Saved Font

Trước/29Sau

Hoàng Tử Và Em (Prince And Me )

Chương 12

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
CHAPTER 12: Chinh chiến

Sáng sớm, tôi lại đo giường ngáy o o như bao ngày khác. Tuy nhiên, tôi quyết định hôm nay sẽ ngủ kĩ hơn một chút, vì mai tôi theo hắn lên đường đi chinh chiến rồi! Aish! Khổ thật!

mà bạn biết đấy! Quân đội thì nào là dậy sớm, nào là kỉ cương,... nghĩ thôi mà thấy mệt. Càng lúc tôi càng ân hận tợn. Chi bằng hôm đó cứ để cái tên hoàng tử kia cứu mình đi, may ra...

Đúng lúc mà tôi còn đang mơ màng trên giường ngủ thì cái chuông vô duyên lại kêu lên

" kính koong

",

" kính koong

". Tất cả những người trong phòng tôi đều đã đi chơi hết cả, thành ra tôi đành phải ra mở cửa. Mà cái đứa vô duyên bấm chuông vào sáng sớm tinh mơ còn ai khác ngoài cái ông ti hí ở hoàng cung. Nghĩ bụng, nó lập cập đi thay một bộ quần áo nghiêm chỉnh rồi mở cửa.

Đập vào mặt nó không phải cái ông ti hí kia mà là một người con trai rất cao, khuôn mặt đẹp như tranh vẽ, mái tóc dài ngang vai.

" Oóp!

" Nó ngáp rõ to

" ANh đến đây làm gì vậy, Yuu?

"

" Chát!

" Yuu đập tay vào đầu nó còn mạnh hơn cả cái ông già kia đập bàn. Con người bạo lực thế đấy

" Cô có biết chiều nay xuất quân rồi không hả? Bộ cô bắt mọi người đợi cô hả? 5

nữa phải đến tập trung! Ai bảo cứ thích đi cơ!

"

"

Xuýt xoa cái đầu đáng thương của mình, tôi tức giận, hét toáng lên

" Này! ANh vô lí nó vừa vừa thôi! Ai cho anh đánh tôi đau thế hả?

" Tuy vậy, đáp lại thái độ tức giận của tôi, hắn chẳng có vẻ gì là lay chuyển cả. Thậm chí hắn còn rất rất bình tĩnh ( nói tỏng ra là từ đầu đến cuối lạnh lùng hết biết), không trả lời tôi, cũng chẳng thèm liếc tôi lấy nửa cái. Rõ ghét mà! Tại sao tôi cứ thích nhắc đi nhắc lại câu này nhỉ? Nhưng mà

" Nếu không phải anh đã ba lần bảy lượt giúp tôi thì... grừ... grừ

" *-*

****************************

" Oh!

" Cái mồm của tôi há hốc ra khi vừa đến doanh trại ( nếu cái này được gọi là doanh trại). Cái gì mà doanh vs chả trại chứ? Một đống hỗn tạp + linh tinh, vớ vẩn không chịu nổi. Nào là đất đá ( không phải đường đâu à nha), rồi là lều trại ( sao không xây nhà?) rồi ngựa nữa ( ô tô thì sao?) và cách ăn mặc + sinh hoạt của quân lính tựa như thời napolêông cởi chuồng -,- có nghĩa là thổ dân, là thiếu văn minh, là không hiện đại đó.

" Đây... là... đây hả?

" Tôi lắp bắp, răng đánh vào nhau cầm cập, suýt nữa thì cắn đứt cả lưỡi.

" Hử?

" Bên cạnh, Yuu nhìn nó chưng hửng

" Không phải đây thì là đâu?

". Chòi oi! Hắn đang trêu ngươi tôi hả? Cái địa ngục này thiếu gì công nghệ mà phải ở cái nơi hoang tàn đến con Kiki nhà tôi nó còn không ngu đến nỗi xây nhà ở đây ấy chứ! -,- À! mà con Kiki của tôi không có ở đây nên tôi nói phét vậy thôi, chứ nếu muốn biết thì bao giờ phải hỏi nó lại ^-^

" Nhưng... thế... thế.... sao nguyên thủy thế này?

" ?Tôi cuối cùng cũng tìm được cái danh từ ( hay là động từ nhỉ?) thích hợp trong cái đầu kiêm cái tự điển nhỏ bé ngốc nghếch của mình. Dù rằng tôi thích dùng những tính từ mạnh cổ xưa, đồ đá, dã man, đánh đồng tâm lí hơn như kiểu

" hoang mạc, khỉ ho cò gáy

" nhưng mà dù sao tôi cũng cho rằng mình nên ăn nói cẩn thận hơn chút. Nếu tôi có gây sự gì ở đây, không chừng cái bọn bâu châu kia sẽ cho tôi chết hi sinh trên trận mạc như chơi dù tôi võ công đầy mình. Thì một chọi nhiều không chết cũng die mà!

" Đúng!

" Yuu nhìn tôi như thể

" Cô bị ngu hay sao mà thắc mắc zậy hả?

" Phải! tôi sắp ngu thật rồi! Không máy tính, không điện thoại,....thì chẳng mấy chốc tôi sẽ trở thành người nguyên thủy, lúc nào cũng ú ớ

" hú hú óa óa!

" như trong phim tazan mất thôi! -,-

Ớn! ớn hết biết! cứ hình dung cảnh uống nước sông, tự giặt quần áo, tự nấu ăn, tự.... rồi cả cưỡi ngựa nữa là tôi sợ kinh khủng. Gì chứ mấy cái đó tôi đã từng làm qua bao giờ đâu! Mà có làm rồi thì tôi cũng không ngu gì mà làm thêm lần nữa -,-

Đúng lúc tôi còn đang lúng túng thì một con ngựa được dắt ra trước mặt tôi

" Cô ngồi lên đi! Chuẩn bị xuất phát!

" Yuu đã ngồi trên con ngựa bên cạnh từ lúc nào. Ọe! Mẹ ơi!Thật là con phải cưỡi cái con vật nhơ nhớp, à không, con vật có màu nâu đen, biết ăn và biết thải phân ra ngoài môi trường hả? Huhu! Sao không dùng ô tô cơ chứ? Một cái ô tô thì có chết ai đâu mà sợ!

" Sao... không dùng ô tô vậy?

" Tôi quắc mắt hỏi Yuu như là hắn có tội và tôi là người hỏi tội hắn vậy.

" Tôi quắc mắt hỏi Yuu như là hắn có tội và tôi là người hỏi tội hắn vậy.

" Cô bị ngốc hả? Đi ô tô thì xăng đâu mà đi?

" Hắn nhìn xuống tôi, ánh mắt như thể

" cô đúng là hết thuốc chữa. Đúng vậy! Tôi hết thuốc chữa thật rồi! Đánh nhau thì không có sợ, nhưng leo lên con ngựa kia thì chắc tôi sợ chết mất! Thà làm quả phụ, thà sống trong cái hậu cung kia cả đời còn hơn!

" Ẹp! Sao cái ông vua ông kiệt sỉ thế nhỉ? Sao ông không... cho thêm một đội quân theo sau để... bê xăng phục vụ cho công tác chiến đấu? (đứa nào ngu đây?) Mà hay là ông áy bay thả vài quả nguyên tử xuống là giặc chết hết, cần gì phải đánh, đúng không?( suy nghĩ tôi ngây thơ lắm! bạn đừng trách tôi nhá!)

" Leo lên đi!

" Yuu thúc giục. Tôi nhìn hắn như van vỉ

" anh ơi tha cho em

", nhưng cuối cùng, khi biết rằng ánh mắt mình không có một chút tác dụng nào, tôi leo lên con ngựa một cách chật vật nhất có thể. Và cảm giác chông chênh hiện ra ngay từ những bước đầu của con ngựa. Oái! Tôi ôm chặt cổ nó, sợ hãi, run lên bần bật. trông tôi như con kaola đang ôm thân cây trong cái bánh kaola nhưng vấn đề là khi cái cành cây đó đặt ngang cơ ạ! chặc! Đầu óc ngu nên so sánh cũng ngu. Nói đại là giống như tôi đang ôm vào một cái cành cây nằm ngang để sinh tồn đó! *.*

Khi mà tôi còn đang bận... sợ thì hàng loạt những tràng cười man rợ hiện lên. Cái bọn chết bầm kia mắc cớ gì mà dám cười tôi cơ chứ? Bọn nó phải biết là... là.... Òe! Bên cạnh Yuu cũng đang bụm miệng cười. Mất mặt! Mất mặt quá!

" Nắm lấy dây cương nè!

" Yuu đỡ tôi dậy, một tay đưa cho tôi cái dây cương, một tay giữ dây cương của mình. hơ hơ! Thái độ của hắn.... lạ! lạ quá! Tôi bị làm sao vậy nè? Giống như là tôi vừa chạm vào dòng điện vạn vol ( nói thế cho nó ác chứ ngàn vol ít quá) vậy -,-

Chạm vào cái dây cương mà tôi lạnh hết cả sống lưng. Mồ hôi mẹ mồ hôi con thi nhau chảy ròng ròng. May mà cuối cùng thì mọi việc cũng ổn. Phù! Người ta bảo

" ở ống thì tròn, ở bầu thì dài

" ( tôi ngu ca dao tục ngữ hết biết) nên dù có phải sống ở cảnh nguyên thủy này, tôi cũng phải sống thôi! Thích nghi! Thích nghi! Thích nghi! Tôi còn phải trở về tận hưởng cuộc sống nữa cơ mà!

Trước/29Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Thái Cổ Long Tượng Quyết