Saved Font

Trước/91Sau

Hoàng Tử, Công Chúa Thần Tượng (Star Idol)

Chương 87: Cảm Ơn Đã Cho Phép Tôi Yêu Em Lần Nữa. Sai Lầm Của Quá Khứ

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Hành lang bệnh viện thành phố khoa cấp cứu trở nên bận rộn hơn mọi lúc trong ngày. Các bác sĩ, y tá chạy đôn cháy đáo trong tà áo blouse. Nạn nhân là Chủ tịch nổi tiếng của Công ty lớn nhất giới giải trí, một nhân vật có tầm quan trọng không nhỏ đến nền kinh tế GDP Quốc gia hơn nữa ông còn là nhà từ thiện lớn của bệnh viện này nên việc cứu chữa cho ông đương nhiên không phải là chuyện nhỏ, điều động những bác sĩ ưu tú nhất là việc nên làm.

Tuy bây giờ là nửa đêm nhưng tin tức hệ trọng thế này vẫn khiến giới truyền thông làm việc rất tích cực, bao vay trước cổng bệnh viện từng giây từng phút để trực chờ tình hình sức khỏe của Mr.Triệu Vỹ.

Mùi thuốc sát trùng khó chịu hòa loãng trong không gian đầy vẻ tan thương.

Hà Vi nghe tin muốn xỉu lên xỉu xuống, chỉ có thể tựa vào vai anh trai Huy Vũ khóc nức nở, ba cô vốn là người trung trực trước giờ chưa từng gây thù chuốc oán với ai cớ sao lại dẫn đến “họa sát thân” như thế này?!?

Bà Tuệ Thư cũng đứng cạnh an ủi Hà Vi. Gương mặt bình thường cao ngạo bỗng tái đi mấy phần.

Ngoài ra trợ lý thân cận Hoàng Sơn cũng xuất hiện ở dãy ghế chờ trước cửa phòng cấp cứu. Chỉ có điều Hoàng Sơn lúc này trầm lặng hơn hẳn. Đứng một góc khoanh tay dựa tường, ai biết rắng đằng sau cái động tác mỗi lần đẩy cái kính trí thức lại là tia mắt sắc lẹm ánh lên hướng về phía từng hành động cử chỉ của... Bà Tuệ Thư.

Nạn nhân của vụ “hành hung" ngoài Triệu Vỹ bị đâm còn có 2 nhân vật quan trọng nữa đó là: Khánh Nam cũng đang nằm ở một phòng cấp cứu khác và còn Thiên Ánh đang nằm ở phòng hồi sức do bị ngất xỉu vì đuối sức giữa đường tới đây.

Thiên An cảm thấy căng thẳng tột độ khi chỉ có thể đứng một mình ngoài cửa phòng cấp cứu chờ anh.

Khi xe cảnh sát tới cũng là lúc Khánh Nam gục trên vai cô. Anh chỉ thì thầm được mấy câu cuối trong hơi thở ngày càng khó khăn:

-Thật tốt quá... Chúng ta được cứu rồi... Em được cứu rồi...

Khoảng khắc thấy máu từ đầu anh tự nhiên chảy ra ướt đẫm áo mình, cô như chết lặng. Hoang mang hét gọi ai đó cứu anh đến khản đặc cả giọng.

Lần đầu tiên cô biết được cảm giác lo sợ tưởng như sắp mất người ấy là như thế nào. Những tế bào trong cơ thể như gào thét dữ dội, nhức nhối tận tim gan. Tâm trí này chỉ còn biết chờ đợi cho đến khi cánh cửa kia mở ra. Vị bác sĩ nở nụ cười hiền từ nói anh ấy ổn rồi, anh ấy không sao rồi...

Giống như lời khẩn cầu của cô đã được ông trời thấu hiểu. Chiếc đèn đỏ trên cửa phòng cấp cứu tắt đi, cũng là lúc cách cửa đó mở ra. Nhưng ông trời nào có thể dễ dàng để con người có được hạnh phúc đến thế?!?

-Bác sĩ... Bác sĩ... Bệnh nhân Vương Khánh Nam... Anh ấy... anh ấy sao rồi??

-Ừm... Cháu là người nhà của cậu ta phải không?

-Dạ phải!

Ngay lúc Thiên An gật đầu cô liền nhận được cái thở dài buồn bã của ông. Tim cô hụt đi một nhịp.

-Bệnh nhân Vương Khánh Nam bị thương dẫn đến xuất huyết não nhưng... Này, này, cháu đi đâu vậy?

Không đợi bác sĩ nói xong, Thiên An đã lao vụt vào phòng.

Trên chiếc giường trắng tinh, một thân hình nằm đó. Chiếc chăn mỏng phủ kín từ đầu đến chân phất phơ đau thương.

Cô chậm rãi tiến lại gần chiếc giường ấy. Nhưng can đảm của cô không đủ để dám kéo chiếc chăn xuống nhìn gương mặt đó... lần cuối.

- Khánh Nam mau tỉnh dậy đi! Anh đừng đùa nữa, không vui tí nào cả. Dậy mau nào... Sao anh trẻ con thế?!? -Mặc cho cô kêu gọi, lay người anh đến vô hồn nhưng thân xác đó cứ cứng đờ, bất động. Từ khi nào đôi mắt trong veo đã ngấn đầy nước

-Sao anh không nghe lời em? Là tên ngốc nào đã nói muốn bảo vệ em, anh nằm thế này thì làm sao bảo vệ được em chứ?!? Anh đã bỏ rơi em một lần giờ lại muốn bỏ rơi em lần nữa sao?!? Vương Khánh Nam, anh ác lắm. Anh để em thích anh, rồi làm tổn thương em khiến em ôm mối hận thù đan xen nhớ nhung 3 năm trời trở về tìm anh trả thù. Rồi anh lại làm em rung động lần nữa khi biết anh vẫn còn thích em, anh nói dù em có vô tình, có lạnh lùng với anh như thế nào thì anh sẽ vẫn luôn thích em, vẫn luôn muốn bảo vệ em, bên cạnh em... Vậy giờ anh chết đi rồi thì em biết phải làm sao đây... làm sao đây hả?!? Anh muốn em lại tiếp tục hận anh đến chết sao? Hix... Hix.... -Tiếng cô nấc lên sau khi trút hết những uất ức mà cô luôn chôn giấu trong lòng bấy lâu... kể từ ngày gặp lại anh - Em còn chưa nói Em vẫn thích anh... Còn chưa nói dù có hận anh đến chết cũng không thể nào làm em hết thích anh... Vương Khánh Nam anh có nghe em nói không? Mau tỉnh lại đi... Mau tỉnh lại... để yêu em đi! Em cho phép anh rồi đấy, nghe không?? Hix...

-ĐƯỢC. Nếu em cho phép thì anh sẽ nghe lời em. Đừng khóc nữa. Anh yêu em.

Giọng nói quen thuộc đột ngột vang lên bên tai. Thân hình trên chiếc giường bỗng bật dậy. Thiên An cảm nhận rõ ràng hơi thở ấm áp như đang quấn bên cô, làm từng tế bào cô rung lên.

Gương mặt ấy tưởng trừng sẽ biến mất lại một lần nữa hiện diện trước mặt cô. Bờ môi anh nhẹ nhàng hôn lên những giọt pha lê mặn đắng trên khóe mắt cô, rồi di chuyển xuống dần từ sóng mũi cao cao, đôi má hồng mịn màng... và cuối cùng là đôi môi mọng chúm chím.

Thiên An vì quá bất ngờ nên chưa kịp phản ứng, cô trợn tròn mắt nhìn anh cho đến khi cảm nhận được hơi thở lạ đang dần xâm nhập sâu vào miệng mình cô mới như bừng tỉnh. Giật mình xô mạnh anh ra đến nổi khiến Khánh Nam mất đà mà ngã nhào khỏi giường.

-Ui da!

-Anh... Anh dám giả vờ chết gạt em... -Thiên An nhận ra mình vừa bị ăn một vố lừa của anh, nhưng đôi má trắng hồng của cô càng lúc càng đỏ bừng chẳng biết là do tức giận hay... thẹn thùng.

-Anh xin lỗi. Nhưng anh thật sự bị thương mà... sao em mạnh tay vậy?

-Thật sao? Em xin lỗi... Anh không sao chứ? – Nhìn gương mặt nhăn nhó, trông có vẻ rất đau, Thiên An vội ngồi xuống định đỡ anh dậy.

Nhưng chưa kịp động vào anh thì đã có một cánh tay rắn chắc kéo mạnh cô xuống ngã vào lòng anh.

-Ngốc. Nếu không giả vờ thì làm sao có thể nghe được những lời cảm động như thế của em, làm sao biết được tình cảm sâu nặng của em đối với anh. Hàn Thiên An, cảm ơn đã cho phép anh thích em.

Nằm trong bờ ngực vừa ấm áp vừa rộng lớn những tế bào mới lúc nãy còn đau đớn giờ bỗng thấy giống như có dòng nước mát chảy vào. Rất ngọt ngào. Rất Hạnh phúc.

-Cậu Vương Khánh Nam, xem tình hình này chắc cậu đã ổn rồi nhỉ? -Một giọng nói trầm trầm xen ngang giữa bầu không khí đang tràn ngập màu hồng.

-Vâng, cảm ơn bác đã giúp cháu rất nhiều...

Thấy vị bác sĩ đi vào, Khánh Nam dù vẫn ôm chặt cô gái nhỏ trong lòng không chịu buông nhưng cũng không quên nở nụ cười cảm kích nhìn ông.

-Không có gì! Giúp cho bệnh nhân hạnh phúc hơn cũng là nhiệm vụ của người bác sĩ nên làm...

Có vẻ như Thiên An vẫn còn rất ngượng ngùng nên cô không hề chịu yên phận trong lòng anh. Liền xô mạnh anh lần hai, đứng bật dậy.

-Sao bác sĩ lại hợp tác với anh ấy gạt cháu??

-Bác có gạt cháu lúc nào đâu! -Ông nhúng vai cười vô tội

-Rõ ràng bác đã thở dài bất lực rồi còn nói gì mà Khánh Nam bị xuất huyết não...

-Là do lúc đó cháu không chịu nghe ta nói hết câu đã chạy ào vào đây, Khánh Nam đúng là bị xuất huyết não nhưng không đáng kể, ta đã phẫu thuật nhanh cho cậu ấy rồi, không nguy hiểm gì đến tính mạng, ngoài ra chỉ có vài vết thương ngoài da thôi. Còn ta “thở dài bất lực” là do cháu tưởng tượng ra ấy chứ!

-Là do lúc đó cháu không chịu nghe ta nói hết câu đã chạy ào vào đây, Khánh Nam đúng là bị xuất huyết não nhưng không đáng kể, ta đã phẫu thuật nhanh cho cậu ấy rồi, không nguy hiểm gì đến tính mạng, ngoài ra chỉ có vài vết thương ngoài da thôi. Còn ta “thở dài bất lực” là do cháu tưởng tượng ra ấy chứ!

-... – Sau khi nghe lời giải thích của ông, biểu cảm của Thiên An đúng như cái kiểu mắt chữ A mồm chữ O luôn. Cảm giác lúc này chính là... thật mất mặt.

Tại sao cô lại bộp chộp không chịu suy nghĩ kĩ chứ? Đương không tự biên tự diễn để cuối cùng bị mất mặt đến nổi không còn gì để nói luôn... Aaaaaa....

...

...

...

Trái ngược với tình hình viên mãn bên đây thì bên phòng cấp cứu chỗ Triệu Vỹ vẫn tràn ngập căng thẳng từng giây từng phút. Bỗng nhiên cửa phòng mở ra, một cô y tá hớt hải chạy ra, cất giọng lanh lảnh rõ ràng:

-Bệnh nhân đang cần truyền máu gấp, nhưng nhóm máu của ngài ấy là nhóm máu hiếm. Hiện chúng tôi đang thiếu máu, cho hỏi ở đây có ai cùng nhóm với bệnh nhân không ạ?

-Tôi là con trai của ông ấy, tôi có thể hiến máu – Nghe y tá thông báo tình hình xong, Huy Vũ liền đứng lên

-Tôi nữa... -Hà Vi quệt đi nước mắt còn đọng lại đứng lên theo anh trai. Thay vì chỉ ngồi đây khóc lóc thì góp phần làm điều gì đó cho ba cô sẽ tốt hơn nhiều.

-Vậy mời hai vị theo tôi làm xét nghiệm trước đã...

-Hà Vi...

-Có chuyện gì hả mẹ?

-Không có gì, con mau đi đi! -Bà Tuệ Thư định nói gì đó nhưng cuối cùng lại thôi

...

...

...

Trong phòng hồi sức, Thiên Ánh đang được một y tá kiểm tra lại sức khỏe. Khôi Phong vẫn luôn bên cạnh cô kể từ lúc cô được chuyển vào đây.

-Hàn Thiên Ánh, tình trạng của em đã tốt hơn rồi - Chị y tá mỉm cười hiền nhìn cô

-Khi nào em có thể xuất viện?

-Không được, anh thấy em vẫn còn yếu lắm, tốt nhất là nên ở đây tịnh dưỡng thêm đi!

-Nhưng em...

-À, nếu Khôi Phong đã nói vậy thì... Thiên Ánh em nên nghe lời cậu ấy cũng được. Không cần phải xuất viện sớm, không cần... Hi hi..

Thấy chưa... Thấy chưa...?? Đây chính là sức mạnh của trai đẹp đấy.

Chị y tá này không nói cũng biết chắc là Fan cuồng của Khôi Phong rồi. Vừa nghe anh cất lời “vàng ngọc” đã cười híp mắt hùa theo anh. Chắc chị muốn lợi dụng cơ hội này để tiếp cận với thần tượng rồi. Trong trường hợp thì Thiên Ánh chỉ còn biết cách lắc đầu im lặng thôi.

-Hai người theo tôi, hướng này...

-Hà Vi, đi nhanh nào!

-Em đang đi đây!

Bỗng nhiên nghe thấy những tiếng bước chân, tiếng nói quen quen vội vã chạy ngang qua cửa phòng cô.

-Chị y tá bên ngoài xảy ra chuyện gì mà ồn ào vậy?

-À, nghe nói ngài chủ tịch Triệu bị mất máu nhiều quá, mà nhóm máu của ông ấy lại thuộc máu hiếm trong khi bệnh viện hết máu nên đành kêu các con ông ấy đi xét nghiệm gấp...

-Vậy sao... -Nghe tin, Thiên Ánh có vẻ trầm ngâm...

-Thôi được rồi, em cứ nghỉ ngơi đi. Có việc gì cứ gọi chị.

Sau khi điền đầy đủ thông tin vào bản đánh giá sức khỏe trên tay, chị y tá nở nụ cười tươi rói chào Thiên Ánh và Khôi Phong ra ngoài, dĩ nhiên là không quên nháy mắt với chàng hoàng tử đẹp trai rồi.

-Khoan đã... Tôi có thể hiến máu không?

Thiên Ánh cất giọng mang một nét suy tư nhưng không hề do dự trước quyết định này hơn nữa còn chẳng để ý rằng Khôi Phong đang nhíu mày trông có vẻ rất khó chịu nhìn cô.

...

...

...

Cuộc phẫu thuật kết thúc. Bác sĩ thông báo mọi chuyện đều xảy ra thuận lợi nên kết quả rất thành công.

Lúc này người thân đã có thể vào thăm Triệu Vỹ. Huy Vũ và Hà Vi rối rít hỏi han ông, tuy mặt ông còn nhợt nhạt nhưng vẫn nở nụ cười hiền nhìn hai đứa con thương yêu.

-Ngài quả thật đúng là phước lớn mạng lớn. Nhiều người thử máu như vậy đều không phù hợp hên là nhờ con gái ông người thử máu cuối cùng lại may mắn phù hợp tuyệt đối -Cô y tá đứng bên cạnh chăm sóc mở lời góp không khí

-Con gái tôi?? -Triệu Vỹ vừa nghe xong nhíu mày kinh ngạc.

-Con gái tôi?? -Triệu Vỹ vừa nghe xong nhíu mày kinh ngạc.

-Ủa? Còn tôi... Tôi là con trai của ba cũng không phù hợp sao? -Huy Vũ thắc mắc

-À, hình như anh là nhóm máu A trong khi ngài đây nhóm O...

-Chắc có gì nhầm lẫn ở đây rồi phải không? Tôi và Hà Vi là anh em sinh đôi cùng nhóm máu, không lý nào Hà Vi được mà tôi lại không?!?

-À... Người tôi muốn nói là đâu phải là cô Hà Vi. Có đến ba người con của ngài thử máu luôn mà...

-Cô nói vậy là ý gì? -Bà Tuệ Thư là người ít tiếng nhất bỗng cắt ngang lời người y tá khiến mọi người xung quanh không khỏi giật mình – Triệu Vỹ chỉ có hai đứa con sinh đôi này thôi, làm gì lòi đâu ra đứa thứ ba chứ?

-Chuyện này... Chuyện này...

-Người... người đã hiến máu cho ba tôi là ai? -Giọng Hà Vi run run tựa hồ khó giữ được bình tĩnh

- Hình như cô ấy là... là Thiên Ánh...

-??!??!!

Lời vừa dứt như có một cơn bão trấn động dữ dội ập tới, những gương mặt đồng loạt biến sắc.

-KHÔNG THỂ NÀO! -Ba chữ đang vang lên trong lòng người bỗng đến hồi được phát ra nhưng lại từ người mà nhiều người không ngờ tới.

Sau khi thấy Khánh Nam đã ổn hơn, Thiên An liền định đi thăm mọi người. Cô vừa chạy sang phòng hồi sức của Thiên Ánh nhưng kì lạ là không ai có ở đó nên sẵn tiện ghé qua đây, Khánh Nam cũng tò tò chạy theo mặc dù đã bị Thiên An la, kêu anh ở lại.

Điều phải nói là lúc cô và anh vừa bước vào tới cửa đã nghe tin động trời này.

-Sao chị tôi lại là con của Chủ tịch được!? Mấy người nói bậy bạ gì vậy?

-Thiên An em bình tĩnh đi, mọi người ai cũng hoang mang trước chuyện này... – Huy Vũ cố giữ bình tĩnh đứng lên lại gần Thiên An, nhưng khi anh đưa mắt nhìn xuống bàn tay nhỏ nhắn của cô đang nằm gọn trong bàn tay của người con trai sau lưng thì anh bất giác khựng lại

-Sao em có thể bình tĩnh được... Chị em... Thiên Ánh rõ ràng là con gái của ba mẹ em, là chị ruột của em... của em mà.

-Thiên An... -Khánh Nam ngập ngừng không biết nên an ủi cô thế nào, chỉ có thể nắm chặt tay cô, tiếp cho cô thêm sức mạnh tinh thần.

-Chẳng lẽ ... Tuyết Dương?!!? Không... Không lý nào – Cái tên vừa được phát ngôn, lập tức mọi người liền tập trung ánh mắt vào nhân vật chính.

Triệu Vỹ thẫn thờ.

-Ba nói vậy nghĩa là sao ba? Sao con không hiểu gì hết vậy? -Hà Vi lúc này cũng trở nên mơ hồ hoảng loạn.

-Không được, em phải đi tìm chị để hỏi cho ra lẽ mọi chuyện... -Dứt câu Thiên An liền chạy vụt ra ngoài.

Dĩ nhiên Khánh Nam cũng vội đuổi theo.

-Huy Vũ... con... con mau đi tìm Thiên Ánh tới đây cho ta... Nhanh đi! -Triệu Vỹ ngập ngừng nhưng thập phần như ra lệnh Huy Vũ.

-Dạ ?? -Huy Vũ mới đầu hơi đơ ra nhưng sau đó lập tức gật đầu chạy đi, có lẽ là theo Thiên An. Anh hiểu chỉ có Thiên Ánh mới giải quyết được những khúc mắc này.

...

...

...

Chiếc xe moto màu bạc lao đi trong gió. Không biết đây đã là lần thứ bao nhiêu nó phóng đi trên con đường này nhưng chỉ biết mỗi lần thế này đều chở theo những nổi bức rứt, những uẩn khúc cần giải tỏa.

Không như lần đầu tiên ngồi trên mô tô hoảng sợ ôm chặt lấy anh, lần này có lẽ do nổi lòng đầy tâm trạng mà sự can đảm của cô nhờ đó cũng được tiếp thêm. Thiên Ánh từ từ buông bờ lưng anh ra, từ từ dang rộng hai tay, từ từ đón những ngọn gió lồng lộng... ôm vào lòng.

Để gió thổi bay nổi buồn, xua tan phiền muộn, đánh bật âu lo...

-Thiên Ánh, hãy hứa đây là lần cuối cùng em cãi với anh -Khôi Phong hét lên để cô nghe thấy. Nhớ lại sự cứng đầu kiên quyết hiến máu trong khi sức khỏe chưa hồi phục hoàn toàn của cô.

-Được.

-Thấy thoải mái hơn rồi chứ? – Anh hạ giọng chuyển chủ đề nghe như rì rầm trong gió, nhưng vẫn đủ để cô nghe được.

-Một chút thôi! -Cô khẽ cười -Senpai, em nhớ mẹ!

Không hiểu sao cô bỗng bất giác cất lên ba chữ này một cách rất tự nhiên. Có lẽ con người ta khi lớn phải va chạm với biến cố cuộc đời đều muốn tìm về nơi thân yêu nào đó, tìm về để sà vào lòng mẹ mà bộc bạch nổi lòng.

...

...

...

Người đàn bà mang gương mặt với vết sẹo dài nơi khóe mắt ngồi trên chiếc xe lăn hướng ra vườn hoa oải hương thơm ngát. Tay bà dịu dàng dùng chiếc lượt gỗ chải mái tóc óng ánh màu hạt dẻ của cô con gái bé nhỏ. Đây cũng là hành động thể hiện sự yêu thương của người mẹ mà bà đã từng ao ước.

Gần đây khi ở bên cô bà đã không cần dùng đến mặt nạ nữa rồi, bởi Thiên Ánh không còn sợ hãi với vết sẹo “xấu xí” này mà ngược lại cô đã tập làm quen với nó như một nét “đẹp đặc trưng của mẹ. Thật kì lạ là khi yêu thương một ai đó, ta sẵn sàng yêu luôn cả những khuyết điểm của họ huống hồ đây còn là người rứt ruột đẻ ra mình.

-Mẹ ơi... -Cô khẽ cất hiền dịu hiếm có

-Gì hả con gái?

-Gì hả con gái?

-Con làm vậy có đúng không? Người đàn ông đó có đáng cứu không?

-Thiên Ánh, dù đúng hay sai, dù con có quyết định thế nào cũng không thể phủ nhận một điều... ông ấy là cha con...

-Mẹ! Mẹ không ghét ông ấy sao? Không hận ông ấy đã bỏ rơi mẹ trong lúc đau khổ nhất sao?

- Có lẽ là không. Dù biết yêu người ấy sẽ chịu nhiều tổn thương nhưng có lẽ mẹ chưa bao giờ hối hận vì đã yêu người con ạ. Điều này nghe có vẻ vô lý, nhưng khi con thật lòng yêu ai đó con sẽ hiểu được thôi.

-Mẹ có muốn gặp lại ông ấy không?

Không hiểu sao khi hỏi đến câu này thì không còn lời hồi đáp nào nữa... Cuộc nói chuyện chìm vào sự im lặng tưởng chừng rất bình yên nhưng thật ra lại đầy xao động lo ngại biến cố lại sắp diễn đến.

...

...

...

Căn phòng vip rộng lớn cộng với màu trắng đặc trưng của bệnh viện càng làm tăng thêm không khí căng thẳng nơi đây. Sau khi đuổi khéo Hà Vi ra ngoài chỉ còn ba con người duy nhất hiểu rõ vấn đề đang diễn ra. Những quá khứ dần được hồi tưởng lại.

-Rốt cuộc ông muốn gì? Con dám bảo Huy Vũ tìm con bé ấy về?!? Anh đùa sao? -Tiếng người phụ nữ đậm chất chanh chua kiêu kì vang dội.

-Chứ cô nghĩ tôi muốn gì?!? Chẳng lẽ lại như mười mấy năm trước để cô muốn làm gì thì làm, điều khiển cuộc sống của tôi và... cả cô ấy như một trò chơi??! Không đâu Tuệ Thư, cô lầm rồi!

-Anh... anh... -Bà Tuệ Thư nhất thời lúng túng trước thái độ quyết liệt của người đàn ông trước mặt mình -Triệu Vỹ, anh đừng quên những gì hôm nay anh có đều là nhờ tôi, V-Star vốn là do cha tôi một tay xây dựng, anh được ngồi vào chiếc ghế chủ tịch là nhờ tôi đỡ lời năn nỉ cha!!

-Ha ha... Tuệ Thư đến bây giờ mà cô vẫn còn ôm mộng hão huyền sao?!? Phải rồi tất cả là nhờ cô... vì muốn có được tôi, muốn dành lấy tình yêu của tôi dành cho Tuyết Dương mà bất chấp thủ đoạn... không phải sao? -Vừa nói kí ức một thời trai trẻ lại chảy qua đầu Triệu Vỹ.

Rõ ràng năm đó, ông gặp Tuyết Dương trước. Vì vẻ đẹp tài năng và cả tâm hồn mà đem lòng yêu cô ấy. Quyết định đưa cô ấy vào cái giới Showbiz lắm thị phi này vốn dĩ đã là sai lầm. Sai lầm thứ hai là tại ông không đủ quyền lực và địa vị, đưa cô ấy vào nhưng không thể bảo vệ cô. Đằng sau cái danh hiệu Queen ấy là biết bao đắng cay mà Tuyết Dương phải chịu đựng, mà một trong những kẻ lúc nào cũng ghen ghét hãm hại cô lại chính là người đàn bà đầy dã tâm đang đứng trước mặt ông – Tuệ Thư.

Thậm chí bản thân ông cũng bị bà ta lợi dụng, bị sập bẫy. Tuệ Thư dụ dỗ Triệu Vỹ bằng ly rượu đã bỏ thuốc, đến khi tỉnh dậy thì mọi chuyện đã vở lỡ. Trớ trêu nhất là Tuệ Thư còn nói đã mang cốt nhục của ông.

Bị cưỡng ép kết hôn với Tuệ Thư nhưng trái tim Triệu Vỹ chỉ luôn hướng về Tuyết Dương. Tình yêu đẹp đẽ của ông vô tình trở thành mối tình vụng trộm.

Cho đến một ngày ông chợt hiểu ra rằng: Tình yêu của ông dù lớn thế nào cũng không thể giữ cô ấy ở lại mà chỉ càng làm cô ấy thêm đau khổ. Tuyết Dương ra đi rồi.

Triệu Vỹ lao đầu vào công việc và công việc, càng ngày ông càng chứng minh được thực lực và bản lĩnh của mình. Thời gian ông về nhà với vợ con chẳng bằng một phần mười thời gian ông đi làm ùn. Triệu Vỹ ra ở riêng, mỗi tuần lại về nhà một lần như nghĩa vụ. Đến nổi hai đứa con sinh đôi mà ông chưa hề bế một lần trên tay bấy giờ đã gần tròn một tuổi ông cũng không hay biết.

Cho đến vài tháng sau cái tin động trời nhất lại bất ngờ ập đến. Tuyết Dương bị tai nạn máy bay, chết mất xác. Như nghe xét đánh ngang tai, Triệu Vỹ đã sốc thế nào ông cũng không nhớ chỉ biết lúc đó ông như rời vào hố đen của sự đau khổ tột cùng.

Hết biến cố này lại là biến cố khác. Tin tức Tuyết Dương qua đời trở thành làn sóng dữ dội trong giới nghệ thuật. Danh tiếng của công ty V-Star cũng bị ảnh hưởng ít nhiều.

-Chủ tịch nói đúng! -Là Hoàng Sơn, người kín miệng nhất nãy giờ cuối cùng cũng lên tiếng ủng hộ Triệu Vỹ. Ông cũng hồi tưởng lại bản thân mười mấy năm trước chỉ là một thực tập sinh nhỏ nhoi hai mươi tuổi nhưng vì sự ngưỡng mộ đối với Triệu Vỹ mà theo chân ông, trung thành theo ông đến tận hôm nay -Năm đó, Công ty V-Star rơi vào khủng hoảng trầm trọng, cố chủ tịch cũng lâm trọng bệnh. Trong tình hình bên bờ vực phá sản, chính Chủ tịch Triệu đây đã dùng toàn bộ tài sản của mình dành dụm được mà thế chấp với ngân hàng, chạy xuôi ngược tìm nhà đầu tư rồi còn làm đủ mọi chuyện để tạo lòng tin với họ. Vực dậy công ty, hơn nữa sau đó còn mua lại 2/3 cổ phần trong đó bao gồm cả cổ phần của cố chủ tịch. Khi cố chủ tịch qua đời, chính các cổ đông đã quyết định bầu Ngài Triệu Vỹ làm tân chủ tịch. Rõ ràng từ đầu đến cuối Chủ tịch Triệu không hề phụ thuộc gì vào quyền lực của nhà phu nhân cả, thưa bà.

-Hoàng Sơn... Cậu.... Các người... Các người... – Bà Tuệ Thư lúc này đã cứng họng.

Điều bà ta ức nhất chính là sau khi Triệu Vỹ củng cố quyền lực, ông đã chính thức đưa đơn ly hôn với bà. Rồi còn dựa vào điều kiện kinh tế của mình đòi giành quyền nuôi hai đứa nhỏ khi chúng đủ ba tuổi.

Trong phút chốc Tuệ Thư từ một quý bà danh giá trở thành kẻ trắng tay. Mất cha, mất chồng, mất con cả quyền lực. Giờ thiết nghĩ đó chắc cũng là cái giá của luật nhân quả trả cho tội ác của bà. Đáng tiếc là đến tận giờ bà vẫn không hề biết hối cãi. Tội chồng thêm tội.

-Tuệ Thư, ngoài ra những tội lỗi của cô năm ấy đừng tưởng tôi không biết.

-Ý anh là gì? Tôi không biết...- Mặt bà ta càng ngày càng kém sắc, hình như câu vừa rồi của ông đã làm bà ta chột dạ

-Đừng giả ngơ nữa, mấy năm qua tôi vẫn luôn nhờ Hoàng Sơn âm thầm điều tra vụ tai nạn năm đó. Cô nghĩ chỉ cần ít tiền là có thể lấp liếm mọi chuyện sao?

- Hứ, điều tra được rồi thì sao? -Người đàn bà này vẫn cứng giọng -Điều tra được thì anh tưởng sẽ thay đổi được gì chứ? Cô ta chết rồi... Tuyết Dương mà anh ngày mong đêm nhớ chết rồi... Hahaha...

-Thưa phu nhân, bà chắc chứ?!

Hoàng Sơn cắt ngang giọng cười trơ trẽn ấy, dập tắt nét cười trên mặt bà:

-Căn cứ vào xét nghiệm, Thiên Ánh có thể là con gái của Chủ tịch và cô Tuyết Dương

-... -Tuệ Thư đảo mắt bối rối

-Chắc hẳn chuyện này cô đã biết?!?

- Vấn đề chính là có lẽ cô bé đã biết thân phận của mình từ trước nên mới tình nguyện đi hiến máu cho chủ tịch. Mà chuyện Thiên Ánh là con của Chủ tịch nếu như không xét nghiệm thì vốn dĩ đến cả chính Ngài cũng không biết sự tồn tại của đứa trẻ này. Vậy thì ai đã nói cho cô bé biết? - Theo thói quen lấy tay đẩy gọng kính Hoàng Sơn nhận định từng sự việc theo logic.

-Chỉ có thể là... Tuyết Dương -Triệu Vỹ tiếp lời. Trong ánh mắt có phần đang xao động.

-Không ... không đâu... Cô ta chết rồi. Bọn chúng nói cô ta rời xuống cái vực ấy chỉ có đường chết thôi... -Tuệ Thư hoang mang buột miệng

-Cuối cùng cô cũng nhận tội! - Triệu Vỹ nhếch môi, từ nãy đến giờ ông vẫn luôn quan sát từng biến đổi động thái của bà ấy – Tuệ Thư, tôi cảnh cáo cô đừng đụng đến Thiên Ánh nữa. Nếu không những tin tức liên quan đến việc “Nghệ sĩ Tuệ Thư hành hung Chủ tịch Triệu” sẽ ngay lập tức được lên trang nhất của các mặt báo, hoặc những chứng cứ của vụ cố ý mưu sát năm xưa sẽ được gửi đến cục cảnh sát thành phố ngay lập tức.

-Anh ... Anh dám uy hiếp tôi? -Tuệ Thư trừng mắt

-Tại sao tôi không dám?! Với lại cô nghe đây... Tôi tin chắc Tuyết Dương vẫn còn sống. Chắc chắn. -Triệu Vỹ khẳng định, bởi chính trực giác của trái tim đã mách bảo ông điều đó. Nó chưa bao giờ ngừng đập vì cô ấy.

Trước/91Sau

Theo Dõi Bình Luận