Saved Font

Trước/10Sau

Hoa Sen Muội Muội

Chương 9

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Phía ngoại ô kinh thành, nơi không người sinh sống, nửa đêm lại xuất hiện ánh sáng của ngọn nến.

Bên trong phòng khắp nơi lộn xộn, chỉ có trên giường là sạch sẽ, giống như là có người dọn dẹp để cho người gặp khó khăn ẩn nấp, không bị phát hiện tung tích, dùng nơi này để ẩn thân.

Lúc này, nằm phía trên giường là một người tóc dài rơi trên bả vai, trên người ngoại trừ chiếc áo mỏng ra chỉ mặc một áo bông mỏng màu lan nhạt, tiểu mỹ nhân xinh đẹp khó tả.

Chỉ có điều lúc này tiểu mỹ nhân sắc mặt âm trầm, làm cho người ta chỉ dám nhìn chứ không dám đến gần.

Mà đứng ở bên cạnh giường, nam nhân trơ mắt nhìn chỗ ẩn thân bị chiếm cứ, mặc một thân trang màu đen. Tuy mày kiếm mắt sáng, mũi cao thẳng, thêm hai chòm râu nhưng vẻ mặt lại uể oải, tiêu sái ngày thường lúc này nửa điểm cũng không thấy.

Thân là một người nam nhân, cùng tiểu mỹ nhân một chỗ nhưng hắn một chút vui vẻ cũng không vui nổi.

“Ngươi đây là lấy việc công làm việc riêng.” Đỗ Phong lên án, rơi lệ trong lòng, nhìn bản thân thật vất vả mới tìm được ổ chăn nhưng cũng bị người chiếm lấy.

“Làm chuyện của ngươi.”

Tiểu mỹ nhân đem chân để lên giường, nhưng thanh âm này lại vô cùng lạnh, so với gió lạnh tháng chạp càng khiến người cảm thấy lạnh lẽo.

Đỗ Phong vẻ mặt méo mọ, nhịn lại nhịn, rốt cục nhịn không được, khó mà chịu được kêu ra tiếng. “Nhưng ngươi rõ ràng chính là nam nhân a !”

Tiểu mỹ nhân trên giường, không phải ai khác, chính là nam cải nữ trang Liên Hoa.

“Ta bây giờ giả dạng nữ nhân.” Hắn lạnh lùng nói.

Đỗ Phong cắn răng, gần như là cầu xin.

“Đúng, ngươi giả nữ nhân rất đẹp nhưng ta chỉ còn một chút kiên trì cuối cùng này, không nên lại làm khó ta !” Hắn đường đường một nam tử hán, bị quan trên nói là dâm tặc đã đủ thê thảm rồi, bây giờ lại bị buộc động thủ với một người nam nhân.

Tiểu mỹ nhân không nói một lời, thờ ơ lạnh nhạt, đối với cầu xin của hắn không chút động tĩnh.

Đỗ Phong ôm lấy đầu đi lanh quanh trong phòng, ảo não oán giận. “Vì sao người xấu phải do ta làm ? Vì sao ? Vì sao ?”

“Đây là cái giá ngươi chạm vào La Mộng.”

Đỗ Phong khuôn mặt tuấn tú sụp đỗ, tuy chịu hết oan uất nhưng miệng lại khó nói. Nói đến cùng, hắn chính là có nhược điểm rơi vào trong tay những người này mới có thể dẫn đến kết cục ngày ngày bị đuổi giết.

Nhưng điều này sao có thể trách hắn ? Phong lưu đã thành thói quen của hắn, làm sao có thể chống cự trêu ghẹo thiên hạ đệ nhất mỹ nhân bị kích động ? Đêm hôm đó vẫn thỉnh thoảng xuất hiện trong mộng của hắn, hắn kiếp này cũng khó có thể quên.

“Nhưng không đến nỗi làm ồn như thế đi ? Ngay cả hình bộ cũng phát lệnh truy nã……” Hắn sờ sờ cằm, từ trong tay áo lấy ra một tờ giấy, cẩn thận mở ra, ngoài thưởng thức còn lộ ra vẻ mặt đắc ý. “Nhưng mà, vẽ cũng rất giống.”

“Là họa tiên nghe xong tiếng xấu của ngươi, quyết định tự tay vẽ.” Liên Hoa lạnh nhạt nhìn ngoài cửa sổ, nhẹ nhàng bâng quơ nói ra khởi nguồn của lệnh truy nã.

Đỗ Phong bỗng dưng hai mắt sáng ngời.

“Ô ô, có thể được họa tiên vẽ chân dung đúng là vô cùng vinh dự.” Ai, đáng tiếc a đáng tiếc, họa tiên thay hắn vẽ lại là lệnh truy nã, này muốn hắn về sau sao còn mặt mũi mà khoe với con cháu đây ?

“Ngươi cao hứng là tốt rồi.” Liên Hoa cười lạnh.

“Nhưng này tiền thưởng cũng quá cao đi ?” Hại hắn cũng không biết là nên cảm thấy kiêu ngạo hay nên cảm thấy phiền não. “Này không phải cố ý muốn ta chết sao ? Cho dù là mưu hại Cao Cung, tiền thưởng cũng không cao như thế.” [Vũ: không biết Cao Cung là gì a =.=]

“Chợ đen bảng giá rất cao, hơn nữa nói rõ thế nào cũng phải bắt sống. Có người hận không thể bắt ngươi, đem thịt của ngươi róc từng miếng từng miếng, lăng trì cho đến chết a.”

Đỗ Phong vuốt râu, nhíu mày rậm. “Cho nên, một khi bị bắt ta tốt nhất nên tự sát trước ?”

“Cần độc dược không ?” Liên Hoa hiếm khi có lòng tốt hỏi.

“Hắc hắc, không cần, không ai có thể bắt được ta.” Hắn hai tay chống nạnh, tự tin tràn đầy. Đùa sao, dâm tặc cũng không phải ai cũng làm được tốt !

Lần này, Liên Hoa không có mở miệng châm chọc mà nghiêng tai lắng nghe.

“Đến đây.” Hắn nhận ra tiếng bước chân người tới.

Đỗ Phong nhíu mày, cảm thấy kinh ngạc. “So với ta nghĩ còn nhanh hơn.”

“Ta để lại manh mối.”

“Khó trách.”

Nghe tiếng bước chân kia càng lúc càng gần cùng với ánh mắt nghiêm túc của Liên Hoa, Đỗ Phong vô cùng bất đắc dĩ, tràn ngập hy vọng hỏi một lần cuối cùng.

“Có thể không làm không ?” Hắn nắm chặt vạt áo hỏi.

Đáp lại hắn là ánh nhìn chăm chú càng nghiêm nghị.

Hy vọng tan biến, hắn chỉ có thể bị bắt đi vào khuôn khổ, tâm không cam, tình không muốn mà lên giường, nhìn như đem Liên Hoa đặt ở dưới thân, kỳ thật đặc biệt cẩn thận giữ khoảng cách, toàn tâm toàn ý muốn bảo vệ “trong sạch”.

“Nói !”

Tiểu mỹ nhân không tiếng động hạ lệnh.

Đỗ Phong nản lòng mở miệng, dường như bắt đầu thì thầm học thuộc lòng –

“Yên tâm, ta sẽ rất dịu dàng.” Lời kịch này rốt cuộc là tên khốn kiếp nào viết ? [Vũ *giơ tay* là tác giả a]

Hắn rất muốn đặt câu hỏi nhưng lại biết lúc này không nên, chỉ có thể đem nghi vấn nuốt vào bụng, cố gắng trầm giọng tiếp tục nói.

“Ngươi rất nhanh sẽ thích chuyện này, nói không chừng còn có thể xin ta tiếp tục –” Hắn dừng một chút, mới bổ sung thêm từ. “Đấy !” Thiếu chút nữa đã đem chữ cuối cùng quên mất.

Tiếng bước chân dồn dập vội vàng, người tới rõ ràng lòng nóng như lửa đốt.

“Ngươi kêu a ! Kêu lớn tiếng chút ! Ta thích nhất nữ nhân kêu la !” Ô ô, rõ ràng là nam nhân ! Rõ ràng là nam nhân ! Rõ ràng chính là nam nhân !

Đỗ Phong thở dài thật mạnh, than khóc ngay cả một chút kiên trì cuối cùng cũng không giữ được.

“Nơi này là vùng ngoại ô hoang vu dã, cho dù ngươi kêu đến vỡ yết hầu cũng sẽ không có người đến cứu ngươi.” Rốt cục, lời kịch khó đọc này đã kết thúc. Hắn nâng trung khí lên, cố gắng bày ra khí thế điên cuồng. “Ha ha ha ha ha ha……”

Hưu hưu hưu hưu !

Chỉ thấy bốn viên ngọc châu lưu ly xuyên tường bay đến, cho dù cách vách tường cũng có thể nghe rõ âm mỗi nơi, mỗi viên ngọc châu bắn về đều hướng phía tứ chi, nơi yếu ớt nhất của hắn.

Đỗ Phong vội vàng xoay người, tránh công kích của ngọc châu lưu ly, tầm mắt quét về phía cửa phòng.

Phanh !

Nháy mắt, nổ rung trời.

Làm người ta kinh ngạc là cửa phòng hoàn hảo vô khuyết nhưng bị ngọc châu lưu ly bắn thủng tường, trực tiếp bị đụng tạo ra một lỗ thủng lớn, thân ảnh nhỏ nhắn đầu đầy bụi đất trực tiếp vọt vào trong phòng.

“Dừng tay !” Cô vội vàng hô to.

Lần đầu trong đời nhìn thấy nữ tử dường như có sức lực kì quái này, Đỗ Phong cũng không khỏi sửng sốt.

Nhưng lại không ngờ là phá tường mà vào ?

Tinh Tinh hai tay dang ra, giữa ngón tay kẹp đầy ngọc châu lưu ly ném hướng đến nam nhân xa lạ, trong lúc lo lắng dùng sức quá độ nên sau khi mỗi đạn châu rơi xuống đất, toàn bộ nổ thành mảnh nhỏ sắc bén.

Cho dù Đỗ Phong tránh nhanh nữa cũng không tránh khỏi toàn bộ mảnh nhỏ, trên y phục đen đã bị xước ra hơn mười vết rách, có mấy chỗ hơi sâu, thậm chí đã rướm máu.

“Hắn là nam ! Nam nha !” Tinh Tinh ra sức mắng, không thể tin được trên đời sao có người như thế. “Tên dâm tặc ngươi phá hủy sự trong sạch của đại tiểu thư còn chưa đủ, bây giờ ngay cả nam cũng không buông tha sao ?”

Đỗ Phong liên tục né tránh, chỉ lui không công; Trong lòng âm thầm hét cám ơn trời đất, bằng không nếu tiếp tục tiến hành thật sự sẽ bôi nhọ “thanh danh” giang hồ của hắn.

“Cái gì ? Nam ?” Hắn làm bộ như chịu đả kích lớn, liên tục lắc đầu, rốt cục thật sự có thể hò hét ra trong lòng đã nhịn hồi lâu: “Nam đương nhiên không được !” Hắn xoay người phá cửa sổ, thả người trốn vào đêm tối.

Tinh Tinh xua đuổi dâm tặc nhanh chóng xoay người, lo lắng nhìn phía giường, thấy người luôn nhớ nhung trong lòng.

“Ngươi vì sao không phản kháng ?” Cô giận dữ hỏi, yêu sâu, càng thêm trách.

Tiểu mỹ nhân vẻ mặt lạnh lùng, trả lời là thanh âm êm tai của nữ tử. “Ta không có võ công.”

“Nói bậy, võ công của ngươi rõ ràng cao hơn so với ta nữa……” Cô thế này mới phát hiện khác thường, hoang mang lại bất an truy vấn: “Ngươi vì sao lại giả dạng thành Hoa Sen ? Là vì dụ bắt Đỗ Phong sao ?”

“Không chỉ có như thế.” Tiểu mỹ nhân ngẩng đầu lên, con ngươi đen thâm thúy ẩn giấu tức giận, một chữ một chữ nói: “Muội chú ý nhất không phải là Hoa Sen sao ?”

Tinh Tinh như bị đâm một đao, bỗng nhiên hơi sợ hãi, lại nghe thấy giọng nữ êm tai quen thuộc đã lâu, lãnh đạm mà nghiêm túc hỏi: “Như vậy ta cả đời này luôn giả dạng thành như vậy, muội có chịu không ?”

Môi đỏ mọng phát run, nhìn chằm chằm tiểu mỹ nhân trên giường, mắt to lại một mảnh mênh mông, đầu nhỏ mới đầu là chậm rãi lắc đầu, sau đó càng lúc càng nhanh, càng lúc càng mãnh liệt, nước mắt cũng rơi theo.

“Ô a !” Cô kêu khóc nhào lên trên giường, bổ nhào vào trong người tiểu mỹ nhân. “Ta không cần, không cần ! Ô ô ô ô, mau đưa Liên Hoa trả lại cho ta !”

Tay nhỏ bé mãnh liệt kéo loạn xạ, không muốn thấy nữ trang chướng mắt, căm ghét xé tất cả mãi đến khi thấy trong ngực rắn chắc, mới khóc dán lên, hành động so với dâm tặc chạy trốn càng làm người ta giận sôi.

“Không cần dùng loại thanh âm này nói chuyện.” Cô vừa khóc lại bảo, dùng khuôn mặt nhỏ nhắn đầy nước mắt ma sát trong ngực nam tính, từ trong lòng kêu ra. “Ta muốn là Liên Hoa ! Là Liên Hoa !”

Thân mình nhỏ nhắn ngã vào trong lòng, mỗi giọt lệ nóng đều như có lửa, tức giận trong con ngươi đen thâm thúy dần dần giảm đi, hắn trong lòng mềm đi, rốt cục gạt đi cửu âm công, khôi phục giọng nam như cũ.

“Ban ngày khi ở đại sảnh La gia, muội không phải luôn miệng nói thích là Hoa Sen sao ?” Hắn vươn tay đến, nâng khuôn mặt ẩm ướt đầy lệ của cô, muốn cùng cô tranh luận.

“Khi đó ta đang nói dối thôi !” Chán ghét chán ghét, lòng dạ hẹp hòi như thế ! “Ta thích là Liên Hoa ! Là Liên Hoa !” Cô càng ôm chặt, không chịu buông tay.

“Cho nên, muội lấy chuyện ta cầu hôn ở trước mặt mọi người mà nói bậy ?”

“Hừ !” Cô xoay đầu đi.

Tay thon dài đem đầu nhỏ của cô quay lại.

“Thế nào ?”

“Bởi vì…… Bởi vì…… Ai bảo ngươi lừa ta nhiều năm như thế !” Cô lên án, ai oán lại ủy khuất.

Liên Hoa nhắm hai mắt lại, trong lòng đếm thầm tới mười sau mới mở to mắt, nhìn chăm chú vào đôi mắt tròn có hơi nước trong suốt đang mở to.

“Năm ấy, muội sau khi phát hiện chân tướng liền sợ tới mức té ngã, miệng còn sùi bọt mép, sau khi tỉnh lại thậm chí mất trí nhớ, muội nói ta còn có thể làm sao đây?”

“Ngươi, ngươi mặt khác có thể tìm thời gian nói cho ta biết a !”

“Một khi muội biết ta thân là nam nhi, còn có thể thường xuyên tới tìm ta sao ?” Hắn hỏi trực tiếp.

“Có !” Cô xúc động trả lời, nhưng mà nghĩ lại cũng không phải khẳng định như vậy. “Ách, khả năng…… Khả năng…… Khả năng sẽ không……” Mọi người đều nói, nam nữ thụ thụ bất thân thôi !

Ngón tay thon dài theo nước mắt xuống, nhẹ vỗ về cằm cô, chầm chậm nói cho cô biết toàn bộ nguyên nhân lúc ban đầu. “Ta khi sinh ra thân mình cực kỳ suy yếu, cha mẹ mời thiết bản thần toán đến, hắn nói ta nếu muốn được cứu sống nhất định phải nuôi như nữ nhân, mãi đến khi mười lăm tuổi mới có thể khôi phục thân nam nhi.”

“Vậy ngươi vì sao còn muốn tiếp tục giả thành Hoa Sen ?” Tính toán, hắn cũng đã qua hai mươi lăm nha !

Hắn hơi tức giận, trừng mắt đầu sỏ gây nên trong lòng.

“Còn không phải bởi vì muội !”

Cô ngây ngốc sửng sốt. “Liên quan gì ta ?”

“Hoa Sen một khi biến mất, bất luận ta nói cái gì muội cũng không tin, Hoa Sen là ta giả trang, chỉ sợ còn có thể khóc lóc đi tìm khắp nơi.” Hắn thở dài một tiếng. “Muội luôn cách Liên Hoa rất xa, nói cái gì cũng không chịu đến gần.”

Đầu nhỏ cúi xuống, ngoan ngoãn sám hối.

“Lúc đó người ta cảm thấy sợ hãi thôi !” Cô than thở.

“Vì sao phải sợ ?”

“Bởi vì, ngươi luôn chọc ghẹo ta……”

“Kia không phải chọc ghẹo.”

“Ta khi đó không biết thôi !”

“Lần này nếu ta không quyết tâm, ép muội đồng ý phải bảo vệ ta, có trời mới biết muội còn muốn trốn ta bao lâu.” Hắn bất đắc dĩ nói xong hai tay đem cô ôm chặt. “Muội cho là những năm gần đây ta dễ chịu sao ? Trơ mắt nhìn muội lớn lên, cũng không thể hôn muội, không thể yêu muội, chỉ có thể cố nén một lần lại một lần.”

“Nén cái gì ?” Cô ngẩng đầu lên, nháy mắt hỏi.

Bộ dáng đơn thuần kia thật sự hỏi câu ngây thơ làm cho Liên Hoa lắc đầu cười, sau đó mới tựa vào bên tai cô, dùng ngữ điệu thong thả nhất, tiếng nói trầm nam tính giống như niệm chú thời xưa.

“Rất nhanh, ta sẽ nói cho muội biết.” Hắn sẽ để cô biết, hắn cố nén là cái gì, để cho cô bồi thường hắn thật tốt khát vọng những năm gần đây.

Thanh âm của Liên Hoa, ánh mắt của Liên Hoa làm trái tim cô run rẩy không thôi, tuy rằng cũng không biết theo như lời hắn là cái gì nhưng cô có thể khẳng định, chuyện kia tuyệt đối so với hôn môi còn làm cho người ta thẹn thùng hơn.

Tinh Tinh hai gò má nóng đỏ lên, tiến vào trong lòng hắn, không dám nhìn hắn nữa. Bởi vì, bộ dáng hắn lúc này khiến cho cô thật muốn hôn trộm hắn.

Nhưng đáng tiếc là hắn bây giờ đang tỉnh……

Tay nhỏ bé ở trên ngực rắn chắc vẽ một vòng lại một vòng, khúc mắc trong một thời gian dài cuối cùng cũng được tháo ra, cô nằm dán lên hắn, cảm thấy thật thoải mái, thật hạnh phúc, đầu nhỏ im lặng hơi nghiêng, cánh môi mềm mại lướt qua da thịt nam tính, thiếu chút nữa kìm lòng không được mà hôn lên ngực của hắn.

Cô vội vàng cắn môi, e lệ không thôi, hoang mang bản thân lại còn muốn hôn lên chỗ khác ngoài môi của hắn.

Kỳ thật, thật là ngại nha, cô trong đầu lại đột nhiên hiện ra hắn dùng môi hôn lên gáy của cô, vai của cô, tay cô, đầu ngón tay của cô……[Vũ: ủa hôn bao giờ thế chị ??? ở chương nào nhỡ *cắn móng tay*]

Đối với chuyện đơn giản giữa nam nữ, làm cho cô chỉ mới tưởng tượng đã xấu hổ đến không thể ngẩng đầu lên được.

Bên tai lại vang lên thanh âm của hắn.

“Xin lỗi.”

Ân, ngay cả hai chữ xin lỗi từ trong miệng hắn nói ra cũng dễ nghe như vậy……

A ?

Đợi chút !

Cô khó tin, nhất thời đã quên xấu hổ vội vàng ngẩng đầu cùng hắn bốn mắt nhìn nhau.

“Chàng nói cái gì ?”

“Xin lỗi.”

Cô ngây ngẩn cả người, miệng nhỏ mở ra, ngốc nghếch nhìn Liên Hoa.

Hắn buồn cười đưa tay nâng cằm của cô lên, làm cho cái miệng nhỏ nhắn một lần nữa ngậm lại. “Sao vậy, nghe ta nói xin lỗi có cần phải giật mình như vậy không ?”

Cô bỗng nhiên nháy mắt, liên tục gật đầu.

“Ta vẫn nghĩ hai chữ xin lỗi này, chàng cả đời tuyệt đối sẽ không nói ra khỏi miệng.” Ngẫm lại xem, hắn kiêu ngạo như vậy, tự phụ như vậy.

Liên Hoa chăm chú nhìn cô, thản nhiên thừa nhận.

“Ta trước kia chưa từng nói qua, tương lai chỉ sợ cũng sẽ không nói, nhưng đối với nàng, ta thật sự thiếu nàng một câu xin lỗi.” Hắn ôn nhu nói rồi khẽ vuốt gương mặt của cô, thành tâm nói một lần nữa. “Xin lỗi.”

Trong nháy mắt, Tinh Tinh rốt cục hoàn toàn hiểu được, trọng lượng của mình ở trong lòng hắn có bao nhiêu quan trọng.

Cô kích động không thôi, rốt cuộc bất chấp e lệ, hai tay vòng qua cổ của hắn, chủ động đưa lên môi đỏ mọng, ngốc nghếch hôn lên môi của hắn. Cô không hiểu kỹ xảo gì, chỉ dùng môi nhỏ ấn vào môi hắn.

Ngay cả như vậy, cũng đủ khiến cho Liên Hoa kinh ngạc không thôi. Hắn trước khẽ đẩy cô ra, nhìn chăm chú vào khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào của cô, khóe miệng xuất hiện ý cười thật sâu.

Bị đẩy ra nàng, vẻ mặt hoang mang vô tội, có chút bị thương nhỏ giọng thấp hỏi –

“Chàng không thích ta như thế sao ?”

Liên Hoa lắc đầu. “Không, ta rất thích.” Hắn than nhẹ. “Rất thích.”

“Vậy chàng vì sao phải, phải đẩy ta ra ?”

“Bởi vì ta trước phải hỏi cho rõ ràng.”

“Hỏi cái gì ?” Cô nghiêng đầu.

“Nàng khẳng tha thứ cho ta sao ?” Lừa gạt giấu giếm nhiều năm như thế, hắn cũng không phải hoàn toàn không hổ thẹn với lương tâm.

Cô nhìn nam nhân một cách âu yếm, nghiêm túc gật đầu.

“Nguyện ý.” Vừa nói ra miệng cô lại nghĩ tới một chuyện, vội vàng bổ sung thêm một câu. “Nhưng có điều kiện.”

“Còn có điều kiện ?”

“Ân !” Điểm này, cô tuyệt đối không nhượng bộ.

“Nói đi.”

“Chàng không thể lại biến thành Hoa Sen làm ta sợ nha !” Lòng cô còn sợ hãi, không thể không nhấn mạnh.

Liên Hoa ánh mắt nhu hòa, không chút nghĩ ngợi gật đầu đáp ứng. “Được.”

“Vĩnh viễn cũng không thể nha !”

“Được, vĩnh viễn.” Hắn nói nhỏ rồi dán lên môi đỏ mọng của cô, trước nhẹ nhàng hôn, lấy đầu lưỡi liếm lên khóe miệng của cô, nếm mùi vị mà hắn nhớ mãi không thôi, sau đó sẽ thật sâu……

Ầm !

Một đoàn nam nhân xông vào trong phòng, ầm ĩ kêu to.

“Dâm tặc đâu ?”

“Mau, ta muốn băm hắn !”

“Thay đại tiểu thư báo thù !”

“Người đâu ? Người ở nơi nào ?”

“Đỗ Phong, ta muốn mạng của ngươi !”

Kêu la trong chốc lát, các nam nhân hai tay mang theo đao kiếm tìm khắp phòng cũng không tìm thấy tăm hơi của Đỗ Phong, cuối cùng tầm mắt cũng dừng ở trên giường, nhìn Tinh Tinh quần áo chỉnh tề, còn có…… Còn có…… Liên Hoa quần áo không chỉnh tề !

Lặng im sau một lúc lâu, Từ Hậu trước hô –

“Bây giờ là chuyện gì đây ?”

Hắn sắc mặt trắng bệch, thấy y phục nữ bị xé rách, lại nhìn Liên Hoa gần như nửa thân trần, trên mặt to lộ ra vẻ mặt vô cùng thận trọng.

“Liên Hoa, chẳng lẽ ngươi thay muội muội bị dâm tặc bắt……” Hắn không thể nói thêm gì đi nữa. [Vũ: anh này thật khéo tưởng tượng, cơ mà ta thích *chống nạnh cười to*]

Nha, thảm a !

Rất thảm, quả thực là cực kỳ bi thảm a !

Có thể vì muội muội hy sinh đến tình trạng này, tình cảm sâu đậm này thật là vĩ đại vô cùng, oanh liệt vô cùng !

Nhóm tiêu sư bị nhầm lẫn cũng lộ ra biểu tình đồng cảm, lại càng cảm thấy dâm tặc Đỗ Phong thật sự là cầm thú không bằng, trong lòng cũng âm thầm sợ hãi, âm thầm kẹp chặt hai chân, hiểu được lần sau khi gặp Đỗ Phong bản thân cần phải cẩn thận một chút.

Thấy mọi người hiểu lầm, Tinh Tinh vội vàng nhảy dựng lên, xấu hổ thay Liên Hoa giải thích.

“Các ngươi hiểu lầm, hắn vốn chính là nữ !” Cô kêu to.

Mọi người tất cả đều sửng sốt, không nói gì nhìn Liên Hoa trong ngực rắn chắc.

“A ?”

“Không phải, ta nói sai rồi !” Đáng giận, cô vội quá, vội vàng làm sáng tỏ lại lần nữa. “Ta là nói, hắn vốn chính là nam !”

“Cái gì ?” Mọi người cũng đều không hiểu.

“Chính là Liên Hoa trước nay luôn nam cải nữ trang, kỳ thật Hoa Sen cũng là hắn.”

Nhóm tiêu sư đều thay đổi sắc mặt.

“Hắn là Hoa Sen muội muội ?”

“Đợi chút !”

“Nói rõ ràng, ngươi là nói, căn bản không có Hoa Sen muội muội ?”

“Trời a !” Có người chịu không nổi đả kích, quỳ xuống tại chỗ. “Ta những năm gần đây, luôn yêu trong lòng không dám mở miệng, rốt cuộc là vì sao ?”

Từ Hậu rống lớn tiếng nhất. “Muội lúc nào thì biết chuyện này ?”

“Trước đây đã biết nhưng lúc biết, ta sợ tới mức té ngã, tỉnh lại liền mất trí nhớ.” Cô vội vàng bổ sung. “Mãi cho đến lúc trước, ta mới nhớ lại.”

“Muội khi đó thấy cái gì ?” Từ Hậu cất cao giọng.

Tinh Tinh cổ rụt lại, khuôn mặt nhỏ nhắn nháy mắt đỏ bừng, bị hỏi khó có thể mở miệng, chỉ có thể dùng ánh mắt cầu cứu nhìn về phía Liên Hoa, đã thấy hắn đang nhịn cười nhưng lúc này lại cố ý giữ im lặng.

“Thì, ta đã nhìn thấy…… Nhìn đến của hắn……” A, cô mặc kệ ! “Con gà con của hắn !” Muốn nói thì nói, ai sợ ai a !

Bỗng nhiên, mọi người chuyển hướng Liên Hoa, nhóm tiêu sư thầm mến Hoa Sen muội muội vừa mới đứng lên, nghe một câu như thế ngực như bị giáng một đòn, thiếu chút nữa lại ngã xuống đất.

“Đợi chút, là gà “con” sao ?” Từ Hậu nhấn mạnh chữ kia, không khỏi suy nghĩ sâu xa, rốt cuộc hắn nên thay muội muội suy nghĩ hạnh phúc.

Vì mắt đã nhìn thấy, Liên Hoa bị oan uổng không được “lớn”, cô vội vàng kêu to.

“Hắn bây giờ rất lớn !”

Trong phòng trở nên một mảnh yên tĩnh.

Bởi vì sợ hắn lại bị hiểu lầm, Tinh Tinh luôn mãi nhấn mạnh, toàn tâm toàn ý muốn nói rõ ràng hơn. “Hơn nữa, lúc ta giúp hắn lau người, còn trở nên lớn hơn nữa……”

Một câu này làm cho mọi người hít một ngụm khí lạnh, đều nhìn về phía Tinh Tinh.

Mắt thấy Tinh Tinh gấp đến độ còn muốn nói tiếp, để tránh cô càng tô càng đen, lúc này Liên Hoa cũng chỉ có thể nhanh chóng đưa tay che miệng nhỏ nhắn của cô lại, ngăn cô lại tiết lộ ra càng nhiều, không nên để cho người ngoài biết được việc thân mật đó.

“Cám ơn muội thay ta làm sáng tỏ.” Hắn cười nói, trước mặt mọi người hôn lên má phấn của cô. “Nhưng bọn họ đã biết được quá nhiều.”

Dọa sao ?! Hắn thế nhưng trước mặt mọi người lại hôn cô ?

Tinh Tinh lại hít một ngụm khí, khuôn mặt nhỏ nhắn bỗng nhiên đỏ bừng.

Thấy muội muội khuôn mặt đỏ bừng, bình thường hung hãn, ở trong lòng Liên Hoa lại hóa thành thẹn thùng, Từ Hậu bất đắc dĩ lại buồn cười, giơ lên đại đao trong tay, trực tiếp ép hỏi.

“Chuyện tới nay, ngươi nói rõ ràng cho ta, rốt cuộc có cưới muội ta hay không ?”

“Cưới.” Một chữ vô cùng đơn giản, Liên Hoa nói vô cùng chắc chắn, nhìn chăm chú vào thiếu nữ xinh đẹp trong lòng, lại lần nữa mở miệng ra, muốn cho mỗi người ở đây đều nghe được rõ ràng.

“Đời này, ta không thể không cưới nàng.”

Trước/10Sau

Theo Dõi Bình Luận