Saved Font

Trước/53Sau

Hoan Du

Chương 27: Thiếu

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
*

Editor: Trà Đá.

Cố Du đi tới trước cửa văn phòng Hoắc Diệc Thanh, do dự một lát, sau đó cô giơ tay gõ cửa.

Hoắc Diệc Thanh tự mình đi tới mở cửa cho cô, vừa thấy cô, anh ấy lập tức tươi cười, bộ dáng rất hoan nghênh.

Sao có thể không chào đón được đây? Chị dâu tương lai của anh ấy.

“Mau vào đi.” Hoắc Diệc Thanh nghiêng người cho cô đi vào.

Cố Du lễ phép đi vào, ánh mắt thoáng nhìn thấy Phó Lệ Minh đang đứng ở chỗ quầy bar nhỏ.

“Tổng giám đốc Phó.” Giọng nói của cô rất chuyên nghiệp.

“Ừ.” Giọng nói Phó Lê Minh nặng nề, anh ấn chốt mở máy cà phê, máy móc hoạt động, phát ra tiếng ồn.

Hoắc Diệc Thanh đi đến bên cạnh sô pha, nói Cố Du ngồi xuống.

“Tổng giám đốc Hoắc tìm tôi có chuyện gì không?” Cố Du cũng không muốn ở lại đây lâu, cô mới vừa điều chỉnh được cảm xúc, Phó Lệ Minh chắc sẽ không làm loạn ở đây.

Hoắc Diệc Thanh: “Không vội, chúng ta vừa uống cà phê vừa nói.”

Cố Du nhíu mày: “Bên ngoài còn có rất nhiều công việc phải làm.”

Tính cách này thật đúng là…

Hoắc Diệc Thanh bất đắc dĩ nhìn đồng hồ trên cổ tay: “20 phút.” Sau đó nhìn về phía Phó Lệ Minh, ánh mắt này dường như đang nói: “Người anh em, tôi chỉ có thể giúp cậu đến đây thôi.”

Phó Lệ Minh đã đi tới, Hoắc Diệc Thanh ngồi đối diện Cố Du cũng lập tức đứng dậy, nhường chỗ lại cho anh.

Cố Du bắt đầu cực kỳ căng thẳng, cô cố gắng không nhìn người đàn ông ở đối diện.

Một giây, hai giây…

Thời gian tựa hồ như chậm hơn bình thường, có chút gian nan.

Phó Lệ Minh vẫn nhìn Cố Du, cô hơi cúi đầu, có thể nhìn rõ ràng hàng lông mi dài của cô, cái mũi thanh tú, môi mím chặt…

Anh chưa từng quan sát một cô gái cẩn thận đến như vậy.

Đây là bộ dáng anh thích.

Ánh mắt của cô vẫn không dám đặt trên người anh.

Cô không biết càng làm như vậy thì càng lộ rõ tâm tư của cô sao?

Phó Lệ Minh đang buồn bực mấy ngày qua, bây giờ nhìn thấy cô thì tâm tình chuyển biến tốt hơn một chút, anh nhìn ra được cô có cảm giác với anh.

“Khụ, cà phê xong rồi, tôi qua rót đây.” Hoắc Diệc Thanh chịu không nổi bầu không khí giữa bọn họ.

Sau khi Hoắc Diệc Thanh đi qua, Phó Lệ Minh mở miệng: “Tại sao lại tránh né tôi?”

Cố Du căng thẳng không phải là không có lý do, cô sợ anh hỏi câu hỏi trực tiếp.

“Tổng giám đốc Phó suy nghĩ nhiều rồi, mấy ngày qua công việc rất bận rộn, trong lòng tôi chỉ muốn làm việc cho tốt.”

Phó Lệ Minh khẽ cười một tiếng: “Chuyên nghiệp như vậy có phải nên tăng thêm tiền thưởng cho cô không?”

Giọng điệu này cực kỳ khiêu khích, Cố Du tức giận, đột nhiên ngẩng đầu nhìn thẳng anh, không kiêu không nịnh mà nói: “Được, tiền thưởng phải nhiều hơn một chút mới được.”

Phó Lệ Minh đột nhiên nở nụ cười, bởi vì tâm tình anh đang rất tốt. Thấy cô phản ứng là được rồi.

Cố Du vừa nhìn thấy anh cười thì lập tức hiểu ra anh đang cố ý kích cô, trong lòng tức giận liếc anh một cái.

“Rốt cuộc con rùa cũng chui ra khỏi vỏ rồi.” Trong giọng nói của anh mang theo ý cười, trong mắt cũng đầy ý cười.

Nghe nói như thế, lại thấy anh cười, trái tim Cố Du không nhịn được mà đập nhanh hơn. Cô dời mắt, nhỏ giọng lầm bầm: “Không hiểu anh đang nói gì nữa.”

“Tôi và nhà họ Dung chỉ có quan hệ làm ăn, những tin tức bát nháo hay tin đồn đều không phải là sự thật, cũng không phải do tôi tạo ra. Tôi đã đăng tin thanh minh cho thấy rõ lập trường của bản thân rồi.” Phó Lệ Minh nghiêm túc nói.

Anh đang giải thích với cô, anh biết rõ cô để ý đến chuyện này.

Trong lòng Cố Du đột nhiên nóng lên.

Phó Lệ Minh luôn luôn nhìn cô, đang đợi cô tỏ thái độ.

Cố Du kiềm chế bản thân, làm bộ lạnh nhạt nói: “Ồ, tôi cũng đọc được trên mạng rồi.” Đọc là một chuyện, còn anh tự nói rõ mọi chuyện với cô thì là chuyện khác.

“Đọc được rồi còn tránh tôi sao?” Giọng nói của anh không lạnh nhạt như bình thường.

Cố Du không nhìn anh: “Tổng giám đốc Phó là đại cổ đông của công ty Sang Thành, là ông chủ của tôi, sao tôi có thể tránh anh…”

“Bây giờ tôi không dùng thân phận ông chủ để nói chuyện với cô.” Anh cắt ngang cô.

Cố Du nghẹn lời, âm thầm cắn môi.

Hoắc Diệc Thanh còn đang ở đây, Cố Du cảm thấy

Trước/53Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Đô Thị: Tu Tiên Mười Năm, Xuống Núi Tức Vô Địch