Saved Font

Trước/14Sau

Hoa Bão - Xuân Mộc Cầm

Chương 10: Vượt Thời Gian

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Đọc đến dòng đó, người phụ nữ trẻ ngẩn người ra một lúc, rồi nói với Bão:

- Cô nghĩ chúng ta nên ngừng đọc ở đây. Cuốn sách này có vẻ cũ rồi, ở trang này được ghi là từ năm 2019.

- Cô ơi, nhưng năm nay là năm 2019 mà?! – Bão hỏi, nó nhìn vào người phụ nữ chằm chằm một cách khó hiểu.

- Cháu nói gì cơ? – Người phụ nữ ngạc nhiên nhìn Bão.

- Năm nay là năm 2019 mà cô?

- Cháu bị làm sao vậy? Năm nay là năm 2119! – Người phụ nữ nói chắc nịch.

Bão nghe xong, cảm thấy không tin vào tai mình. Nó thầm nghĩ rằng đây có thể là một trò đùa. Nhưng có lẽ nào là thật, những giấc mơ quá kì lạ. Nó đang mơ ư? Hay đang tỉnh? Mọi thứ xung quanh nó quay cuồng. Trong lúc đó người phụ nữ trẻ đã mở điện thoại tìm lịch làm việc để chứng minh với Bão.

Đó là một chiếc điện thoại kì lạ nhất mà nó từng thấy, không có bàn phím cũng không có màn hình, chỉ có một chiếc nút bấm nhỏ.

- Lịch ngày hôm nay và tin tức trong ngày! – Người phụ nữ nói.

Ngay lập tức ở trong không khí hiện lên hình ảnh của một lịch trình dày đặc có các cột ngày, tháng và năm. Bão đưa tay ra sờ vào những hình ảnh đó tò mò. Bên cạnh lịch trình là hình ảnh những con người mặc quần áo kì lạ.

Nó nhìn thấy ở phía dưới có một dòng chữ bay trong không khí: “Ngày 17 tháng 6 năm 2119“

- Cô quên hỏi, cháu tên là gì vậy? – Người phụ nữ đứng bên cạnh nó hỏi.

- Dạ, cháu tên là Hoa Bão, còn cô tên gì ạ? – Bão vừa trả lời, vừa đưa tay sờ vào những hình ảnh trong không khí.

- Cô tên là An. Cháu từ đâu đến vậy?

- Cháu đến từ Xuyến Dương.

- Xuyến Dương? Đó không phải là tên cũ của Hồ Dương hay sao? – An nhìn Bão một cách ngạc nhiên.

Cô nghĩ thầm, con bé nhỏ thế này chẳng nhẽ đã học lịch sử từ bé, hay được bố mẹ dạy lịch sử từ sớm? Là một nhà nghiên cứu lịch sử An biết rằng rất ít người tìm hiểu về Hồ Dương. Vùng đất này từ mấy chục năm trở lại đây đã được đặt tên là Vùng Cấm, chẳng còn ai còn nhớ đến tên Xuyến Dương, thậm chí cả tên Hồ Dương cũng chẳng ai gọi đến.

An nhìn Hoa Bão đầy tò mò. Cô nghĩ thầm, bộ quần áo con bé đang mặc thật sự rất lạ lẫm và lỗi mốt hao hao giống với những bộ đồ có trong sách sử về con người từ trăm năm trước, cứ như con bé vừa mới vượt thời gian đến đây, hay có khi nào ở gần đây có bệnh viện tâm thần nào?!

- Tại sao cháu lại đến được Đảo Quạ Đen?

- Cháu đã nói rồi mà, có lẽ cháu đang mơ! – Bão nói, mặt con bé tím tái vì sợ hãi.

- Mơ ư?

- Dạ vâng! Có lẽ cháu đang mơ về cô đấy ạ!

- Cháu bị bệnh à? – An hỏi, ánh mắt ánh lên sự quan tâm và thương cảm.

- Dạ không. Thật sự cháu cũng không biết tại sao cháu lại ở đây. Cháu đang ngồi bên hồ…. Rồi gặp một gã say rượu… Rồi cháu ngất đi… - Bão kể, cố gắng để cho An hiểu cô bé đã trải qua điều gì.

Nhưng Bão càng nói, An lại càng nhìn cô bé bằng một ánh mắt ngờ vực.

- Thôi! Chúng ta hãy đi khỏi đây đã. Trời tối quá rồi, ở đây lâu cô cũng sợ lắm.

Trước/14Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Ngự Thú Cuồng Phi: Đế Tôn, Tới Đón Giá!