Saved Font

Trước/53Sau

Hoan Du

Chương 50

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Editor: Trà Đá.

Hơn chín giờ Phó Lệ Minh mới từ công ty về đến nhà, anh vừa tắm ra thì nhận được cuộc gọi từ Giang Khải.

Anh lau tóc rồi thay quần áo đi ra ngoài.

Anh đi rất vội vàng.

Tửu lượng của Cố Du rất kém, tửu lượng của Dịch Huyên thì khác, uống hết mười chai cũng chỉ hơi choáng, ý thức vẫn rất rõ ràng.

Sau khi Cố Du uống hết chai thứ tư, thì cơ thể mềm nhũn dựa vào vai Dịch Huyên, ý thức đã bắt đầu mơ màng.

Tuy rằng Dịch Huyên còn có thể uống mấy chai nữa, nhưng thấy Cố Du say khướt thì có chút áy náy, ngày mai cô còn đi làm, nên về nhà nghỉ ngơi sớm một chút.

“Không uống nữa, về thôi.” Dịch Huyên đỡ Cố Du dậy, tính toán thu dọn rồi rời đi.

Nhưng Cố Du lại không nghe lời: “Không về, tiếp tục uống.” Nói xong, cô cười ha hả ôm lấy cơ thể Dịch Huyên, cọ xát vài cái, nhõng nhẽo: “Thoải mái quá.”

Điều hòa trong câu lạc bộ đêm bật tương đối thấp, người khác thì không sao, nhưng hai người bọn họ uống rượu, hơn nữa lại mặc váy sát nách, Cố Du uống rượu say thì sẽ bám lấy một nguồn nhiệt ấm áp không rời.

Dịch Huyên bất đắc dĩ: “Được, vậy tiếp tục uống.”

Cố Du không thể uống nữa, Dịch Huyên vừa uống vừa nhìn đám nam nữ trẻ tuổi nhảy nhót dưới lầu.

Có chút hâm mộ.

Các cô cũng không biết Giang Khải gọi điện thoại cho Phó Lệ Minh đến, Dịch Huyên cảm thấy mình uống cũng khá nhiều, nên nhẹ nhàng đặt Cố Du nằm ra ghế sô pha.

Lúc cô đang định đứng dậy, thì thấy Phó Lệ Minh và Giang Khải bước đến.

Dịch Huyên cũng không ngạc nhiên, cười chào hỏi: “Chào hai anh.”

“Chào.” Phó Lệ Minh chào lại rất khách khí, ánh mắt hoàn toàn tập trung trên người Cố Du.

Trong mắt anh chỉ có cô.

Khi một người đàn ông yêu ai thì luôn lần theo dấu vết của cô gái, hiện tại Phó Lệ Minh đã thật sự yêu Cố Du rất rõ ràng.

Anh thật sự yêu Cố Du.

Không giống Lục Thiên Thạc, lúc nhìn Dịch Huyên cũng chỉ nghĩ đến tình dục.

Dịch Huyên cảm thấy vui cho bạn tốt của mình, đồng thời trong lòng cũng dâng lên một sự đau thương một lần nữa.

Giang Khải nhiệt tình nói: “Đã lâu không gặp, người đẹp Dịch Huyên.”

Ai cũng thích khi được gọi là “Người đẹp”, Dịch Huyên nhiệt tình cười: “Đã lâu không gặp, soái ca Giang Khải.”

Giang Khải nhìn về phía vỏ chai bia trên bàn, nháy mắt mấy cái, không thể không phục: “Tửu lượng của cô tốt quá.”

Dịch Huyên: “Cũng được.”

“Tửu lượng của cô ấy rất tệ.” Phó Lệ Minh đi tới bên cạnh bọn họ.

Cố Du nằm nghiêng, hai tay thu lại gối dưới đầu, bộ dáng rất yên tĩnh.

Dịch Huyên quay đầu nhìn thoáng qua Cố Du, may là tướng ngủ của cô không tệ lắm, nếu không thì đã mất mặt rồi.

“Không sao đâu, tối nay tôi sẽ chăm sóc cho cô ấy.” Dịch Huyên thề son sắt.

Bọn họ không nói chuyện nữa, Dịch Huyện đánh thức Cố Du dậy.

Bình thường khi Cố Du uống thì chỉ nhắm mắt nghỉ ngơi, đêm nay lại uống quá giới hạn bản thân, lúc này gọi thế nào cũng không tỉnh, chỉ hừ hai tiếng rồi tiếp tục ngủ.

Dịch Huyên buồn rầu, Cố Du không dậy thì đi về kiểu gì?

Phó Lệ Minh: “Để tôi bế cô ấy.”

Chỉ có thể làm vậy.

Dịch Huyên đứng dậy, còn chưa đứng thẳng, thì trước mắt cô ấy nhòe đi, cơ thể hơi lảo đảo.

Vừa rồi cô vẫn chưa đứng lên, thật ra là đang chờ men say tiêu biến, không ngờ vẫn bị choáng váng.

“Cô không sao chứ?” Giang Khải tiến tới muốn đỡ Dịch Huyên, nhưng lúc này cô ấy đã đứng vững lại rồi.

“Không sao.”

Thây Dịch Huyên không có việc gì, Giang Khải và Phó Lệ Minh nhẹ nhõm thở dài một hơi.

Phó Lệ Minh cuối xuống ôm lấy Cố Du, Dịch Huyên khom người lấy túi xách, sau đó cơ thể lại lảo đảo một lần nữa. Hiện tại Dịch Huyên đang ở trong trạng thái say, nên Giang Khải cầm túi xách giúp các cô.

Dịch Huyên ở cách chỗ này không xa, nhưng cô ấy đã uống rượu nên không lái xe được. Phó Lệ Minh và Cố Du ở hướng ngược lại với Dịch Huyên, Giang Khải nói: “Tôi đưa Dịch Huyên về, anh Minh đưa Cố Du về, hai người ở gần nhau hơn.”

Dịch Huyên đi đứng đã xiêu xiêu vẹo veo, phải có người chở về mới an toàn, Phó Lệ Minh chăm sóc Cố Du là được rồi.

Dịch Huyên làm sao có thể an tâm khi giao bạn thân đang say rượu của mình cho người khác: “Đêm nay tôi tới ở nhà Cố Du, cậu ấy say rồi, để tôi chăm sóc cậu ấy.”

“Cô chắc chắn cô có thể chăm sóc cho Cố Du chứ?” Giang Khải nghi ngờ.

“Ừ…” Dịch Huyên vừa lên tiếng, thì một đợt buồn nôn kéo lên, cô che miệng chạy tới thùng rác nôn.

Cô không nôn, thì tinh thần cũng rõ ràng một chút, nhưng bây giờ thì cảm giác khó chịu xông lên, đầu cũng đau không chịu được.

Cô như vậy thì đừng hòng chăm sóc được Cố Du, ngay cả bản thân cũng chưa chắc đã ổn.

Phó Lệ Minh nói: “Tôi đưa Cố Du về, Giang Khải đưa Dịch tiểu thư về đi.”

Giang Khải: “Được.”

Dịch Huyên đang muốn nói, thì Giang Khải trấn an: “Yên tâm đi, anh Minh của tôi là người chính nhân quân tử, không làm chuyện bậy bạ đâu. Cô xem bọn họ thích nhau lâu như vậy, ngay cả hôn cũng chưa hôn qua…”

“Giang Khải, câm miệng.” Phó Lệ Minh trầm giọng nói.

Ai nói là chưa hôn qua?

Nghe thấy Giang Khải nói như vậy, Dịch Huyên yên tâm một chút, đồng ý: “Vậy anh đưa cậu ấy về nhà rồi gọi điện thoại cho tôi biết.”

Phó Lệ Minh mở cửa xe sau, đặt Cố Du nằm vào.

Dịch Huyên ngồi xe Giang Khải, hai chiếc đi về hai hướng khác nhau.

Sau khi Giang Khải đã đưa Dịch Huyên về đến nhà rồi. Lúc xuống xe, anh ấy mới phát hiện chỗ ngồi phía sau còn một cái túi xách.

Túi xách của Cố Du, vừa rồi anh ấy tiện tay đặt ở ghế sau, quên đưa Phó Lệ Minh.

Vừa nãy Dịch Huyên lấy túi xách cũng không phát hiện ra.

Anh ấy vội vàng gọi điện thoại cho Phó Lệ Minh.

“Anh đi đến đâu rồi?”

“Đến tiểu khu nhà Cố Du rồi.”

“Túi xách của Cố Du ở trong xe em, không có chìa khóa thì sao vào nhà cô ấy được.”

Phó Lệ Minh trầm ngâm một lát, nói: “Cậu chạy lại đây đi.”

Giang Khải rối rắm một lúc, nói: “Anh, đêm nay để Cố Du ở chỗ anh đi, cô ấy say đến mức đó thì cần có người chăm sóc, lỡ như nằm xuống rồi dậy không nổi thì sao? Dù sao ý chí của anh cũng mạnh, chắc không thừa nước đục thả câu đâu.”

Phó Lệ Minh nhìn thoáng qua người đang say ngủ, xác thật lo lắng cho cô.

“Ừ.”

Giang Khải cao hứng: “Vậy tiểu Du Du cần nhờ anh chăm sóc rồi.”

Nói xong, anh ấy lập tức cúp điện thoại, Phó Lệ Minh không thích Giang Khải gọi Cố Du là “Tiểu Du Du”.

Anh ghen.

Phó Lệ Minh tiếp tục lái xe, chưa bao lâu đã đến tiểu khu nhà mình.

Anh xuống xe, mở cửa xe sau, vỗ vỗ người đang ngủ say: “Cố Du, dậy.”

Cố Du bị quấy rầy, nhíu mày, hất hất tay, hàm hồ nói: “Đừng có làm ồn.”

Phó Lệ Minh: “Lên lầu rồi ngủ tiếp.”

“Ừ…” Cô lắc đầu, chợt nở nụ cười: “Không cần, tôi mơ thấy soái ca, phải ngủ tiếp.”

Sau đó, cô lại ngủ.

Mơ thấy soái ca? Ai?

Là anh sao?

Tâm tình Phó Lệ Minh lập tức có chút vui.

Anh cực kỳ vui sướng mà ôm lấy cô.

Rốt cuộc cũng vào nhà, Phó Lệ Minh đặt cô nằm trên sô pha.

Động tác của anh cũng rất nhẹ nhàng, vì không muốn đánh thức cô. Nhưng mà anh vừa chuẩn bị đứng dậy, thì Cố Du đang ngủ say đột nhiên mở mắt ra.

Bốn mắt nhìn nhau.

Thân thể Phó Lệ Minh cứng đờ.

Giây tiếp theo, Cố Du nở nụ cười ngọt ngào, ngốc nghếch nói: “Đẹp trai quá.”

Phó Lệ Minh nở nụ cười.

Cố Du nhắm mắt lại, miệng lầm bầm, không biết là đang nói gì.

Nói mớ sao.

Phó Lệ Minh thật sự không biết nói gì.

“Em nằm một chút, tôi rót tách trà cho em.” Anh nói bên tai cô.

Uống trà tỉnh rượu.

“Không cần!” Cố Du lại mở mắt ra, bĩu môi nói: “Tôi muốn ở bên cạnh anh.”

Phó Lệ Minh đã chờ câu nói này từ rất lâu, lúc nghe được thì trong lòng không khỏi vui sướng.

Đáng tiếc là, câu tiếp theo Cố Du nói: “Yêu Dịch Huyên nhất trên đời, hôm nay chúng ta không say không về, uống tiếp đi.”

Phó Lệ Minh: “…”

Một chậu nước lạnh dội từ đầu xuống chân.

Cố Du hô hào uống rượu, đột nhiên cô giơ hai tay ôm mặt người đối diện, dùng sức kéo đối phương lại gần, sau đó hôn lên mặt anh một cái.

“Cậu là bạn thân nhất của tớ, sau này cậu nhất định sẽ thật hạnh phúc, chúng ta quên tên cặn bã đó đi, hy vọng về một tương lai tốt đẹp.”

Cô hoàn toàn coi anh là Dịch Huyên.

Chỗ Cố Du hôn lên mặt anh bắt đầu nóng hầm hập. Mặc dù cô say, nhưng anh lại đang tỉnh. Bây giờ đang là tối muộn, thật sự khiến lòng người có suy nghĩ khác, Phó Lệ Minh cảm thấy cơ thể bắt đầu nóng lên.

Điều hòa trong nhà vẫn đang mở, nhiệt độ rất thấp, anh thích chỉnh nhiệt độ thấp một chút.

Đáng tiếc, bây giờ điều hòa như mất tác dụng.

Cố Du ôm cổ anh, hai mắt nhắm lại, tư thế như đang ôm ngủ.

Phó Lệ Minh cảm thấy như vậy không được, anh kéo tay cô ra.

Cố Du say rượu chống lại, sức lực cực kỳ lớn.

Phó Lệ Minh không dám dùng quá sức, sợ làm cô đau.

“Em cứ như vậy thì tôi không khách khí đâu.” Anh cảnh cáo nói.

“Được.” Cô vừa nhắm mắt vừa cười hì hì nói, như là đang nói đùa.

Phó Lệ Minh nặng nề thở dài một hơi: “Có đôi khi tôi thật sự… Muốn dạy dỗ em một trận.”

Anh cắn răng, nhỏ giọng nói.

Cố Du không nghe thấy, hiện tại cô giống như người ở trong mộng, không biết gì hết.

Phó Lệ Minh là ông chủ của câu lạc bộ đêm, biết người say rượu sẽ có bộ dáng gì, dù sao cũng không nên nghe người say nói chuyện.

Mắt thấy cô sẽ không tỉnh lại, anh đơn giản bế cô vào phòng ngủ.

Phòng ngủ của anh.

Căn hộ của anh rộng hơn hai trăm mét vuông, chỉ có hai phòng ngủ, nhưng phòng kia không có chăn màn gối nệm.

Anh quyết định để phòng ngủ chính cho cô, lát nữa anh sẽ qua phòng kia ngủ một đêm.

Nhưng Cố Du thật sự rất khó khăn, lúc anh cuối xuống thả cô ra, thì cô lại ôm siết lấy cổ anh, nằm lên giường rồi vẫn muốn ôm.

“Ấm quá, thoải mái quá.” Bộ dáng của cô rất hưởng thụ, còn hừ hừ hai tiếng.

“Cố Du, buông tay.” Giọng nói Phó Lệ Minh khàn khàn.

Cô có vẻ như không nghe thấy gì, còn nói: “Gối ôm này thoái mái nhất.”

Phó Lệ Minh: “…”

Bây giờ anh biến thành gối ôm rồi?

“Lạnh.” Cô cau mày, tay siết chặt hơn.

Lúc này Phó Lệ Minh mới phản ứng lại, cánh tay của cô lộ ra nên hơi lạnh, váy lại ngắn. Tầm mắt anh nhìn theo xuống, cô cong một chân lên, mép váy trượt lên đến đùi, lộ ra bắp đùi trắng nõn mịn màng.

Phó Lệ Minh không nhịn được nuốt nước miếng, một sức nóng bắt đầu lan tỏa toàn cơ thể anh.

Anh chịu đựng lửa dục vọng trong lòng, gian nan dời tầm mắt đi.

Chăn ở bên kia giường, anh suy nghĩ, quỳ một gối lên giường, nghiêng người kéo chăn qua.

Đúng lúc này, Cố Du đột nhiên duỗi chân, đạp trúng đầu gối của Phó Lệ Minh.

Anh mất thăng bằng, ngã xuống người cô.

May mắn anh nhanh nhẹn, hai tay chống lại, giảm bớt sức nặng không làm đau cô.

Nhưng mà vẫn có chút đau, Cố Du mở mắt, có chút tỉnh táo.

Lúc nhìn thấy Phó Lệ Minh, ánh mắt cô ngưng lại.

Vừa nãy Phó Lệ Minh bế cô nên chỉ tiện tay mở cửa, trong phòng chỉ bật một ngọn đèn mờ.

Ánh sáng mờ tối càng khiến bầu không khí thêm ám muội.

Trước/53Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Đô Thị Tối Cường Tu Chân Học Sinh