Saved Font

Trước/242Sau

Hoan Nghênh Đến Với Trò Chơi Ác Mộng

Chương 231: Ước Hẹn Hoàng Hôn [20]

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
chương 231:

Trong chớp mắt kết giới nơi trú ẩn vỡ nát, một kết giới mới xuất hiện, vững vàng chắn trước bước chân con quái vật to lớn. Quái vật bị cỗ sức mạnh này chặn lại, nó giận dữ vung tay đánh vào kết giới mới; nhưng đạo kết giới này không có dấu hiệu hư hại mà càng bảo vệ chặt chẽ chỗ tránh nạn.

Trong nơi trú ẩn, mọi người cho rằng mình chắc chắn sẽ chết lúc này không khỏi phát ra tiếng hoan hô mừng rỡ, bọn họ ôm lấy nhau khóc lóc cảm tạ trời xanh.

Bác sĩ Lã thở dốc từng ngụm, cánh tay phải run rẩy gần như không cầm được khẩu [Súng lục may mắn] mà Tề Nhạc Nhân đã cho. Nhìn kết giới chặn con quái vật ngoài cửa sổ, hắn khóc vì vui sướng; niềm vui sống sót sau tai nạn chiếm cứ nội tâm hắn, làm hắn đột nhiên có thêm dũng khí tiếp tục đánh cược.

Tiếng hò reo của đám đông vang dội, anh hùng nhát gan vô danh vừa lau nước mắt vừa tự cổ vũ bản thân: Lã Thương Thự, mày làm được mà, chỉ cần kiên trì, cứu viện rất nhanh sẽ tới.

Mở thẻ kỹ năng [Sự trào phúng của Âu Hoàng], hơn nữa lấy vận may của hắn, hắn tin chính mình có thể vượt qua cửa ải khó khăn, tựa như vô số lần trước đây vậy.

Bác sĩ Lã cầm súng, thân súng lạnh băng được hắn siết chặt đến nóng lên. Hắn sợ hãi nó nhưng không thể không dựa vào nó, nó có thể lấy đi tính mạng của hắn bất kỳ lúc nào, nhưng nó lại bảo vệ hắn và nhiều người khác nữa.

Cảm giác mâu thuẫn này khiến bác sĩ Lã nhớ đến người bạn thân nhất của mình. Thời điểm Tề Nhạc Nhân sử dụng [SL đại pháp], đại khái cũng giống tâm trạng hiện giờ của hắn chăng? Rõ ràng là rất nguy hiểm, một khi bất cẩn thì sẽ chết thật; nhưng cậu vẫn dùng nó lặp đi lặp lại, có đôi khi để bảo vệ bản thân, có đôi khi lại vì bảo vệ người khác.

Hắn vẫn luôn cảm thấy mình hèn nhát, cả đời cũng không thể làm nên chuyện gì, gặp nguy hiểm chỉ biết chạy trốn. Đối với Tề Nhạc Nhân, đôi khi hắn cũng cảm thấy thằng bạn của mình quá ngốc, có chuyện gì quan trọng hơn bản thân sống sót chứ?

Nhưng mà……

Khi hắn nhìn thấy con quái vật sắp tới gần, nghe thấy tiếng kêu sợ hãi xen lẫn tuyệt vọng của đám đông, cuối cùng hắn vẫn giơ khẩu súng lên. Không phải vì bảo vệ người khác, mà còn vì bảo vệ chính bản thân mình.

Khoảnh khắc bóp cò, bác sĩ Lã đột nhiên cảm thấy mình giống như con trùng nhộng nhỏ bé thoát khỏi nỗi sợ hãi, nhìn thấy ánh sáng trong bóng tối.

Hóa ra hắn cũng có thể làm được.

Một phút trôi qua trong nháy mắt, tầng kết giới của [Súng lục may mắn] bắt đầu trở nên ảm đạm, bác sĩ Lã hoảng sợ mở to mắt nhìn kết giới lung lay sắp đổ. Leviathan cảm giác được tầng kết giới cản trở đang hạ xuống, hưng phấn múa may đám xúc tu xấu xí, càng thêm điên cuồng đánh về phía kết giới đằng trước.

Nhưng cứu viện vẫn chưa tới.

Bác sĩ Lã khịt mũi khe khẽ, nỗi sợ hãi tột độ lại ập đến, hắn cắn môi, nước mắt không khỏi trào ra hốc mắt.

Hắn giơ khẩu súng lên một lần nữa, đánh cược tất cả bằng tính mạng của mình.

Nữ thần may mắn lần nữa mỉm cười với hắn.

[Súng lục may mắn]: số lần sử dụng còn lại (4/6).

&&&

Trong băng cung ngầm, Ma Vương Lừa gạt không hề lưu tình, bị tra tấn bởi vô số ký ức ảo giác đan xen lặp đi lặp lại, Tiên Tri gần kề bờ vực sụp đổ; nhưng mặc cho Ma Vương Lừa gạt có cố gắng cỡ nào cũng không thể biết được chỗ cất giấu Địa Ngục Quyền Trượng.

Ký ức của Tiên Tri giống như một cuốn phim bị hỏng, mỗi bức ảnh đều là một mớ hỗn độn. Tô Hòa nhìn thấy vô số mảnh nhỏ ký ức rời rạc, căn bản không thể tạo thành một đoạn ngắn hoàn chỉnh, quả thực làm người ta hoài nghi liệu đây có phải ký ức của người bình thường hay không.

“Lúc này chơi trò trốn tìm cũng vô ích, tôi sẽ tìm được nó.” Trong giọng nói Tô Hòa toát ra một tia bất đắc dĩ.

Tiên Tri toàn thân đổ mồ hôi lạnh đột nhiên nhếch khóe miệng, từ kẽ răng phun ra hai chữ: “Động thủ!”

Ma pháp trận khổng lồ bao trùm hồ băng mà hắn thường xuyên ngủ say sáng lên, ánh sáng lóa mắt trong khoảnh khắc bao phủ toàn bộ băng cung ngầm. Tiên Tri và Tô Hòa đang giằng co nháy mắt bị luồng ánh sáng nuốt chửng, hai cỗ lĩnh vực với sức mạnh cường đại rơi vào cuộc bạo loạn.

Tô Hòa sửng sốt, nhất thời hắn thật sự cho rằng mình có thêm hai vị đối thủ lĩnh vực cấp, nhưng rất nhanh, hắn nhận ra không phải.

“Người chăn dê tiên sinh, còn có Long Kiến Nữ Vương.” Tô Hòa nhìn hai vị đối thủ đột nhiên xuất hiện, chậm rãi nói: “Các người thật là, một người không ở Vong Linh đảo thủ mộ, người còn lại thì không canh giữ Ngầm Kiến thành. Này có được coi là vứt bỏ nhiệm vụ không?”

Tiên Tri cười lạnh: “Cái này gọi là giúp người làm niềm vui.”

“Cho dù các người cùng lúc xông lên, thì bất quá cũng chỉ làm đồng hồ chạy chậm một ít mà thôi. Hồi chuông hoàng hôn sắp vang lên, không ai có thể ngăn cản tất cả những điều này.” Tô Hòa nói, phảng phất trần thuật một sự thật rất rõ ràng.

Đúng, sự thật đúng là như thế. Hóa thân của A Á bất quá chỉ đạt tới thực lực nửa lĩnh vực; người chăn dê nắm giữ căn nguyên tử vong, nhưng thực lực đã rơi xuống nửa lĩnh vực. Lĩnh vực cấp duy nhất ở đây chính là Tiên Tri lại bị đồng hồ quả quýt của Tô Hòa khắc chế, không có sự trì hoãn trong trận chiến này.

Chỉ cần Ma Vương Lừa gạt phóng sức mạnh lĩnh vực ra ngoài là nháy mắt có thể lật bàn.

Tiên Tri cười, hắn đỡ bàn, run rẩy đứng lên. Trên người vẫn còn tàn lưu di chứng giao phong tinh thần vừa rồi, nhưng vẻ mặt lại kiên nghị hơn trước: “Ta cũng chỉ cần nó chậm lại một chút mà thôi.”

Dường như Tô Hòa nhận ra điều gì đó, một thanh bội kiếm thon dài xuất hiện trong tay phải, mang theo sức mạnh lĩnh vực, thế như lôi đình đâm về phía Tiên Tri. Thân ảnh Tiên Tri lại giống như hoa trong gương trăng trong nước.

Trường kiếm đâm vào không khí, Tiên Tri vốn đứng đối diện Tô Hòa biến mất, để lại một Tiểu Biết ngây thơ tràn đầy mê mang —— Không, ngay từ đầu hóa thân Tiểu Biết đã đứng ở chỗ này, chẳng qua vừa rồi khống chế Tiểu Biết là ý thức của bản nhân Tiên Tri, cho nên ký ức mới hỗn độn như vậy.

Lúc này, bản thân Tiên Tri đã thu hồi ý thức, Tiểu Biết ngơ ngác nhìn người xa lạ trước mắt, không biết phải làm sao.

Vào lúc này đại trận băng cung ngầm cũng đã hoàn thành, mặc cho Ma Vương Lừa gạt có sức mạnh siêu quần cũng đừng mơ rời khỏi đây trong vòng mười lăm phút. Khống chế cả quá trình, Tư Lẫm thở ra một hơi, căn nguyên lực lượng đóng băng gần như tiêu hao quá mức.

Đi tới bước này, Tư Lẫm mệt mỏi tựa người vào ghế, một tay đặt trên ngực cầm mặt trang sức mà Tiên Tri đã cho.

Cuối cùng vẫn tới ngày này.

&&&

Tề Nhạc Nhân chạy như điên trên con phố thưa thớt người, chạy về phía bờ biển.

Sau khi ra khỏi băng cung ngầm, cậu chạy một khắc cũng không ngừng, chỉ để nhanh chóng đến cạnh Ninh Chu.

Cậu không dám trì hoãn một phút một giây, sợ thủy triều sẽ bóp nát trái tim hắn, nuốt chửng hắn bất cứ lúc nào. Sức mạnh hủy diệt khủng khiếp và cường đại đó cũng thế, nó sẽ nuốt chửng Ninh Chu bất kỳ lúc nào.

Cậu cần phải ở bên cạnh Ninh Chu. Nếu Ninh Chu thật sự giống như cha của mình, hoàn toàn bị căn nguyên hủy diệt nuốt chửng, cậu tuyệt không bao giờ rời đi, cậu thà rằng chết dưới kiếm Ninh Chu!

Tại thế giới đầy rẫy nỗi đau, ăn bữa nay lo bữa mai như này, làm sao có thể năm tháng bình yên, sao có thể hy vọng xa vời thiên trường địa cửu, cho dù chỉ là nắm tay người yêu cũng là một loại hy vọng xa vời.

Thậm chí cậu còn vọng tưởng đến việc cùng nhau phát điên, cùng nhau chết đi, thế nào cũng được, chỉ cần có thể ở bên nhau.

Dọc đường đi Tề Nhạc Nhân xuyên qua vô số thi thể, mắt cậu nhìn thẳng không hề dừng lại, cho đến khi gặp được một người quen thuộc.

“Ảo thuật sư?” Tề Nhạc Nhân đột nhiên dừng bước chân, lộn ngược trở lại nâng ảo thuật sư người đầy là máu lên.

Vị không tính là bằng hữu này yên lặng nằm trong khuỷa tay cậu. Trên khuôn mặt diễm lệ nhuốm đầy máu, tái nhợt không có sức sống, không còn nhìn thấy thần thái tươi sáng như trước đây.

Tề Nhạc Nhân vươn tay kiểm tra hơi thở và nhịp tim, tay còn chưa kịp chạm vào chóp mũi của hắn, tầm mắt đã bị thứ trước ngực ảo thuật sư hấp dẫn.

Giữa hai khe ngực không biết làm bằng chất liệu gì, có thứ gì đó đang sáng lên, hình như là một chiếc vòng cổ.

Tề Nhạc Nhân tâm tình phức tạp đưa tay kéo kéo chiếc vòng cổ. Vừa lúc bị một người chơi đang bị thương tránh né sự đuổi giết của đám cuồng tín đồ vừa chạy trốn sang bên này, bất cẩn té ngã bên cạnh hai người. Người nọ hoảng sợ mà nhìn Tề Nhạc Nhân dường như đang dâm loạn thi thể.

Đám cuồng tín đồ với nụ cười quái dị đánh tới bọn họ, người chơi hét lên một tiếng, nhắm mắt chờ chết, một tiếng súng bất ngờ vang lên bên tai.

Người chơi mở mắt ra, thấy người đàn ông đang ôm thi thể đặt khẩu súng lục xuống, kéo áo lót của thi thể xuống rồi ném thứ gì đó ra.

Hai miếng bọt biển rơi xuống bên chân người chơi, dính đầy máu ướt sũng, người đàn ông lại lôi ra một chiếc vòng cổ trong ngực thi thể. Một phần trang sức là một chiếc lông vũ kim loại, lúc này đang tỏa ra luồng ánh sáng rực rỡ, nhanh chóng chữa trị vết thương trên người ảo thuật sư.

Dưới ánh sáng lấp lánh, người vốn nằm dưới đất đột nhiên ho khan, vừa ho khan vừa liên tục chửi bới: “Tôi dựa vào, đau quá!”

Người chơi chết lặng nhìn cảnh tượng chết mà sống lại này, nhưng đó chưa phải điều hắn khiếp sợ. Điều khiến hắn khiếp sợ nhất chính là vị mỹ nữ mặc váy dài này, vùng ngực của ‘cô’ bằng phẳng, này tuyệt đối không phải dáng người phụ nữ; mà miếng lót bọt biển rớt bên chân hắn kia, rõ ràng là hai miếng lót ngực giả.

“Cậu đang làm cái quái gì vậy?” Cảm thấy trước ngực lạnh lẽo, ảo thuật sư vừa run rẩy vừa giận dữ hỏi Tề Nhạc Nhân.

“Tới nhặt xác giúp anh, ai mà biết anh sẽ sống lại chứ.” Thấy hắn vẫn còn sống, Tề Nhạc Nhân thở phào nhẹ nhõm: “Anh ổn không? Tôi còn có việc gấp.”

“Cút đi!” Ảo thuật sư khó nhọc đứng dậy, khép vạt áo lại, căm tức liếc nhìn người chơi vô tội nhìn thấy hết một cái, người sau lập tức im lặng, không dám lên tiếng.

“Ai làm?” Tề Nhạc Nhân hỏi một câu trước khi rời đi.

“Đại hỗn đản to gan lớn mật khi sư diệt tổ đệ nhất thiên hạ! Mẹ kiếp, lão tử gặp lần nào là đánh lần đó!” Ảo thuật sư nghiến răng nghiến lợi nói, phun ra một búng máu xuống mặt đất.

****

Trước/242Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Cái Thế Thần Y