Saved Font

Trước/68Sau

Hoa Hồng Trắng

Chương 49

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
1582945857363.png1582945857363.png

“Vậy thì ổn rồi…” Lời khẳng định này chính là điều mà Miêu Tiêu cần nhất lúc này.

Anh cười với cô, dìu cô đi xuống khu nghỉ ngơi của người3 thân, đỡ cô ngồi xuống, rồi ngồi quỳ một gối tháo bỏ băng dính quấn quanh cổ tay ra giúp cô.

Bên trong chiếc găng tay sau khi tháo ra to4àn là mồ hôi, thậm chí còn có một ít mồ hôi có thể chảy ngược ra ngoài.

Miêu Tiêu hơi ngại ngùng muốn rụt tay về, nhưng anh vẫn nắm chắc,8 không nói tiếng nào mà chỉ nhìn những dấu đỏ do bị băng dính siết chặt trên cổ tay cô, khó nén đau lòng không ngừng vỗ về nhẹ nhàng.

“Ch7ị…” Đồng Trăn lanh lợi chạy tới, vừa hay nhìn được cảnh này, hơi sững sờ.

“Sao vậy?” Miêu Tiêu dùng sức rút tay về, ngước mắt nhìn về phí2a cô ấy.

“À…” Đồng Trăn hoang mang liếc nhìn vị bác sĩ tâm lý có vẻ mặt mất mát đang ngồi quỳ trên mặt đất kia, một lát sau mới lấy lại tinh thần, đưa vaselin trong tay cho Miêu Tiêu: “Bôi một ít đi ạ.”

“Không cần…” Bị băng dính siết thành vết đỏ là điều rất bình thường. Thắt chặt trong hai tiếng đồng hồ khó tránh khỏi khiến cho máu không thể lưu thông, lại thêm những ma sát rất nhỏ không ngừng lặp lại. Thông thường sau khi rời khỏi đài thao tác thì mọi người đều sẽ bôi một ít vaselin để giảm bớt tình trạng, nhưng Miêu Tiêu lại ngại phiền phức, dù sao cũng sắp đi rửa tay luôn, bôi xong rửa đi thì thật lãng phí.

Cô vẫn chưa kịp từ chối thì Khang Kiều đã giơ tay nhận lấy hộp vaselin trong tay Đồng Trăn, cẩn thận thoa lên cho cô: “Em phải bảo vệ đôi tay này của mình thật tốt.”

Nghe thấy vậy, hai mắt Đồng Trăn sáng lên, hào hứng hỏi rõ ngọn nguồn: “Vậy thì là gì?”

Miêu Tiêu bỗng nhiên nghĩ tới điều gì đó bèn ngẩng đầu nhìn Đồng Trăn, vừa vặn có thể nhân cơ hội này nói rõ ràng: “Là anh rể em.”

“Hả?” Tuy rằng cũng đoán ra một chút nhưng Đồng Trăn vẫn không khỏi hơi ngạc nhiên: “Đổi… đổi anh rể rồi à?”

Đổi anh rể không phải chuyện gì lạ. Dù sao cô và Miêu Tiêu cũng có một khoảng thời gian không liên hệ với nhau. Huống chi Miêu Tiêu vốn là người không thích nói nhiều về chuyện riêng tư của mình. Trong khoảng thời gian này chia tay với Trang Lễ rồi bắt đầu một mối tình mới cũng là điều rất bình thường, vừa rồi anh rể cũ cũng có mặt đó thôi!

Nhưng hiển nhiên Miêu Tiêu không có ý định giải thích quá nhiều, chỉ hơi gật đầu: “Ừ, đổi rồi.”

“Biết… biết rồi…” Cảm nhận được ánh mắt nhìn không chớp của Đồng Trăn nãy giờ, gò má cô đỏ lên, vội vàng giật hộp vaselin lại: “Em tự làm được, anh đến bãi đỗ xe chờ em trước đi, đợi em rửa tay một lát rồi ra ngay.”

Khang Kiều hơi giật mình nhưng rất nhanh trở lại trạng thái bình thường, chậm rãi đứng dậy, trước khi đi còn nhìn Đồng Trăn đứng bên cạnh, dặn dò: “Phiền cô quan tâm cô ấy một chút.”

“Hả? À… Được... Được thôi…” Đồng Trăn căng thẳng gật đầu.

Cho đến lúc anh rời khỏi phòng khâm liệm, cuối cùng Đồng Trăn cũng không kiềm chế nổi, nhìn về phía Miêu Tiêu dò hỏi: “Bác sĩ tâm lý bây giờ đều phục vụ tận tình đến thế sao ạ?”

Miêu Tiêu cúi đầu, đang chăm chú thoa vaselin cho mình, kìm lòng không đặng cong khóe miệng, khẽ nói: “Anh ấy không chỉ là bác sĩ tâm lý.”

“Vậy… có còn đổi nữa không?” Đồng Trăn thăm dò.

Miêu Tiêu trừng mắt với cô: “Sẽ không đổi nữa.”

“Chị chắc chắn chứ?”

“Cực kỳ chắc chắn!”

“Vậy thì tốt rồi…”

Phản ứng này khiến Miêu Tiêu cảm thấy ngập ngừng: “Tốt cái gì vậy?”

“Thật ra em đã muốn nói từ lâu rồi, nhưng vì chị thích nên em chắc chắn phải ủng hộ sự lựa chọn của chị. Cũng may đã kết thúc hẳn rồi, vậy em cũng không cần lo lắng nữa…” Đồng Trăn tức giận bĩu môi, khẽ nói: “Trang Lễ đối xử với chị không được tốt lắm, em vẫn không nghĩ ra nổi rốt cuộc chị coi trọng anh ta ở điểm nào nữa.”

“Vẻ ngoài.”

“Xì.” Nông cạn đến thế luôn? Nhưng kiểu đáp án nông cạn này lại khiến Đồng Trăn cảm thấy có thể chấp nhận được, cô hơi gật đầu, phụ họa: “Ừm, anh rể trước quả thật có giá trị nhan sắc rất cao, thế nhưng anh rể hiện tại cũng không kém mà.”

“Đương nhiên.” Miêu Tiêu không chút che giấu sự kiêu ngạo tự hào giữa hai đầu lông mày. Điều đó khiến cho Đồng Trăn không nén được muốn trêu cô: “Nhưng mà, chị, em nói thật, giá trị nhan sắc của chị đâu có cao, sao lần nào cũng cưa được trai đẹp như vậy thế?”

Miêu Tiêu nghiêm túc đáp: “Chuyện này không giống nhau, tuy rằng bề ngoài anh ấy đẹp trai, nhưng IQ lại thấp.”

“…”

“Ý chị là, cũng chỉ có những lúc anh ấy ở trước mặt chị thì IQ mới thường xuyên không online, điều này rất quan trọng.”

Người ta thường nói, con người lúc chìm trong tình yêu đều có IQ bằng không. Thật ra cũng là bởi quá mức quan tâm, quan tâm quá thì sẽ bị loạn.

Những lúc đối mặt với Khang Kiều cô còn không nói năng lưu loát, gửi một tin nhắn wechat cũng phải đắn đo không ít lần. Cái lần anh nghiêm túc mời cô ăn cơm ấy, quả thật cô mất ngủ mấy đêm liền. Đêm nào nằm trên giường cũng diễn đi diễn lại trong đầu các tình huống, đối thoại có thể xảy ra. Có đôi lúc nghĩ đến là lại bật cười, có đôi khi bị cái suy nghĩ gay go của mình khiến cho bực bội… Buổi tối anh hôn cô, cô lại mất ngủ. Ngay cả kẻ ngốc cũng biết phát triển đến mức độ đó không phải hai bên tình nguyện thì là gì, nhưng cô vẫn lo được lo mất nghĩ rằng liệu có phải là vì xúc động, bởi vì bầu không khí đưa đẩy. Thậm chí còn hoài nghi rằng liệu có phải cô đã làm gì đó khiến anh liên tưởng đến Kỷ Ương nên mới đột nhiên không kìm lòng nổi hay không… Tóm lại, hễ là chuyện có liên quan đến Khang Kiều cô đều cảm thấy mình như biến thành một người thiểu năng trí tuệ vậy…

Nhưng chuyện này không chỉ từ một phía, ở Khang Kiều cô cũng có thể cảm nhận được kiểu vụng về, bối rối, dè dặt tương tự.

Anh rất để ý đến cô, cũng giống như cô vậy, điều này rất quan trọng.

Trước/68Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Thần Y Độc Phi Không Dễ Chọc