Saved Font

Trước/14Sau

Hoa Bão - Xuân Mộc Cầm

Chương 5: Quá Khứ

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Đó là ngày đầu tiên cậu đưa mợ nó về nhà ra mắt gia đình… Năm đấy nó sáu tuổi, đang theo học lớp một. Nó là một đứa trẻ ngoan, được thầy cô và bạn bè rất yêu quý. Buổi chiều, bố thường hay đến đón nó đi học về. Nhưng hôm đó không thấy xe của bố chờ nó trước cổng trường. Nó tìm mãi, không thấy bố đâu, chỉ thấy có một đôi nam nữ, tầm 30, 35 tuổi cứ đứng nhìn nó, mỉm cười.

- Hoa Bão! Con nhóc này, không nhận ra cậu à? – Người đàn ông xa lạ hỏi nó.

- Cậu Hùng? – Nó nhìn người đàn ông, hoài nghi không biết nó có nhận sai người không?

- Phải rồi, cháu mà không nhận ra cậu là cậu buồn lắm, biết không?

- Anh ơi, nhìn Hoa Bão đáng yêu anh nhỉ? – Người phụ nữ đứng bên cạnh cậu Hùng nói.

- Ừ, con bé mới sáu tuổi, mà trông đã chững chạc thông minh lắm rồi!

Sau đó người phụ nữ nói:

- Cô là Yến, bạn của cậu Hùng. Cháu lên xe đi, hôm nay bố bận, bảo bọn cô chở cháu về nhà.

Nó nhìn người phụ nữ lạ mặt, rồi nói:

- Dạ vâng, cô Yến.

- Ôi, con bé ngoan quá! – Người phụ nữ thốt lên.

- Thôi! Lên xe đi cháu. – Cậu Hùng nói.

Nó cầm cặp sách, rồi lên xe ô tô của cậu Hùng. Trên đường đi, nó không nói gì, vì ngại. Thường ngày Hoa Bão líu lo như một chú chim nhỏ, kể nể về chuyện ở trường cho bố nó nghe, nào là bạn của nó ra sao, cô chủ nhiệm như thế nào. Bố nó nghe xong còn bảo nên nói chậm lại, vì bố nó bị nhức đầu. Nhưng hôm nay, nó cứ có cảm giác sợ sệt và ngại ngùng khó tả. Ngồi ở hàng ghế sau, Hoa Bão chỉ mau nhanh nhanh được về đến nhà gặp bố mẹ.

Nhận thấy sự im ắng của cô cháu gái, cậu Hùng vừa lái xe vừa hỏi nó vài câu:

- Cháu học ở trường giỏi không?

- Dạ… Cháu học cũng được ạ. – Nó trả lời.

- Sao lại cũng được, phải giỏi như cậu cháu chứ. Cậu cháu vừa mới đỗ thạc sĩ hóa học xong đấy. – Cô Yến nói.

- Dạ vâng. – Nó trả lời, trong đầu tự hỏi, thạc sĩ hóa học là gì.

Cậu nó ngồi ở hang ghế trước cười, cô Yến cũng cười. Chỉ có mỗi mình nó là không hiểu họ cười vì điều gì. Sau đó nó còn phải trả lời một vài câu hỏi nữa, mà đối với nó giống như một sự tra tấn nhẹ. Cô Yến chỉ muốn tâng bốc, còn cậu thì cứ hỏi về những điều nó không hiểu, ví dụ như công việc của bố thế nào, bố còn yêu mẹ không hay đại loại như vậy.

- Dạ, nếu như bố mẹ cháu không yêu nhau, tại sao cháu lại ở đây? – Nó hỏi ngây thơ.

Nghe xong câu nói đó, cậu và cô cười phá lên, rồi cả hai cùng im lặng cho suốt quãng đường còn lại. Sắp sửa đến nơi, nó đã vội vàng ôm cặp. Xe vừa dừng lại là nó lập tức mở cửa, chạy một mạch đi bấm chuông, rồi gọi mẹ:

- Mẹ! Mẹ ơi! Có cậu Hùng và cô Yến đến nhà mình này!

- Sao con lại hét lên như thế? – Mẹ nó hớt hải chạy ra. Bà mặc một chiếc tạp dề nội chợ, tóc được búi cao gọn gàng.

Cậu và cô cũng đi ra khỏi xe.

- Chào chị Thu. – Cậu Hùng nói, ánh mắt nhìn mẹ nó lạ lùng.

- Ôi, lâu lắm mới gặp chú. Vào nhà đi, chị làm cơm rồi đấy. Còn đây chắc là Yến đúng không? – Mẹ nó tươi cười.

- Dạ. Em chào chị. Em là bạn anh Hùng. – Cô Yến nói, giọng nhỏ nhẹ, vừa nói vừa bước vào nhà.

Bão chạy một mạch lên phòng, nó cất cặp, rồi chơi đồ chơi, vì biết thể nào mẹ cũng sẽ gọi xuống ăn cơm.

Ở trong phòng khách, cậu Hùng đang ngồi ngay ngắn trên ghế sô fa, cô Yến ngồi bên cạnh nhìn bạn trai đầy ẩn ý.

- Em ăn hoa quả trước nhé? Có uống nước gì không? Chị đang nấu dở, chắc mười phút nữa là xong thôi! Nhanh lắm!

Bà Thu đang chạy đi chạy lại, vừa nói chuyện, vừa nấu nướng.

- Dạ vâng. Thật ra hôm nay em muốn đến khoe với chị, em tốt nghiệp thạc sĩ rồi chị ạ. – Hùng nói vui vẻ.

- Thật ư? Chị thấy chú học hành vất vả quá. Vậy là công sức được bù đắp rồi. – Bà Thu thốt lên, cười sung sướng, rồi lại chạy vội vào bếp xem nồi cá có bị cháy không.

- Dạ, em hôm nay đến đây cũng muốn bàn với anh chị… - Hùng nói

- Em nói cái gì cơ? Chị ở bếp không nghe rõ. Chờ chị tí. – Bà Thu nói, rồi vội chạy ra ngoài.

Vừa ra đến nơi thì tự nhiên bà nghe thấy một tiếng nói lớn, được hét lên từ phía cửa ra vào.

- Không! Tao đã bảo mày là không có học hành gì nữa cơ mà! – Chồng bà, ông Thành nói lớn.

Ông đã đi làm về, vừa vào đến cửa đã nghe thấy đứa em vợ đang bàn đến chuyện học vấn.

- Nhưng anh nhìn xem, hiện tại em đã đỗ thạc sĩ rồi. Tương lai em lấy bằng tiến sĩ hóa học đâu có khó? Tại sao anh không bao giờ tin em? – Hùng nói, giọng buồn tủi.

- Không phải là anh không tin chú. Nhưng theo anh thì lương giáo sư bây giờ thấp lắm. Chú đi học cái đó, ra ngoài chẳng kiếm được bao nhiêu tiền. Trong khi đó, đi làm ở công ty anh, có phải chú được nhàn nhã hơn không? – Ông Thành nói, giọng khuyên nhủ.

- Anh không hiểu, việc học vấn đối với em là tất cả. Anh chẳng bao giờ hiểu được. Em có thèm tiền chu cấp của anh đâu?

- Mày lại đến đây vì tiền chứ gì?

Nghe xong câu hỏi của ông Thành, Hùng sững người lại, đường gân mạch máu trên mắt của anh trở nên đỏ hơn. Ông Thành nhìn Hùng, định rút ví ra thì đã bị Hùng đã ngăn lại.

- Anh có biết rằng, tôi rất ghét câu hỏi đó không? Nếu như anh không phải là anh rể của tôi, tôi thèm vào đến gặp anh. – Hùng giận dữ nói.

Yến ngồi đó, nhìn Hùng cười khẩy. Chỉ có Bà Thu vội vàng chạy vào can ngăn:

- Thôi, hai anh em! Lâu lắm rồi mới gặp được nhau. Sao lại cãi nhau? Chị nấu cơm xong rồi đấy, đi ăn cơm thôi!

Nhưng có vẻ như lời nói của bà không giảm bớt được vấn đề. Hùng đứng dậy, nói với Yến:

- Thôi! Mình đi thôi! Cái loại anh như thế này, chúng ta chẳng cần gặp.

- Mày nói cái gì? – Ông Thành quát.

- Em nói như vậy đó! Nếu như không phải bố mẹ mất rồi, em chẳng cần phải xin anh từng đồng như thế này. Chị lấy hết tiền của bố mẹ giúp anh xây dựng công ty rồi còn gì? Còn em? Ai đưa cho em tiền để làm việc mà em muốn làm? Anh nghĩ lại xem! – Hùng căm phẫn.

- Cút! Cút ngay ra khỏi nhà tao! – Ông Hùng hét lên.

Bà Thu biết rằng không thể khuyên giải được nữa, vội vàng chạy vào bếp gói gém mấy miếng cá cho Hùng.

Hoa Bão chơi đồ hàng ở trên phòng, nghe thấy tiếng quát của bố mẹ cũng vội vàng chạy xuống, vì tưởng rằng bố đang mắng nó.

Chạy xuống đến phòng khách, nó chỉ thấy bố nó đang ngồi đấy thở dốc. Còn mẹ nó thì đã đi đâu đó.

Trước/14Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : 90 Quân Tẩu Có Không Gian