho hắn “bắt” nàng, nếu không giờ phút này nàng sao có thể nằm trong vòng tay ấm áp của hắn, cảm nhận nhịp tim đang đập trong ngực hắn, cùng hắn trải qua những cảm xúc ngọt ngào của ái tình.

Tuy rằng từ nhỏ đến lớn nàng đều là đối tượng được mọi người che chở yêu thương, chẳng những áo cơm sung túc, không lo không nghĩ, vô ưu vô lo, càng đừng nói có ai làm cho nàng chịu qua nửa điểm ủy khuất, nhưng mà nàng cảm thấy, tất cả những điều này cũng không sánh bằng cảm giác bây giờ, nàng nằm trong lòng hắn, được hắn ôm ấp, một loại hạnh phúc không lời cứ dâng lên trong lòng, lấp đầy cả trái tim.

Bảo Oa đang chìm trong suy nghĩ của chính mình, nàng không phát hiện Kích Liên Thiên đã muốn tỉnh, thẳng đến trên đỉnh đầu truyền đến tiếng nói trầm thấp của hắn.

“ Nàng đang suy nghĩ cái gì?”

Nàng lấy tay cánh tay hoàn trụ hắn, nũng nịu trả lời:“Nhớ nhà, tưởng a nương, nhớ đến lúc trước ta ở phía sau phơi dược thảo…… Hì hì…… Được rồi…… Ta suy nghĩ đến chàng…… Suy nghĩ chàng hư hỏng! Đừng tao ta …… Hì hì……”

Bởi vì Kích Liên Thiên đại chưởng bao trụ lấy một bên ngực của nàng, vân vê xoa nắn, một tay lại vuốt nhè nhẹ trên da thịt bên eo nhỏ láng mịn mẫn cảm cù cù, cho nên cả người Bảo Oa run run, nhột nhạt từ đầu ngực, eo nhỏ truyền đến làm nàng cười đến ngay cả nước mắt đều chảy ra, cái miệng đỏ mọng nhỏ nhắn chu lên, vừa cười vừa van nài hắn đừng tiếp tục làm loạn.

Cho đến khi nàng cười run rẩy hết cả người, cười đến hô hấp cũng hổn hển, Kích Liên Thiên thế này mới thu tay lại, ôm nàng xoay người, làm cho nàng nằm ngửa, lấy tay âu yếm mà vuốt lên khuôn mặt xinh đẹp, ôn nhu nói.

“Nàng là thật nhớ nhà sao? Nói cho ta nghe về cuộc sống trước kia của nàng.”

Nằm ở trên bá vương phù liên thật sự là thoải mái vô cùng, hơn nữa bốn phía trong không khí lại tản mát một loại hương thơm thanh khiết, gió nhè nhẹ thổi, không khí thanh thuần mát rượi, Bảo Oa hít một hơi thật sâu, quyết định nói cho Kích Liên Thiên hiểu được địa vị của nàng ở trong tộc, nếu bọn họ yếu cùng một chỗ, tương lai đứa nhỏ của bọn họ sở yếu thừa kế trách nhiệm…… nhất định phải nói cho rõ ràng.

Bảo Oa nhìn Kích Liên Thiên bằng đôi mắt ngọc bích xinh đẹp, chậm rãi nói:“ Chàng hẳn là biết, trong Ngọc hổ tộc của thiếp, thân phận tôn quý nhất , trừ bỏ hoàng thất còn có……”

“Còn có Hổ vu nữ!” Kích Liên Thiên lên tiếng trả lời.

“ Chàng có gặp qua sao?”

“ Không có, chỉ biết là Ngọc hổ tộc tôn xưng các nàng là thánh nữ, xưng thần, kính trọng, các vị trí quan trọng trong tộc như là dược sư, chú sư, ngay cả thánh thú xưng tôn bảo hộ tộc thị từ xưa đến nay đều do các nàng chấp quản, đời đời lưu truyền cho người kế vị” Kích Liên Thiên đem những gì hắn biết đều nói ra.

“ Đúng, trách nhiệm của hổ vu nữ chính là như chàng vừa nói, bất quá bởi vì chưa thấy qua, cho nên khó trách chàng cùng An Đạt không biết ta cùng với hổ nhi bình thường không tương tự mao sắc (màu lông), toàn thân không có tạp sắc (màu sắc hỗn tạp) là biểu tượng đặc hữu của hổ vu nữ, chúng ta kế tục tất cả năng lực từ xương máu của vu nữ tiền nhiệm, cho nên nguyên hình bên ngoài tự nhiên là nối tiếp màu sắc của hổ vu nữ đời đời truyền lại, trong Ngọc hổ tộc là đại biểu tôn quí, vạn vật chi vương”.

Kích Liên Thiên không nghĩ tới mỹ nhân đang nằm trong lòng lại là hổ vu nữ, địa vị tối cao trong Ngọc Hổ tộc, vốn nghĩ đến bộ lông tuyết trắng vô tạp sắc của “tiểu mỹ nhân” là một loại đột biến linh tinh gì đó, không ngờ đến đó là biểu tượng cho thân phận tôn quí, quan niệm này thật là sai lầm.

Mà sai lầm này quan niệm chẳng những dẫn đến phán đoán sai lầm, càng khiến về sau làm cho bọn người An Đạt lại phát sinh hiểu lầm “nghiêm trọng”.

“Như vậy, cảm giác của ta ngay lúc đó là chính xác a?” Kích Liên Thiên nắm lấy bàn tay nhỏ của Bảo Oa nhẹ nhàng mà nắm chặt.

“Nhưng nàng cũng rất kỳ quái, vì sao khi ta lấy nàng ra từ cạm bẫy lại không cho chúng ta biết nàng là Ngọc hổ? Còn có, dựa vào năng lực của nàng, cạm bẫy nho nhỏ theo lý thuyết là không thể chế trụ được nàng mới đúng?”

Bảo Oa cười khẽ thè lưỡi, rụt lui đầu vai,“ Ta sợ thôi!”

“ Sợ cái gì? Chúng ta nếu biết nàng là Ngọc hổ, càng không có khả năng hội ăn nàng đi? Có cái gì phải sợ hãi ?” Kích Liên Thiên khó hiểu.

“ Ân…… Sợ chàng không muốn xem ta là đối tượng để yêu thương! Sợ chàng cảm thấy ta mạc danh kỳ diệu tới tìm chàng là ta rất kỳ quái, sau đó bài xích ta nha! Cũng sợ có tộc nhân đi ra tìm ta, cho nên ta mới ẩn khởi hơi thở của mình, không cho bọn họ phát giác nha!” đừng tưởng rằng nàng lớn mật tới tìm người trong mộng liền cho rằng nàng cái gì cũng không sợ, nàng lo lắng rất nhiều a!

“ Thì ra là thế, nhưng mà nàng biết không? Chính là bởi vì ý định giấu diếm thân phận của nàng, thiếu chút nữa làm cho ta bị bọ họ cho là cá tính biến thái a!” haiz, hắn cho đến tận lúc biết nàng là Ngọc hổ, tâm tình mới yên ổn, cũng khó trách bọn người của An Đạt…

Lần này đổi lại là nàng vẻ mặt tràn đầy khó hiểu .“ Ách…… Khó hiểu, thỉnh nói tỉ mỉ rõ ràng!”

“ Đem nàng mang về phòng ngày đầu tiên, ta thay nàng đặt tên, tình hình đó nàng còn nhớ rõ đi?” nhìn thấy Bảo Oa gật đầu, Kích Liên Thiên tiếp theo nói:“ Ta gọi là nàng là “tiểu mỹ nhân” thỏa mãn “hư vinh” của nàng, sau đó……”

Ngừng lại là vì Kích Liên Thiên bị Bảo Oa nhéo một phen,“…… Nàng lấy hình thái tiểu hổ đi đến trước mặt ta, dùng đầu lưỡi đáng yêu liếm mặt cùng miệng của ta, nhớ rõ không?”

Bảo Oa lại nhu thuận gật gật đầu, đồng ý hắn tự thuật thực phù hợp với sự thật.

“Thời điểm đó, ta thiếu chút nữa bị phản ứng của chính mình cấp hù chết.” Kích Liên Thiên hiện tại hồi tưởng lại cảm giác lúc đó, trong lòng vẫn còn sợ hãi a!

“ Ách…… nghiêm trọng vậy sao?” Hắn sao lại phản ứng mạnh như vậy? Bất quá là bị nàng dùng đầu lưỡi liếm liếm, có tất yếu thiếu chút nữa bị hù chết không?

“ Lúc ấy toàn thân của ta đều có một cảm giác, cái cảm giác mà khi giao hoan nhận được khoái cảm, mà thời điểm đó nàng vẫn là chích tiểu lão hổ, nàng nói, ta sẽ không nghĩ đến chính mình là cái biến thái sao? Ta chẳng những với nguyên hình chưa tiến hóa có hứng thú, mà còn lại là ấu hổ vị thành niên……”

Bảo Oa trên mặt hiểu rõ biểu tình thoáng an ủi Kích Liên Thiên, “Cảm giác không thể lí giải này làm cho tâm tình của ta mỗi ngày đều phập phồng không chừng, tộc nhân người người trốn ta, tránh ta rất xa, đại ca của ta không biết thu được bao nhiêu người oán giận đâu!”

Nếu đã nói, chuyện sáng nay cũng phải “tính” cho nàng!

“Trước kia còn chưa tính, sáng nay chuyện tình mới là trọng đại, nàng biết không? Đêm qua Bàn Tử Cương cùng nhóm người kia, ba người bọn họ đến Ngân Tinh Lâu tìm ta, nhưng là bởi vì phát hiện ta trong phòng có nữ nhân, cho nên mới rời đi……”

Gặp Bảo Oa biểu tình vô tội, tròn mắt nhìn hắn, Kích Liên Thiên tiếp tục nói:“Sáng nay ta vốn là muốn nói cho bọn họ biết nàng là công chúa của Ngọc Hổ tộc, bọn họ còn chưa nghe rõ trước hết đã hiểu lầm ……”

“ Hiểu lầm cái gì?”

Kích Liên Thiên cười đến thực bất đắc dĩ,“ Bọn họ đã cho là ta tâm tình “bất mãn quá độ” đến ngay cả tiểu hổ nhi đều cũng có thể khi dễ, nàng không thấy được ngay lúc đó tình huống có bao nhiêu hỗn loạn, liền ngay cả Bàn Tử Cương luôn luôn bình tĩnh đều cho rằng ta bị bệnh, mà An Đạt thế nhưng còn khóc thương tâm như một nữ nhân a!”

Chỉ là tưởng tượng tình huống ngay lúc đó thôi mà Bảo Oa liền “phốc” một tiếng, sau đó bật cười.

“ Trời ơi! Kia nhất định rất “hấp dẫn”, ta nghĩ chàng lúc ấy mặt đều tái rồi đi? Bọn họ…… Bọn họ thế nhưng hội tưởng chàng cùng…… Ha ha!”

Xem nàng cười đến vui vẻ, Kích Liên Thiên càng bất đắc dĩ , nhịn không được lấy tay chỉ trạc trạc hai má mượt mà,“ Đều là bởi vì nàng, mới làm hại ta bị bọn họ hiểu lầm, nàng còn có mặt mũi cười đến lớn tiếng như vậy? Nhìn ta chật vật đến thế này, nàng còn vui vẻ như vậy sao.”

Hai người vừa cười vừa náo loạn một hồi lâu, mới bình tĩnh nghiêm chỉnh một chút mà tiếp tục nói chuyện.

“Hổ vu nữ ở Ngọc Hổ tộc không chỉ là thánh thú bảo hộ thị tộc, còn tận lực trợ giúp hổ hoàng duy trì cân bằng trong toàn tộc. Chúng ta tận sức vì hoàng triều, chưa từng đưa ra điều kiện, đổi lại, chúng ta nhận được sự tôn kính cùng quyền tự do hôn nhân, nhưng thân phận của ta lại đặc biệt, ngoài là thánh nữ, còn là công chúa, vì vậy mới sinh ra nhiều rắc rối!”

Bảo Oa nói tỉ mỉ thân thể của nàng, Kích Liên Thiên không đánh đoạn tự thuật của nàng, chuyên tâm nghe.

“Lại nói về các hổ vu nữ đời trước, cũng đều sống trong hoàng cung, theo lí thuyết mà nói, đều phải kết thân cùng hoàng tộc, có phải không?” Bảo Oa nói đến đây, ngừng nghỉ một chút.

“ Ân! Dựa theo lẽ thường hẳn là đúng như vậy.” Kích Liên Thiên rất phối hợp, làm ra hưởng ứng.

“Nhưng mà, rất nhiều triều đại trước, chưa từng có một thánh nữ nào yêu thương hoàng tộc, cho đến khi a nương của ta kế nhiệm, chắp trưởng nhiệm vụ thánh nữ…… Nàng bị phụ hoàng của ta dùng ôn nhu săn sóc, lừa gạt cấp tới tay, cam tâm tình nguyện làm Vương phi của người, cho nên, mới sinh ra thân phận song trọng (cùng lúc được tôn kính, quí trong) cho ta.” (hắc, sao tỷ nói về baba zui nhỉ???)

Bảo Oa miệng nói xong, trong lời nói giống như đang thầm oán phụ hoàng của mình, nhưng nàng bình sinh chính là thích dùng một “phương thức biểu đạt thú vị” để hình dung nhân duyên của phụ mẫu mà thôi, cũng không phải thật sự đối với phụ thân có gì bất mãn.

“ Nếu nàng thân phận bất phàm, vì cái gì đại ca của nàng còn muốn đem nàng ép gả cho Vân Chinh Phong? Còn có, nàng hẳn là phải bị nghiêm mật bảo hộ mới đúng, như thế nào có thể một mình chạy ra ngoài, sinh hứng thú mà ngao du sơn thủy?” Kích Liên Thiên khó hiểu hỏi, không phải nói thánh nữ hôn nhân là tự chủ sao?

“ Haiz, chàng đã quên ngoài thân phận thánh nữ, ta còn có một thân phận khác……” Bảo Oa giống như là rất ủy khuất, tiếp tục nói,“ Tuy rằng ta là Hổ vu nữ, nhưng đối đại ca mà nói ta là tiểu muội của hắn, cho nên hắn có quyền đem muội muội gả cho đối tượng mà hắn cho là “muội muội có thể gửi gắm cả đời”.”

“ Cho nên nàng liền trốn khỏi hoàng cung?” nguyên lai là nàng đào hôn, làm hại hắn nghĩ đến nàng ở Hổ tộc đã bị hãm hại a!

“ Đúng vậy!” Bảo Oa cái miệng nhỏ nhắn nhếch lên,“ Ta là muốn đạp cho đại ca một cước, hừ! Nhưng mà đại ca cũng đã quên rằng, ta từ nhỏ ngay cả phụ hoàng còn muốn không tuân, sẽ hội ngoan ngoãn nghe theo lời của hắn mà gả cho cái tên nam nhân ẻo lả kia sao?”

Nghe được nàng không nghĩ gả cho nam nhân khác, hắn không thể phủ nhận trong lòng cao hứng không thôi.

Nhưng nghe đến nàng thế nhưng hội dùng từ“ ẻo lả” hình dung cái người từng lĩnh quân đem tà ma, yêu nghiệt ở đầm lầy đánh cho hoa rơi nước chảy, ở thi đấu thể thao tràng thượng, dùng hết nỗ lực, cố sống cố chết cũng phải tranh thứ nhất – Vân Chinh Phong, hắn nhịn không được đưa ra nghi vấn .

“Vân Chinh Phong trong lời nàng nói có phải là cùng người ta đang nghĩ đến là một không?” Kích Liên Thiên buồn bực mở miệng,“ Người kia trong ngũ giới chẳng phải được xưng tôn danh hiệu dũng sĩ Vân Chinh Phong sao?”

“Thế thì đã sao?” Bảo Oa cũng không cảm thấy hình dung của nàng có gì không ổn.

“ Người ta đường đường là võ sĩ, khó khi có người có được diện mạo nhã nhặn, ứng đối có lễ không rơi thô tục (cư xử tao nhã hữu lễ), nhưng lại bị nàng hình dung thành ẻo lả? Nàng cũng…… Ai!” Kích Liên Thiên đối nha đầu xảo quyệt trong lòng này thật sự là không có cách, chỉ có thể lại bất đắc dĩ lắc đầu.

“ Hừ! Ta từ nhỏ đã cùng hắn lớn lên, hắn là cái gì đức hạnh ta sẽ không rõ ràng lắm sao? Võ sĩ sẽ có bộ dáng võ sĩ, khả chàng nhìn xem bộ dáng của hắn, rất giống không biết nuốt bao nhiêu mặc thủy (???), đọc bao nhiêu thư (sách), này không phải rõ ràng giả trang nhã nhặn sao?” Bảo Oa một chút cũng không nể nang, đô đô cái miệng nhỏ nhắn.

Không đợi Kích Liên Thiên phản ứng lại, nàng lại nói tiếp:“ Nếu không phải đại ca của ta đã cưới Vương phi, ta còn thực hoài nghi bọn họ hai người có phải là có quan hệ mờ ám gì hay không! Dù sao mặc kệ người khác thấy thế nào, ta đều cảm thấy Vân Chinh Phong là cái ẻo lả!”

Nghe vậy, Kích Liên Thiên đành nhắm mắt hít một ngụm khí,“Ta lần đầu tiên nghe được có người dùng ngữ khí bất kính như thế để đàm luận hắn, ta từng cùng hắn giao thủ, ta tuyệt không cảm thấy hắn giống như lời nàng nói – là cái ẻo lả.”

Không nghĩ tới, lời tiếp theo của Bảo Oa kế thiếu chút nữa làm cho Kích Liên Thiên đang sống sờ sờ tức đến ói máu mà chết!

“ Đối ác! Ngươi lần đó cùng hắn giao thủ, bị hắn đánh cho thê thảm, mặt xưng phù như cái đầu heo là chàng sao, nếu ta trước đó nhìn thấy diện mạo của chàng, ta khẳng định sẽ không thích chàng!”

Nàng cũng không biết có phải cố ý hay không cố ý, không một chút khách khí đã đem hắn, đường đường đại nam nhân, “chà đạp” không thương tiếc, một chút mặt mũi cũng không còn.

Nhưng sự thật vẫn là sự thật, hắn còn có thể nói cái gì?

Nhớ tới sáu năm trước, đại biểu đại ca dẫn hắn cùng Linh Lang tộc dũng sĩ tham dự đại hội “Vân Phong” ,bốn năm tổ chức một lần, hắn đến bây giờ vẫn còn hối hận vạn phần.

Còn nhớ rõ thời điểm lúc đó, khi tất cả các dũng sĩ đồng tộc khác duệ (cùng là Lang tộc, nhưng sẽ có Ngân Lang, Hỏa lang,…) đều bại trận, để tránh miễn mất mặt hắn cũng không câu nệ “lâm trận thoái lui, quay đầu bỏ chạy”. Đáng tiếc, đến cuối cùng, hắn vẫn là ở trong tiếng cổ động mọi người, kiên cường đi lên lôi đài, ứng chiến với người vừa đả bại bảy, tám chục người, sắc mặt cũng chưa chuyển, Vân Kinh Phong.

Nhưng là thực bi thảm , kết cục liền cùng Bảo Oa hình dung giống nhau ──

Đường đường là dũng sĩ đứng thứ hai Linh Lang tộc, thế nhưng…… Thế nhưng bị đánh thành một quả đầu heo!

Này cũng chính là nguyên nhân Kích Liên Thiên chưa bao giờ từng hoài nghi Vân Chinh Phong bên ngoài nhã nhặn có thể là “nữ nhân”, thử hỏi, có người “nữ nhân” nào có thể đem bọn họ, một đám đại nam nhân đánh thành như vậy?

Ngẫm lại thật sự dọa người, hơn nữa còn trước mặt nữ nhân trong lòng, nói ra chuyện này thật mất mặt a! Vì thế hắn quyết định: không tiếp tục đề tài này nữa!

“ Đúng rồi! Lần trước chúng ta thân thiết, nàng bật thốt lên nói ra “nàng yêu ta”, có phải ngay từ lần đầu tiên gặp gỡ nàng đã chú ý đến ta.”

Trừng mắt nhìn, Bảo Oa không chần chừ trả lời câu hỏi của hắn.“ Đúng vậy, trước khi chàng bị tên ẻo lả kia đánh cho thành cái đầu heo, ta đã chú ý đến chàng !”

Bảo Oa tuyệt không cho rằng thừa nhận yêu thượng hắn trước có cái gì không đúng, bất quá vẫn là lại cường điệu chuyện thảm bại của Kích Liên Thiên.

Điều này làm cho hắn dùng tay che lại mặt, tâm hỉ nhưng lại ảo não, quyết định cùng nàng giảng bạch một chút tránh cho việc bị nàng làm cho tức chết.“ Bảo Oa, nàng đừng nhắc tới sự kiện kia nữa được không? Kia thực mất mặt, thực đả thương tự tôn ……”

Nàng nhìn thấy hắn che mặt giống như thống khổ, sáng ngời mắt nhi mãn nguyện toát ra ý cười, lại cố ý dùng ngữ khí thương tâm nói:

“ Ta xem trọng chàng, chú ý chàng, thích chàng trước, thế nhưng sẽ làm chàng cảm thấy đã thương tự tôn, thực mất mặt? Thì ra…… thì ra ta lại làm khó chàng như vậy……”

“ Không! Bảo Oa, ta không phải có ý tứ này……”

Thanh âm ủy khuất, như là đang khóc của nàng làm cho hắn tâm cả kinh, vội vàng ngẩng mặt tưởng trấn an nàng, không nghĩ tới đập vào mắt lại là khuôn mặt tươi cười bỡn cợt, thế mới biết chính mình bị đùa giỡn .

“ Bảo Oa!” hắn trầm hạ thanh âm, bàn tay đang phủ trên lưng nàng di chuyển theo xu thế “nguy hiểm”

Sợ bị cù cù (chọc cù lét a ^^), Bảo Oa lập tức đè lại đại chưởng đang rục rịch chuẩn bị triển khai trừng phạt của Kích Liên Thiên, nũng nịu làm nũng xin khoan dung,“ Được rồi! Được rồi! Ta không chọc chàng nữa! Chàng trăm ngàn lần đừng động thủ……”

“ Xú nha đầu!” bàn tay to của hắn ngược lại nhu thượng lên đỉnh tuyết sơn cao ngất, nhẹ nhàng nhu lộng tế hoạt nhũ thịt,“ Còn không tiếp tục nói?”

“ Ân…… Ta nói đến chỗ nào rồi?”Bảo Oa ánh mắt chợt giống như một chú mèo nhỏ, ướt át nhìn hắn“ Dù sao, ta một mạch thoát khỏi thủ vệ cùng nữ quan hầu hạ…… Đúng rồi! A nương có giúp ta chiếu cố, nếu không cho dù là ta, cũng không có khả năng rời cung thuận lợi tới tìm ngươi.”

“ A nương của nàng cho phép nàng rời cung?” Kích Liên Thiên nhịn không được cúi đầu hôn môi Bảo Oa,“ Nàng ấy biết nàng muốn tới tìm ta?”

Bảo Oa ngẩng đầu, Kích Liên Thiên không ngừng vuốt ve nơi mẫn cảm làm trong lòng nàng cũng không ngừng xôn xao, hơi thở cũng bắt đầu dồn dập.“ Ân! A nương muốn ta cũng có thể giống như người, tự mình lựa chọn phu tế tương lai, cũng muốn ta chính mình quyết định phụ thân của nữ nhi tương lai là ai……”

Từ lúc đại chưởng xoa lên vùng mềm mại của nàng, cự long dưới thân dẵ bừng tỉnh, ngốc dậy, khao khát từ từ dâng cao. Hiện tại lại nghe được hơi thở hổn hển của nàng, bàn tay càng tăng thêm lực đạo, không ngừng ma sát lên vùng đẫy đà trơn mịn.

“Nữ nhi tương lai? Nàng như thế nào lại biết chúng ta hội sinh nữ nhi?”

Đây là năng lực biết trước tương lai của vu nữ sao?

Nàng chủ động trương chân nghênh tiến thân hình của hắn,“ Đây là chuyện quan trọng nhất ta muốn nói với chàng, Liên lang……”

“ Ân?” nghe ra Bảo Oa trong giọng nói ngưng trọng, Kích Liên Thiên tạm dừng động tác, ngẩng mặt nhìn nàng.

“Chàng cùng ta ở cùng một chỗ, chàng cũng chỉ có thể có một cái nữ nhi, hơn nữa nữ nhi từ khi lọt lòng phải sinh hoạt tại Ngọc hổ điện trong hoàng cung, chẳng những không thể tiếp tục ở lại Phúc lâm, cũng không thể ở lại bên người chúng ta, trừ phi chàng không muốn cùng ta cùng nhau hồi phú dã tê” (???)

Kích Liên Thiên chợt nghe thấy những lời này tuy rằng khó hiểu, nhưng phản ứng cũng không quá đặc biệt, chính là rất lạnh tĩnh hỏi: “ vì cái gì?”

“ Cả đời hổ vu nữ chỉ sinh sản một lần, sinh hạ chưa hề ngoại lệ, tất cả đều là nữ nhi, hơn nữa cho dù có gả cho bất kì tộc nào cũng không chịu ảnh hưởng……” nàng mở to con ngươi màu lục bảo cẩn thận quan sát hắn, xem hắn có phản ứng gì không.

“ Nữ nhi do ta sinh ra sẽ nhận được dị năng đời đời truyền lại của hổ vu nữ, theo máu huyết của ta mà dịch chuyển, nàng sẽ thay thế ta kế nhiệm chức vị thánh nữ, ở trong cung hiệp trợ Hổ hoàng, cho nên ta sinh nữ nhi nhất định phải ở tại hoàng cung, cho đến khi nàng tìm được phu tế, lại đem năng lực truyền lại cho người kế tục tiếp theo.”

Suy tư một lát, Kích Liên Thiên mở miệng ,“ Như vậy…… Tương lai chúng ta vì nữ nhi khả năng sẽ vất vả một chút , nàng cảm thấy chỉ có hai người chúng ta liệu có quá hiu quạnh không?” (ta chém =^o^=)

Bảo Oa nghe hiểu được ý tứ trong lời nói của Kích Liên Thiên, bàn tay nhỏ liền ôm lấy cánh tay hắn, đem mặt chôn vào ngực hắn.“ Chàng nguyện ý vì ta ở hồi phú dã tê ? Cũng không để ý không có con? Nhưng ta nói trước, ta là tuyệt đối sẽ không chấp thuận cho chàng ở bên ngoài có nữ nhân khác!”

Ở trong Ngọc hổ tộc, mặc kệ nàng gả cho ai, lo lắng hiện tại của nàng đều là dư thừa, bởi vì tộc nhân của hổ tộc có thể lấy được vu nữ vì vinh, cũng vì có thể kéo dài dòng máu thần thánh mà cảm thấy vinh quang. Nhưng nàng yêu thương không phải là một tộc nhân của Hổ tộc, mà là Linh Lang tộc, ngân lang.

Bởi vậy nàng không thể xác định tâm ý của hắn là gì, có lẽ hắn để ý không có con, nhưng có lẽ hắn cũng không nguyện ý cùng nàng hồi hổ tộc, đây đều là điều làm nàng trong lòng sợ hãi, không xác định nha!

Mà câu trả lời của hắn chẳng những làm cho lòng nàng yên ổn, còn bài trừ toàn bộ lo lắng cùng bất an trong lòng nàng.

“Trong tộc của ta cũng không có xu hướng trọng nam khinh nữ, hơn nữa, từ xưa đến nay, trời sinh thiên tính của ta “nhất kiến chung tình”, cả đời chỉ có một bạn tình, cho dù bạn tình có bất hạnh chết đi, ta cũng không bao giờ yêu thương một người khác.” (chém toàn tập _ _!)

Đây không phải là lời nói đường mật của nhân tình, hắn đối với nàng là thật tâm, vì nàng đưa ra hứa hẹn, tuyên cáo cả đời, khắc cốt ghi tâm.

Theo như lời hắn nói, nếu tương lai có một ngày hắn mất đi nàng, như vậy, hắn hằng đêm đều sẽ lẻ loi một mình, một mình đi hết những tháng năm còn lại, cuối cùng mang theo thương nhớ về nàng mà lìa xa nhân thế.

Kích Liên Thiên bởi vì Bảo Oa âm điệu trung run run cùng vui sướng mà đau lòng, cho tới bây giờ hắn mới phát hiện, nàng bề ngoài hoạt bát nhưng vừa rồi bộc lộ tâm sự, hắn biết nàng đã phải gánh chịu bao nhiêu áp lực.

“ Thật sự?”thanh âm của Bảo Oa bởi vì gương mặt chôn ở trong ngực hắn mà có điểm rầu rĩ .

Hắn nhẹ nhàng đem đầu nhỏ của nàng đặt trên cánh tay, làm cho gương mặt đáng yêu lộ ra ngoài, thâm tình nhìn nàng.“ Đương nhiên là thật , hơn nữa với ta mà nói, quan trọng nhất chính là nàng, cho dù nàng không thể sinh hài tử ta cũng tuyệt không buông tay, bất luận nàng đi đến bất cứ nơi nào, ta cùng nàng cũng tuyệt không chia lìa.”

“ Liên lang……” Bảo Oa nghe xong trong lòng tràn đầy tất cả đều là tình yêu cùng cảm động đối với Kích Liên Thiên, mắt đẹp doanh đầy thủy quang, ánh mắt tha thiết mà nhìn hắn.

Kích Liên Thiên không thích nàng khóc,“ Không cho phép nàng rơi lệ! Nàng cũng phải hứa với ta, nếu có khóc cũng bởi vì cao trào quá mức kịch liệt mới có thể khóc.”

Bàn tay to của hắn trong lúc nói ra “mệnh lệnh” đối với nàng cũng đã chạy loạn đến vùng non mịn, trước đó một hồi hoan ái, thô chỉ (ngón tay thô ráp) nhanh chóng xâm nhập vào động khẩu ướt át.

Vốn đang ở cảm động không thôi vì lời nói chân tình của Kích Thiên Liên, Bảo Oa đã bị hắn dùng thô chỉ xâm nhập, không có chuẩn bị, nàng theo phản xạ, căng thẳng thân mình, nên ngón tay tà ác đang trượt đi cũng bị ngăn lại trong đường hầm bí mật.

“ A……”

Hoa kính chật hep gắt gao bao lấy ngón tay hắn, đầu ngón tay càm nhận được sự non mềm cọ sát của vách tường thịt bên trong, mang đến từng trận khoái cảm dào dạt, hạ thân lập tức căng tức, đòi hỏi được giải phóng.

“ Bảo Oa, thả lỏng hoa hoa một chút, nàng như vậy ta không có biện pháp động……”

“ Ân!” Bảo Oa tâm can đều đã thuộc về hắn, tảng đá đè nặng trong lòng cũng được hắn tháo bỏ, nàng nhuyễn thân, thả lòng hoa thần, dâng lên tấm thân ngà ngọc.

Giai nhân trong ngực, tình lang cố ý, hai người dục niệm chính sí, một hồi kịch liệt lửa nóng hoan ái lại lần nữa triển khai……

Trước/10Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Thần Võ Thượng Đế