Saved Font

Trước/263Sau

Hoắc Tổng, Tôi Muốn Từ Hôn

Chương 145: “Không Thành Vấn Đề.”

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
“Có.” – Thẩm Tuấn Ngôn đồng ý không chút do dự.

Chỉ cần Thư Tình mở miệng, bất kể chuyện gì anh đều không từ chối.

Dù hôm đó có lịch trình đi chăng nữa, anh cũng sẽ lùi lại ngày khác.

Advertisement

“Cảm ơn, chiều mai tới Hoắc Thị quay thử được không?” – Thư Tình hỏi tiếp.

“Không thành vấn đề.” – Vừa nghĩ tới ngày mai có thể gặp Thư Tình, khóe môi Thẩm Tuấn Ngôn cong lên.

Thư Tình cũng hẹn Annie chiều mai tới quay thử, rồi quay trở về Hoắc Thị.

Trở về chỗ ngồi, còn chưa kịp ngồi xuống, Bạch Hiểu Tuyết đứng bên cạnh đã nói: “Thư ký Thư, Hoắc tổng bảo cô về tới nơi thì tới phòng làm việc của anh ấy.”

Thư Tình nhàn nhạt gật đầu: “Biết rồi.”

Chuông cảnh báo trong đầu chợt vang lên, Hoắc Vân Thành tìm cô? Có chuyện gì sao?

Đem theo vài phần nghi hoặc, Thư Tình đi thang máy tới trước cửa phòng tổng tài.

Gương mặt lạnh lùng nghiêm nghị của Hoắc Vân Thành dần dần xuất hiện trước mặt cô, Thư Tình bất giác run lên.

Cô hít sâu một hơi, đưa tay ra gõ cửa phòng tổng tài.

“Vào đi.” – Tiếng nói trầm ổn của Hoắc Vân Thành vang lên.

Thư Tình đẩy cửa bước vào.

Hoắc Vân Thành đang ngồi trước bàn làm việc, bàn tay thon dài cầm một phần tài liệu, cử chỉ của anh vừa nho nhã lại cao quý, khí chất mạnh mẽ của anh khiến người ta có một cảm giác bị áp bức khó hiểu, dường như anh được sinh ra là để làm vị vua đứng trên đỉnh cao nhất của Kim Tự Tháp.

“Hoắc Vân Thành, anh tìm tôi có việc gì?” – Thư Tình thu mắt lại, nhàn nhạt hỏi.

Nghe thấy tiếng động, Hoắc Vân Thành ngước mắt lên nhìn cô, gương mặt nghiêm nghị, ngữ khí lạnh lùng: “Em vừa đi đâu về?”

Lúc này anh họp xong, bất giác đi tới phòng thư ký, lại không nhìn thấy Thư Tình.

Anh hỏi những người ngồi quanh chỗ cô ngồi, họ báo rằng cô ra ngoài rồi.

Ra ngoài vào thời gian đi làm, còn không xin nghỉ với anh.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app . Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là .vip. Vui lòng đọc tại app để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

“Hàng mẫu của “Băng và lửa” đã được sản xuất ra rồi, khi nãy tôi đem tới khách sạn Hoàng Đình cho anh Bruce xem.” – Thư Tình nhàn nhạt trả lời.

“Thế à?” – Gương mặt tuấn tú của Hoắc Vân Thành bỗng lạnh đi: “Nếu hàng mẫu đã sản xuất ra rồi, sao em không đưa cho tôi xem?”

Ánh mắt thăm dò của Hoắc Vân Thành dán chặt lên mặt Thư Tình, anh cảm nhận được rất rõ rằng mấy hôm nay Thư Tình luôn trốn tránh anh.

Đối diện với ánh mắt sâu hun hút của anh, Thư Tình hơi mất tự nhiên quay qua chỗ khác, môi khẽ mấp máy: “Bởi vì Hoắc tổng đâu bảo tôi đưa cho anh xem.”

“Thế nên em liền làm theo ý mình? Là một người phụ trách hạng mục, lẽ nào em không biết phải báo cáo với lãnh đạo về tiến độ của hạng mục sao?” – Hoắc Vân Thành nheo mắt lại, ngữ khí lạnh lùng xen lẫn chút tức giận.

Cô gái này vì muốn trốn tránh anh, đến cả việc báo cáo cũng dám bỏ qua?

“Tôi cho rằng mấy việc nhỏ nhặt này không cần phải làm phiền Hoắc tổng tài, dù sao đối với Hoắc Thị, “Băng và lửa” chỉ là một hạng mục nhỏ. Ngoài ra, tôi hỏi ý kiến của anh Bruce trước, có vấn đề gì sửa sang lại rồi báo cáo với anh sau cũng được.” – Thư Tình trả lời.

Thật ra Thư Tình nói không sai chút nào.

Viên châu bảo này không phải là hạng mục chính của Hoắc Thị, Hoắc Vân Thành trước kia không hề chú ý tới nó.

Nhưng từ khi Thư Tình tiếp nhận, anh lại kìm lòng không đặng muốn quan tâm tới nó.

Anh không muốn thừa nhận rằng thật ra anh là quan tâm tới Thư Tình.

“Vậy Bruce có ý kiến gì?” – Hoắc Vân Thành nhếch môi hỏi.

Trước/263Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Kinh Thế Y Phi, Xấu Bụng Cửu Hoàng Thúc