Saved Font

Trước/242Sau

Hoan Nghênh Đến Với Trò Chơi Ác Mộng

Chương 126: Khúc Nhạc Dạo Sống Lại [14]

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
chương 126:

Đêm nay Tề Nhạc Nhân trằn trọc, rất nhiều lần cậu nghĩ viết thư cho Ninh Chu chỉ là nói cho hắn biết sự tình sống lại có phải quá đơn giản hay không, có lẽ cậu nên viết thêm rằng cậu rất nhớ hắn? Nhưng lúc đề bút, cái loại cảm xúc ngại ngùng khiến cậu khó thể đặt bút, chỉ dám viết câu trả lời đáp lại câu cuối trong thư của hắn: “Tôi rất thích cái nhẫn cỏ kia, tôi cũng muốn tặng quà đáp lễ anh.”

Chỉ là những lời này đã đốt sạch tất cả dũng khí của cậu, không thể không chạy trối chết trước ánh mắt cười như không cười của Trần Bách Thất, sau đó trắng đêm miên man trên giường.

Trong bóng tối Tề Nhạc Nhân máy móc đếm tiếng tích tách của đồng hồ treo tường, nhiều lần mở mắt nhìn khối thủy tinh sinh mệnh đặt ở đầu giường kia.

Trong bóng đêm nó hơi sáng lên, thong thả xoay tròn, sau khi mất đi tất cả nguồn sáng, nó càng trở nên trong suốt huyền ảo, tựa như ảo mộng. Ánh sáng màu kim sắc và ngân sắc vờn quanh giọt máu phảng phất như một hành tinh khổng lồ có rất nhiều vệ tinh không ngừng xoay chung quanh nó.

Tề Nhạc Nhân nhìn nhìn, cuối cùng cũng cảm thấy mệt mỏi, thể lực đã sớm tiêu hao hầu như không còn trong cả ngày huấn luyện, mấy giờ trước lại thay đổi nhanh dẫn đến tiêu hao quá nhiều tinh lực, đại não của cậu không nghe theo sai sử, bướng bỉnh không chịu nghe cậu chỉ huy nhắm mắt lại.

Cậu nghĩ cậu đang sợ hãi, sợ nằm mơ thấy cảnh tượng chính mình tử vong trước mặt Ninh Chu, cũng sợ hãi mơ thấy Ninh Chu, cậu luôn cảm thấy chính mình bị thua thiệt quá nhiều.

Nhưng nếu cậu mơ thấy, thì giấc mộng đó hẳn sẽ giống với Ninh Chu, đều là mộng đẹp đi?

Buồn ngủ đánh úp, mệt mỏi đến cực hạn, rốt cuộc Tề Nhạc Nhân chìm vào giấc ngủ say.

Sáng sớm hôm sau, Tề Nhạc Nhân bị tiếng bác sĩ Lã phá cửa đánh thức, thời điểm tỉnh dậy đồng hồ báo thức còn đang reo vang trên tủ đầu giường, thế mà cậu lại không nghe thấy!

Tề Nhạc Nhân nhanh chóng bò ra khỏi ổ chăn, bác sĩ Lã xoa xoa thắt lưng võ trang giống như sắp lên chiến trường nhưng kỳ thực chỉ là ra ngoài chạy bộ buổi sáng, bởi vì mặc quá nhiều quần áo, thoạt nhìn bụ bẫm giống như ấm trà: “Tôi chuẩn bị ra ngoài chạy bộ, cậu còn chưa dậy? Nhanh nhanh lên, bằng không sẽ bị muộn!”

Tề Nhạc Nhân vẻ mặt đau khổ, không rảnh rửa mặt đánh răng, không hề quay đầu lại mà chạy ra khỏi phòng khám của bác sĩ Lã.

Bởi vì lấy ra tốc độ chạy trăm mét, thời điểm Tề Nhạc Nhân chạy đến nhà Trần Bách Thất may mắn không đến trễ. Trần Bách Thất chờ ở cửa tiếc nuối thở dài, Địa Ngục Tam Đầu Khuyển ngồi xổm bên chân Trần Bách Thất thất vọng nức nở một tiếng, cuối cùng Tề Nhạc Nhân cũng trở lại vị trí ban đầu.

Sau khi mua bữa sáng theo lệ thường, Trần Bách Thất tiếp tục huấn luyện Tề Nhạc Nhân lặn.

Sân huấn luyện hôm nay ở phụ cận Vong Linh đảo, Tề Nhạc Nhân vẫn nhớ những gì Tiên Tri Sở Thẩm Phán đã nói với cậu, bảo cậu rảnh thì đi tìm một người mù sau núi ở Vong Linh đảo. Tề Nhạc Nhân liền thuận miệng hỏi Trần Bách Thất.

Trần Bách Thất nghi hoặc hỏi: “Sao cậu lại biết ông ấy?”

“Ách... Là Tiên Tri nói với tôi.” Tề Nhạc Nhân trả lời.

“Vừa lúc tôi có quen biết, như vậy đi, sau khi buổi huấn luyện hôm nay kết thúc tôi mang cậu đi gặp hắn.” Trần Bách Thất sảng khoái đáp ứng.

Lại là một ngày thống khổ, Tề Nhạc Nhân liên tiếp lặn xuống ba lần, hơi thở thoi thóp ghé vào mạn thuyền: “Nếu mà thêm vài lần nữa chắc tôi sẽ không đến mức lặn xuống nước là bệnh luôn chứ?”

Trần Bách Thất cười khẩy: “Yên tâm đi, so với sự tưởng tượng cậu còn kiên cường hơn.”

Tề Nhạc Nhân không biết nên buồn hay nên vui.

“Cô vẫn luôn nói muốn đột phá cực hạn thân thể, nhưng cái này thật sự có thể sao? Đột phá cực hạn thân thể về sau liền có thể ngưng kết nửa lĩnh vực sao?” Tề Nhạc Nhân hỏi.

“Không, nửa lĩnh vực là một cảnh giới khác. Thế Giới Ác Mộng không hoàn toàn giống thế giới hiện thực, đặc biệt là trên cực hạn. Trước mắt đã biết cảnh giới cao nhất chính là lĩnh vực cấp, phía dưới là nửa lĩnh vực cấp, xuống chút nữa…” Trần Bách Thất vuốt ve cổ tay, tựa hồ đang suy nghĩ xem nên miêu tả như thế nào.

“Cô cấp mấy?” Tề Nhạc Nhân xen vào một câu.

Trần Bách Thất liếc cậu một cái: “Đó là cấp thấp nhất, tựa như cậu bây giờ vậy, không khác cùi bắp là bao.”

Tề Nhạc Nhân bị một đòn đả kích nghiêm trọng.

“Bất quá, đa phần người chơi đến chết đều dừng lại ở cấp bậc này, rất ít người có thể ‘phá xác’.”

“Phá xác?”

“Cảnh giới này không có tên gọi cố định, có người gọi nó là 'đột phá', cũng có người gọi là ‘bẩm sinh’, ‘xuất khiếu’, 'siêu năng lực’, thậm chí có người gọi là 'khóa gien ' —— đại khái là xem nhiều [Vô hạn khủng bố].”

“[Vô hạn khủng bố]? Đó là cái gì? Một bộ phim sao?” Tề Nhạc Nhân nghe thấy vài thuật ngữ xa lạ.

“Thời trẻ tôi từng đọc qua một cuốn tiểu thuyết lưu hành.” Trần Bách Thất nhàn nhạt nói: “Nhưng bất kể là tên gì, nó đều có ý nghĩa giống nhau, cảnh giới này đại biểu cậu đột phá cực hạn thân thể nhân loại. Lấy ví dụ, ký lục nếu cậu chạy được 100 mét trong vòng mười giây dưới sự truy đuổi ái khuyển của tôi, thì điều đó chứng tỏ cậu phá xác, một khi phá xác, các phương diện năng lực của cậu sẽ tăng lên tối đa về mọi mặt.”

“Nhưng điều này không có nghĩa là cậu nhất định sẽ đạt tới cấp độ nửa lĩnh vực, đừng nói lĩnh vực cấp xa hơn. Một khi đạt đến cấp độ lĩnh vực, vận dụng lĩnh vực để đối phó với kẻ thù không có lĩnh vực, quả thật giống như chiến thắng áp đảo. Lĩnh vực cấp đã đủ đáng sợ, sau đó còn có cảnh giới gì, không một ai biết, có lẽ là thành thần đi.”

Tề Nhạc Nhân có chút uể oải, rốt cuộc lúc này cậu mới ý thức được chính mình chênh lệch cảnh giới với Tô Hòa có bao nhiêu xa, lúc trước cậu còn muốn dùng phương thức tự bạo để đồng quy vu tận với hắn, hành vi này thật quá ngây thơ đến buồn cười.

Huấn luyện buổi chiều Tề Nhạc Nhân luôn có chút héo, nhưng vẫn cố gắng hoàn thành nhiệm vụ của Trần Bách Thất.

Kết thúc một ngày huấn luyện, thuyền nhỏ của Trần Bách Thất dừng lại bên bờ biển Vong Linh đảo, cả người Tề Nhạc Nhân hư nhuyễn, hai chân run lên.

Trần Bách Thất trêu ghẹo hỏi cậu có muốn đỡ không? Tề Nhạc Nhân dùng hết lòng tự tôn đàn ông mới không đáp ứng, kéo hai chân như rót chì gian nan đi về phía trước.

Trần Bách Thất nở nụ cười có ý xấu, nói: “Aiya, leo núi không dễ, kiên trì bò lên đi.”

Kế tiếp con đường leo núi thực sự là khảo nghiệm máu và nước mắt, trên đường Tề Nhạc Nhân nghỉ ngơi rất nhiều lần, Trần Bách Thất không thúc giục nhưng cũng không giúp cậu, ngẫu nhiên còn cười hì hì trào phúng cậu. Thời điểm thực sự bò lên trên đỉnh núi, hai chân Tề Nhạc Nhân đã mềm nhũn quỳ rạp xuống thềm đá, thở hồng hộc.

Vong Linh đảo đã ra khỏi phạm vi Vùng đất Hoàng Hôn, tự nhiên sẽ không suốt ngày bị ánh hoàng hôn bao phủ. Sau giờ ngọ ánh mặt trời ấm áp chiếu vào người Tề Nhạc Nhân, loại ánh sáng ấm áp phảng phất mang theo sức mạnh kỳ diệu khó thể diễn tả, theo hơi thở thẩm thấu vào cơ thể Tề Nhạc Nhân, không lâu sau cậu liền cảm thấy chính mình tốt hơn.

“Có thể đi rồi?” Trần Bách Thất hỏi.

Tề Nhạc Nhân im lặng gật đầu, bò dậy khỏi mặt đất.

Sau giờ ngọ cơn gió ấm áp chiếu rọi đỉnh núi này. Nơi này đã là chỗ cao nhất mặt sau lưng núi, không có cây cối quá cao chỉ có mặt cỏ xanh miết và lùm cây thấp bé; người và vật dẫm lên con đường mòn uốn lượn dẫn bọn họ tới trước một khối đá trơ trọi, nơi đó có một tòa giáo đường nhỏ lụn bại bỏ hoang.

Trong gió truyền đến tiếng rung chuông lanh lảnh, hai người theo tiếng quay đầu nhìn lại, dưới chân núi, có một đàn cừu trắng đang gặm cỏ, người rung chuông chính là một ông lão, đứng bên cạnh là một đứa trẻ.

“Hóa ra các người ở chỗ này.” Trần Bách Thất dẫn Tề Nhạc Nhân đi xuống sườn núi, cười khanh khách chào hỏi hai người: “Đã lâu không gặp, Tiểu Biết, còn có lão sư.”

Cậu bé tên Tiểu Biết ngẩng đầu, Tề Nhạc Nhân đột nhiên cả kinh —— Tiểu tử này lớn lên quá giống Tiên Tri! Cơ hồ đúc ra từ một khuôn!

Cậu bé thoạt nhìn chỉ mới năm sáu tuổi, mắt trông mong nhìn Trần Bách Thất trong chốc lát, ngập ngừng nói: “Em không nhớ rõ chị.”

Trần Bách Thất cười nói: “Vậy còn nhớ Thiến Thiến không? Có thể em sẽ nhớ ra con bé.”

Cậu bé phấn điêu ngọc trác nhíu mày trầm tư suy nghĩ một lát, lắc đầu nói: “Cũng không nhớ rõ…”

Trần Bách Thất bất đắc dĩ cười cười: “Thiến Thiến sẽ khổ sở lắm đây. Nhưng không sao, lần sau mang nó đến gặp em, hai đứa lại thành bạn tốt.”

Cậu bé vui vẻ cười: “Dạ!”

“Chưa giới thiệu với cậu, đây là lão sư của tôi, cũng là người mà cậu muốn tìm.” Trần Bách Thất giới thiệu Tề Nhạc Nhân với lão mù chăn cừu, lại nói với ông: “Lão sư, đây là Tề Nhạc Nhân, đệ tử của con.”

Lão mù chăn cừu đã già lắm rồi, làn da lão nhăn nheo như vỏ cây rêu xanh, lão nhắm hai mắt, chỗ đôi mắt không có tròng mắt mà là một vũng nước đọng, đột nhiên nhìn qua thực sự có chút dọa người.

“Ngài khỏe.” Tề Nhạc Nhân nói.

Người mù chăn cừu gật đầu: “Nếu con đã dạy hắn, thì không cần dẫn hắn tới gặp ta.”

“Lão sư, con nào dám so với ngài, bản lĩnh của ngài một phần mười con cũng không học được.” Trần Bách Thất khiêm tốn nói.

“Bởi vì con có quá nhiều tạp niệm, nếu Tiểu Biết có một nửa chấp niệm của con, làm sao sẽ hình thành tính tình này?” Lão già chăn cừu hận sắt không thành thép nói.

Trần Bách Thất ngoan ngoãn cúi đầu lắng nghe giáo huấn, thành thật đến mức làm người khiếp sợ. Trong lòng Tề Nhạc Nhân vui như hoa nở, bình thường đều là cậu bị Trần Bách Thất giáo huấn, hiện tại nhìn thấy người có thể giáo huấn Trần Bách Thất, rất nhanh liền tiến vào hình thức xem diễn. Đại khái chính là cảm giác nhìn bà ngoại răn dạy mama, trước nay mama vô cùng có phong phạm trên màn ảnh lại bị bà ngoại giáo huấn đến giống như học sinh tiểu học, mà cậu thì cầm hũ kẹo bà ngoại mang đến vui vẻ cắn hạt dưa.

Trần Bách Thất cười khổ nói: “Lão sư, trước mặt học sinh của con ngài chừa chút mặt mũi cho con đi.”

Chuông trong tay người chăn cừu vẫn không ngừng vang lên, ông chuyển hướng sang Tề Nhạc Nhân, phảng phất ông thật sự có thể dùng cặp mắt như vũng nước đọng nhìn Tề Nhạc Nhân đứng ở nơi đó: “Trở về đi, chờ Trần Bách Thất không thể dạy được gì cho ngươi nữa thì hãy đến tìm ta.”

Cứ như thế Tề Nhạc Nhân không thể hiểu được mà leo lên núi, không thể hiểu được mà gặp người mù chăn cừu và một cậu bé lớn lên trông rất giống Tiên Tri, lại không thể hiểu được mà bị đuổi đi.

Trên đường trở về Tề Nhạc Nhân không kìm được tâm bát quát hừng hực thiêu đốt, liền hỏi Trần Bách Thất Tiểu Biết có phải con trai của Tiên Tri hay không, Trần Bách Thất thản nhiên gật đầu.

Tiên Tri thế mà lại có con trai… Thông tin này làm Tề Nhạc Nhân thập phần khiếp sợ, theo bản năng cậu cảm thấy với thân phận và địa vị như Tiên Tri, nhất định phải sống cô độc cả đời, ai mà biết ngay cả con trai cũng có. Hơn nữa nhìn ngũ quan mà xem, cha con Tiên Tri đều là khuôn mặt thuần phương Đông, suy xét đến hầu hết NPC nơi đây đều là diện mạo mũi cao mắt sâu, mẹ của Tiểu Biết tám chín phần mười cũng là một người chơi.

“Trí nhớ của cậu bé không tốt sao?” Tề Nhạc Nhân lại hỏi.

“Xác thực là có chút vấn đề, trí nhớ của cậu bé thường xuyên mơ hồ, cho nên người của Sở Thẩm Phán đều sẽ không để cậu bé chạy loạn khắp nơi, ngẫu nhiên cũng sẽ tới chỗ tôi hoặc lão sư của tôi.”

Dù rất tò mò việc Tiên Tri sinh đứa con trai như thế nào, cũng rất tò mò mẹ của đứa trẻ là ai nhưng Trần Bách Thất lại không có ý muốn tiết lộ nhiều hơn.

Chờ Tề Nhạc Nhân về tới nhà, kể cho bác sĩ Lã nghe về việc trải qua hôm nay, bác sĩ Lã ngạc nhiên nói: “Ể, từ sau khi cậu chết rồi sống lại, dường như vận khí tốt hơn trước.”

“Có sao?” Tề Nhạc Nhân hỏi.

“Có đó, cậu xem, cậu tìm được một lão sư, lão sư lại dẫn cậu đến gặp lão sư của mình, này không khác lắm thời điểm cậu học thạc sĩ chính quy, thầy giáo vừa ý cậu, chờ cậu thi đậu tiến sĩ, công việc vừa vặn tìm đến cậu. Woa, cảm giác có phải vận khí của mình vô cùng tốt hay không?” Bác sĩ Lã hâm mộ nói.

Tề Nhạc Nhân cẩn thận suy nghĩ: “Hình như là thế.”

Hay là vận khí cấp E đã bị xóa theo lần tử vong kia? Tề Nhạc Nhân vui mừng đến mức bắt đầu não bổ việc mình sắp chuyển thành vận khí cấp EX có tương lai tốt đẹp.

Nhưng ngày hôm sau cậu liền biết, vận khí cấp E này chưa bao giờ rời xa cậu...

****

Tác giả có lời muốn nói:

PS: Xếp hạng cấp bậc sức mạnh Trò Chơi Ác Mộng từ dưới đếm lên hẳn là:

*LV1: Người thường (bên trong có thể chia thành cùi bắp và biết chút võ công)

*LV2: Phá xác (Có thể gọi là Xuất khiếu/ Đột phá/ Bẩm sinh/ Siêu năng lực/ Khóa gien, trên một phương diện nào đó có thể vượt qua cực hạn thân thể người chơi). Nếu bị giết chóc chi chủng ký sinh, đại khái chính là tiêu chuẩn này.

*LV3: Nửa lĩnh vực (yêu cầu phải có được cơ duyên và vận khí nhất định mới có thể nắm giữ, hơn nữa rất dễ bị rách nát)

Giữa LV2 và LV3 còn có LV2.5, là người chơi nửa lĩnh vực bị rách, Trần Bách Thất thuộc loại này.

*LV4: Lĩnh vực cấp (Ba vị Ma Vương Quyền lực, Giết chóc và Lừa gạt, Tiên Tri, Giáo hoàng, Maria và Ma Vương Hủy diệt)

Giữa cấp độ lĩnh vực kỳ thực cũng có khác biệt lực lượng (bởi vì cấp độ lĩnh vực không phải tự mình thăng cấp, mà là đi lên dựa vào kế thừa lĩnh vực, thông thường loại cấp độ lĩnh vực này bản thân không thể thăng cấp, nhưng đối với người không có lĩnh vực chính là nghiền nát 100%, căn bản không cần nghiêm túc động thủ (tham khảo Tô Hòa vs Mộng Yểm Ma Nữ trong “Cảnh trong mơ của Thánh nữ tu sĩ”, Mộng Yểm Ma Nữ đối mặt một phát liền gục. Trừ phi ở phó bản cấm lĩnh vực, tình huống không đến mức nghiền áp nhưng vẫn có thể đánh trúng)

*LV5: ???

****

Trước/242Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Thần Y Bỏ Nữ Chi Đế Phi Khuynh Thế