Saved Font

Trước/29Sau

Hoàng Tử Và Em (Prince And Me )

Chương 16

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
CHAPTER 16: Gia Đình Đoàn Tụ

Một ngày buồn chán như bao ngày khác, tôi dùng laptop để xem phim. -,- Rõ chán! Dưới địa ngục không liên thông với trần gian nên phim cũng là do những diễn viên ở dưới này đóng, có nghĩa là những người đã chết đóng. Mà những người đã chết toàn mấy cái ông bà từ thập kỉ 90 chứ có phải được trẻ đẹp như dàn sao Kpop đâu! Ôi! Sao mà tôi nhớ anh Jang Geun Suk, nhớ Big Bang thế nhở? Chắc khi tôi gặp lại họ thì họ cũng già lắm rồi! huhu! Nản, nản quá!

Đúng lúc mà tôi đang ngáp ngắn ngáp dài, ngáp to ngáp nhỏ thì cung nữ ở bên ngoài gõ cửa

" Quý phi! Có ba người đến gặp người ạ!

"

Đang chán nên tôi cũng chẳng muốn xem phim mãi. Tôi uể oải đáp

" Rồi! Cho họ vào đi!

"

Cánh cửa ngay lập tức mở ập ra tạo nên một tiếng động có thể nói là còn kinh hơn một quả bom nguyên tử rơi xuống cái phòng tôi ngồi. Và nhanh như chớp, ba bóng đen lao vào tôi

" Yến nhi! mẹ nhớ con lắm!

";

" Yến nhi! Ba xuống với con nè!

";

" Noona! Lâu không gặp!

"

Chưa hiểu ra cái mô tê ất giáp gì cả, tôi đã bị ôm đến nghẹn cứng cả cổ.

" Mọi người.... để... cho.... con... thở!

" Tôi mệt mỏi thở dốc.

Vâng! Chắc bạn cũng đoán ra ba người đó là ai! Ai có thể gọi tôi là con cơ chứ, ngoài ba mẹ tôi, và thằng em trai ngoan hiền. Ấy! Khoan đã! Đây là địa ngục mà! nói vậy là... họ đều chết cả rồi hả? Thật là....

Vâng! Chắc bạn cũng đoán ra ba người đó là ai! Ai có thể gọi tôi là con cơ chứ, ngoài ba mẹ tôi, và thằng em trai ngoan hiền. Ấy! Khoan đã! Đây là địa ngục mà! nói vậy là... họ đều chết cả rồi hả? Thật là....

Tôi còn chưa kịp mở miệng bày tỏ sự thắc mắc của mình thì ba đã đập vai tôi, ánh mắt đầy tức giận

" Đừng tưởng chết rồi mà làm biếng nha! Mới có mấy cái ôm mà người đã mềm nhũn ra như cọng bún vậy! Con thật là.... may mà ba xuống sớm đốc thúc con đây nha!

"

Bên cạnh, mẹ tôi nhìn tôi, nghẹn ngào lau nước mắt ( có cần cảm động đến vậy không nhỉ?)

" Ông phải thông cảm cho nó chứ! Không ngờ con có thể trở thành quý phi! Mẹ thật là không ngờ đó!

" VÂng! Hóa ra là vậy! Chắc bà tưởng con gái bà đã tu tâm tĩnh dưỡng, quyết tâm học mấy cái nữ công gia chánh vớ vẩn đây mà!

Bấy giờ, thằng em tôi chồm lên, vỗ vai tôi

" Không ngờ chị lại xinh thế này! Đúng là người đẹp vì lụa!

" nó còn chưa nói hết câu, tôi đã nhảy chồm chồm vào mồm nó ngồi như con cóc cụ, phồng mang trợn má

" Ý mày là chị mày xấu nhưng vì ăn mặc đẹp mới đẹp chứ gì! Mà ai ày đập lên vai tao như thế, cái thằng chết dẫm này!

"

Bình thường, thấy tôi nổi sung, nó sẽ chạy bay biến. Nhưng nó chỉ nhếch môi cười, đập thêm vào vai tôi.... vài cái nữa

" BÀ chị làm gì nóng vậy?

" Vâng! Thế đấy! Ắt hẳn là chiến lược nuôi dạy thằng pê đê thành mafia của ba tôi đã thành công. -,- Thảo nào nó gan thế! Mà trông dạo này nó cũng bảnh bao, hào hoa ra phết ấy chứ nhỉ!

Chợt nhớ ra vấn đề chính, tôi quay qua mẹ

" Mà vì sao mọi người chết vậy?

" Sở dĩ tôi hỏi mẹ bởi vì hỏi ba tôi thì vốn bệnh nghề nghiệp, huyênh hoang nó quen, ba tôi kiểu gì cũng bốc một phát lên đến trời. ví dụ như

" Sở dĩ tôi hỏi mẹ bởi vì hỏi ba tôi thì vốn bệnh nghề nghiệp, huyênh hoang nó quen, ba tôi kiểu gì cũng bốc một phát lên đến trời. ví dụ như

" Ba một chọi 1000 nên bị đánh. Nhưng là chết dưới tay thằng duy nhất còn xót lại. Lúc đó ba mệt quá!

" -,-! Thế đấy! Vì là mafia nên ba tôi nói vậy lấy uy mà! Nhưng trong trường hợp này, tôi không thể nghe những lời nói

" một tấc lên đến giời

" được! Cái tôi cần biết là sự thật cơ!

Mẹ tôi vẫn sụt sịt khóc, tiện tay hỉ mũi luôn hai ba cái mà vẫn không nói được gì cả. Rõ khổ! Bạn nhìn ba mẹ tôi là biết vì sao tính tình tôi cứ thay đổi liên tục như con tắc kè bông rồi đấy! Sự mạnh mồm của ba với sự e thẹn của mẹ dung hòa tạo nên tôi, nhưng thực ra là chưa tan hết nên nó cứ đánh nhau bồm bộp trong dòng máu nóng của tôi ấy mà! ^-^ Không biết cách lí giải này có khoa học không nhỉ?

Chẳng đợi mẹ tôi.... hỉ mũi thêm vài cái nữa, ba tôi cướp lời

" Một bang mafia rất mạnh vì thù oán với chúng ta nên đã cho 1000 quân đến đánh. Chúng ta thoát, nhưng công ty bị phá sản. Sau đó thì bọn chúng hèn hạ cho người đốt nhà chúng ta, thành ra chết cháy thế này đây!

" Vâng! chẳng biết nên hiểu ba tôi thế nào nữa! Tôi nên hiểu là

" một bang mafia đối địch đã cho người đốt nhà ta

" hay là

" một bang mafia đối địch đã cho người ám sát đây?

"

Đúng lúc tôi còn đang thắc mắc đủ thứ thì thằng em tôi đã giải đáp tất cả

" Sao ba nói vậy? Chẳng phải ba kêu cả nhà lên tầng 10 đốt lửa nướng thịt sao? Rồi ba hậu đậu làm cháy nhà, cả ba chúng ta chết cháy, không phải vậy hả? Ba đã hủy hoại cả cuộc đời thanh danh đang sáng lạn phía trước của con!

"

Ra vậy! hóa ra là từ ba mà ra hết! Thấy chưa! Tôi đã bảo ba tôi không bao giờ chịu nhận lỗi lầm về phía mình cơ mà! Đó cũng là một phần lí do vì sao tôi bướng bỉnh, lúc nào cũng cho rằng mình đúng *-*

" Thế mọi người xuống đây từ bao giờ vậy?

" Tôi quay qua hỏi ba. Chắc cái này thì ổng không bốc được nữa đâu!

" Hai ngày rồi!

" Ba tôi trả lời gọn lỏn, tay phì phèo điếu xì gà ( ổng chết cháy mà không biết sợ hả? Cẩn thận đốt cả cái hoàng cung này ấy chứ!)

" Thế ba mẹ lương cao không?

"

Mẹ tôi nghe xong thì òa khóc, sụt sịt mãi. cuối cùng, mẹ tôi mới nói

" Ba mày vẫn làm mafia đây thây! thiếu gì tiền!

" Mafia, cái từ đập chan chát vào tai tôi. Ba lại làm mafia hả? Ôi! tôi thấy thương tiếc cho thằng em trai quá! Nhưng khi tôi quay ra nhìn nó, thấy nó đang.. vênh mặt tự đắc, ra thể ta đây.

Mới có mấy tháng không gặp mà nó thay đổi đến chóng cả mặt!

Một lúc sau, thằng em tôi mới bắt đầu lí giải vì sao nhà tôi lại có thể làm mafia dễ dàng vậy. Hóa ra là vì tổ tông gốc rễ cả họ tôi vốn đã là mafia rồi, nên bây giờ ba xuống đây làm mafia luôn cho tiện, vả lại làm mafia kiếm được rất nhiều tiền. He he! hóa ra dòng họ tôi cũng gấu từ trước rồi. Hay thật! -,-

Sau khi vừa lí giải xong thì ba tôi nhận được điện thoại, cùng thằng em hùng hổ lao về công ty mafia,còn mẹ tôi sau đó cũng đi luôn thành ra tôi chỉ còn có một mình. Chẹp! Khổ thật đấy! Bạn đã thấy tên mafia nào chết vì nướng thịt chưa? Bây giờ thì bạn thấy rồi nhá!

Tôi tự hỏi nếu tổ tiên mình biết chuyện này thì họ có xấu hổ về ba tôi không nhỉ? Mặc kệ! Dù gì thì ba tôi vẫn gấu như thường .Chỉ lạ là tại sao thằng em hiền lành cục thịt của tôi lại trở nên thay đổi nhanh đến vậy. Từ một đứa đầu nấm, đeo cái kính to tổ chảng, trái ngược hẳn với tôi ( thì tôi có học đâu mà cận. Không cận thì đeo kính làm gì? Vả lại, có nhiều tiền, giao du bạn bè, đầu tóc tôi cũng mốt lắm chứ bộ!) mà nó trở thành một đứa công tử hào hoa bóng bẩy kinh khủng. Quả đầu nấm cắt đi thành mái chém, dựng lên như quả chôm chôm. Nó còn dùng kính sát tròng nữa. -,- Thế là sau này tôi hết đường đèn ép nó!

Hồi xưa, tôi nhớ hồi xưa quá! Ngày đó, nó kém tôi 2 tuổi lận mà tôi toàn bắt nó làm bài hộ thôi ( vì học lực của tôi chỉ đến thế, thầy cô cũng chẳng dám bắt ép). Còn bây giờ, chắc nó chẳng học hành ra gì đâu! Chỉ khổ mẹ tôi! Bà cứ muốn con học hành giỏi mà kết cục lại ra vầy. Mà mặc kệ! Tại sao tôi phải suy nghĩ nhiều làm gì nhỉ? Mẹ tôi chẳng phải cũng thay đổi không ít sao? Bà hình như còn nhuộm tóc và ép tóc nữa ( óe). Mái tóc chổi cùn và khuôn mặt bầu bĩnh ngày nào đã được thay bằng một mái tóc tuyệt mĩ và một khuôn mặt trái xoan. Tôi đoán là bà đi thẩm mĩ viện! ^-^ Cũng tốt thôi! Thay đổi một chút cho vui!

Trước/29Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Đô Thị: Tu Tiên Mười Năm, Xuống Núi Tức Vô Địch