Saved Font

Trước/275Sau

Hoàng Hậu Lười Y Nhân

Quyển 1 - Chương 50: Dung tú (1)

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Sáng ngày thứ ba, lúc tỉnh lại, vửa mở mắt ra Y Nhân đã nghe thấy giọng Hạ Lan Tuyết đầy lo lắng: “Nàng ta ngủ lâu như vậy rồi, thật sự không sao chứ?”

“Xin vương gia yên lòng, nương nương rất khỏe, quả thật chỉ ngủ thiếp đi thôi.” Thái y vừa lau mồ hôi vừa sợ sệt đáp.

“Hừ” Hạ Lan Tuyết còn định nói gì đó thì Thập Nhất ngồi bên giường trông chừng đã thấy Y Nhân đang tròn mắt nhìn mình, không khỏi reo lên: “Vương gia, tiểu thư tỉnh rồi kìa, tiểu thư không sao cả.”

Y Nhân ngơ ngác nhìn Thập Nhất rồi duỗi lưng một cái, thong thả nói: “Lâu lắm không ngủ say được thế này, Thập Nhất, chuẩn bị giấy bút đi.”

Thập Nhất kinh ngạc nhìn tiểu thư nhà mình: sắc mặt hồng hào, tinh thần phấn khởi, quả là không sao hết.

Hạ Lan Tuyết đang túm cổ áo tay đại phu kia, thấy vậy liền buông y ra, tròn mắt kinh ngạc nhìn Y Nhân, hệt như Thập Nhất.

Nhưng Y Nhân chẳng hề để ý tới bọn họ, chỉ duỗi chân duỗi tay ngồi dậy rồi lê giày tới trước bàn, rút một cây bút lông từ ống bút, có điều Thập Nhất còn chưa kịp mài mực. Cô liền đưa ngay bút lên miệng liếm rồi cúi xuống bắt đầu vẽ.

Đây là lần đầu Hạ Lan Tuyết trông thấy Y Nhân vẽ tranh, khuôn mặt bầu bĩnh thanh tú của cô vô cùng chăm chú, cặp mắt vẫn mơ màng lãng đãng lại mang vẻ chuyên tâm lạ thường.

Dường như có một vầng sáng kỳ dị trong chớp mắt đã bao bọc lấy cô.

Y định vỗ vai hỏi cô có đói không – dù sao cũng đã ngủ suốt hai ngày rồi, nhưng cánh tay vừa chạm vào cô đã khựng lại.

Cô rõ ràng không muốn bị làm phiền.

Cuối cùng Hạ Lan Tuyết đành rút tay lại, lặng lẽ đứng sau nhìn Y Nhân hạ bút, phác họa, vẽ chi tiết, trau chuốt, cũng chẳng biết bao lâu sau, một thiếu niên tuấn mỹ lạ thường đã hiện lên sống động trên mặt giấy. Có điều cặp mắt thiếu niên này trống rỗng vô thần, quả là khiếm khuyết.

“Được rồi.” Y Nhân đại công cáo thành, cắm bút vào ống bút rồi đưa bức họa cho Thập Nhất: “Đưa tới phủ thừa tướng cho Bùi Nhược Trần đi.”

Thập Nhất đón lấy rồi dè dặt nhắc nhở: “Tiểu thư, Bùi công tử giờ không ở trong phủ thừa tướng nữa đâu, hoàng thượng đã đặc biệt ban cho một ngôi phủ phò mã rồi, bức họa này là đưa tới phủ thừa tướng, hay đưa tới chỗ Bùi công tử ạ?”

Y Nhân còn chưa kịp đáp Hạ Lan Tuyết đã tranh lấy bức họa trong tay Thập Nhất, thản nhiên nói: “Đưa đây, bản vương sẽ chuyển tới Hình bộ.”

Thập Nhất lè lưỡi, sực nhớ ra lời Hạ Lan Tuyết dặn khi trước: không được nhắc tên Bùi Nhược Trần trước mặt Y Nhân.

Y cuộn bức họa lại nhét vào người, thấy sắc mặt Y Nhân rất tươi tắn, lại nói tiếp: “Y Nhân… Tiểu Dung muốn gặp cô.”

“Tiểu Dung?” Y Nhân ngẩng đầu lên nhìn y, sực hiểu ra: “Tiểu Dung hoàng hậu sao?”

“Phải, nàng ta muốn đích thân cảm tạ ơn cứu mệnh của cô.” Vẻ mặt Hạ Lan Tuyết đầy khó xử nói: “Còn nữa… Du nhi cũng muốn gặp cô.”

“Ừm.” Y Nhân chỉ hờ hững đáp, chẳng hề thấy bị xúc phạm.

Hạ Lan Tuyết chợt thấy mình vô cùng quá đáng: cứ ỷ rằng Y Nhân không để ý mà tha hồ tùy tiện, mặc kệ tâm tình của cô thế này sao?

“Thôi” Hạ Lan Tuyết bất chợt nổi hào khí: “Thập Nhất, đi chuyển lời cho Chu công công, nói rằng Y Nhân mắc bệnh, không thể vào cung dự yến được.”

“Vương gia, nhưng đây là lần đầu hoàng hậu nương nương bày đại yến, Chu công công đã dặn riêng là…” Thập Nhất do dự nhắc.

Vừa nãy cô đã nghe thấy bên ngoài truyền thánh chỉ.

“Không phải chuyện ngươi quản.” Hạ Lan Tuyết cau mày khẽ gắt.

“Ta có bệnh gì đâu.” Y Nhân đột ngột chen vào, lơ đãng nhìn hai người rồi nói: “Chẳng phải chỉ là đi ăn uống thôi sao? Đúng lúc ta đang đói.”

Ngừng một lát, cô lại thèm thuồng nhìn Hạ Lan Tuyết, hau háu hỏi: “Ngồi kiệu chứ không phải đi hả?”

“Ừm, ngồi kiệu.” Hạ Lan Tuyết dở khóc dở cười.

Y Nhân gật đầu, dáng vẻ vô cùng hớn hở hệt như mấy tháng trước, ăn no lại nằm, không lo không nghĩ.

Trước/275Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Đô Thị: Tu Tiên Mười Năm, Xuống Núi Tức Vô Địch