Saved Font

Trước/62Sau

Hoa Bỉ Ngạn - 1000 năm ở Xuyên Vong Hà

Hồi 1: Bỉ Ngạn 1000 ta vẫn đợi

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Nếu để ta gặp lại nàng thì 1000 năm đã là gì? 10000 năm đã là chi?

Đá Tam sinh ngươi nói đi, nếu ta đứng đây đợi thì nhất định có lúc gặp lại nàng chứ.

Đến khi đó ta sẽ cùng nàng đi qua cầu Nại Hà, cùng nhau uống canh Mạnh Bà, cùng quên đi bao kí ức đau buồn.

Vì thế đến khi đầu thai hai người ta lại có thể gặp , lại có thể yêu thêm lần nữa.

Bất kể nhớ hay không nhớ, ta tin rằng duyên chưa đứt thì hai ta lại có thể ở bên nhau ngàn đời.

—————–—————–—————–—————–

Dưới lớp khăn voan đỏ thắm ấy là một gương mặt thanh tú, đôi môi mỉm cười vì hôm nay là ngày vô cùng trọng đại của cả cuộc đời nàng.

Nhưng....

Hạ Vũ, nàng phải cố lên, chỉ cần bái lễ nữa thì ta và nàng đã nên duyên vợ chồng, chỉ cần nàng cố thêm một chút, một chút nữa thôi.

Thì ra người con gái dưới lớp voan đỏ đó đang nằm trên một chiếc giường lớn trên người còn còn đang mặc bộ hỷ phục màu đỏ có thêu một con phượng hoàng lớn, chỉ có điều đôi mắt nàng dành cho nam nhân trước mắt mình có chút thê lương dù cho khoé môt có đang mỉm cười.

Từng cơn ho ập đến, trên khoé môi nàng rỉ ra chút máu tươi, đôi mắt đã không còn có thể mở lớn, nàng nấc lên từng cơn. Đôi bàn tay nhỏ nhắn yếu ớt không còn chút sức lực mà víu lấy tay áo nam nhân trước, mắt nước mắt dàn dụa mà cất tiếng nói vô cùng yếu ớt không ra hơi.

Nguyệt..., chàng mau ...ôm ta, ta không thể ráng hơn được nữa rồi... Bây giờ ta ..chỉ cần.. chàng ... chỉ cần .. chàng.. ở bên cạnh ta ngay lúc này...

Từng câu nói thốt ra từ khoé môt đang run lên vì những cơn co giật.

Tử Nguyệt mau chóng ôm trọn nàng vào lòng mà khóc.

Nàng không được chết... nhất định không được bỏ ta lại... nếu nàng dám bỏ ta lại thì ta sẽ hận nàng cả đời... không có sự cho phép của ta thì không được chết .. không đươc rời bỏ ta ..

Từng giọt nước mắt lăn dài trên mặt, hai tay ôm chặt nàng ấy không rời.

Hạ Vũ đưa đôi tay yếu ớt lên chạm khẽ vào gương mặt nam nhân trước mắt mình, mà khẽ mỉm cười.

Như hoa, như mộng, đời này ...kiếp này của ta chỉ mong ...được cùng chàng bước tiếp nhưng... đoạn tương phùng ngắn ngủi này... ta nhất định ... sẽ quên... kiếp sau nếu còn gặp.... đừng nhận ra ta.... cũng đừng tìm ta... ta không muốn chàng phải.. đau ...lòng vì ta... thêm một lần nào nữa...................................... Ta yêu chàng.

Đôi mắt đã nhắm, tiếng thở đã không còn. Trên tay Tử Nguyệt chỉ còn lại một nữ tử không còn chút sinh lực.

Cảnh vật lúc này thê lương tới mức không thở nổi

Tử Nguyệt ôm chặt người con gái ấy vào long mà gào khóc. Hai tay siết chặt cả thân thể yếu mềm. Giá như người con gái ấy chỉ đang ngủ giấc ngủ dài, dù cho có tỉnh lại hay không cũng không sao chỉ cần ở bên người mình yêu mãi mãi không rời. Ai mới thấu hiểu được cảm giác ở bên người mình yêu nhưng lại là hai thế giới khác nhau, âm dương tách rời không cách nào hợp nhất.

Hạ Vũ nàng nghe ta nói đây, kiếp này ta cho phép nàng quên ta, nhưng ta vẫn sẽ tìm được nàng, dù cho 100 năm 1000 năm ta vẫn sẽ đợi, vẫn sẽ tìm được nàng.

Từng mảnh kí ức xếp chồng lại như siết chặt lồng ngực của nam nhân đang ôm chặt nữ nhân của mình mà than khóc, vốn trời đã định cho nữ nhân này mãi không sống qua đc tuổi 25 nhưng vẫn đem lòng yêu thương nhau tha thiết để rồi đoạn tình này không ai bươc tiếp.

——————————————————————-

Trước/62Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Bất Bại Kiếm Thần