Saved Font

Trước/42Sau

Học Tỷ, Tôi Thích Chị

Chương 23

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Junghwa POV

Vừa lúc trước nghe Ahn thị tụt dốc trên bờ vực phá sản thì chẳng mấy chốc lại trở lại bình thường. Chứng tỏ Ahn thị lớn mạnh đến nhường nào, xem ra Ahn Byeong Man vẫn còn lương tâm. Ông ta vẫn chăm sóc cho TDG của ngày trước, không những vậy lại còn làm nó trở nên lớn mạnh hơn. Tôi đang nghĩ đến việc thay đổi kế hoạch, dù gì sau cùng thì Ahn thị cũng về tay Hani. Nếu tôi có phá nó thì chính tôi và em cũng chịu thiệt, chắc tôi nên tìm rõ ngọn ngành lại rồi hẵng hành động. Tôi chỉ thắc mắc rằng sau khi tôi đến cảnh cáo Ahn Byeong Man thì ông ta lại không có động tĩnh hay đi truy tìm tôi. Ông ta đợi thời cơ để phản động hay là có ý khác. Chẳng thế biết được như thế nào khi mà mọi thứ vẫn im lặng như vậy.

Tôi đưa Hani quay trở lại Hani sau khi đi ăn thì tôi lại đi gặp chú Lee, người chú này đã là người giúp đỡ tôi rất nhiều. Tuy chúng tôi không cùng máu mủ nhưng tôi coi chú Lee như gia đình vậy. Khi tôi đi bắt đầu đi học lại, thì không tránh khỏi việc bị bắt nạt, tôi lúc đó như một người quá thờ ơ với bản thân dù có bị đánh tổn hại đến bản thân thì cũng không một lần kêu ca. Tôi mặc kệ cho chúng dày vò tôi bởi tôi thấy mình yêu ớt và vô dụng, những người như vậy thì nên chết đi. Nhưng cho đến một ngày, tôi bị lôi đến một con hẻm nhỏ, những đòn đánh không còn chỉ là đấm hay đá mà chúng dùng gậy đập vào tôi, tôi chỉ có thể co quắp thân mình lại mà chịu đựng. Nhưng rồi tiếng của một người đàn ông đã lấn át bọn chúng, và ông ấy chính là chú Lee, ông ấy đã đuổi lũ bắt nạt và đem tôi về trị thương. Và từ đó tôi quen chú Lee, Lúc đầu còn ngỡ ngàng nhưng rồi dần dần tôi cũng quen dần với sự xuất hiện của chú. Ngày nào cũng đến nhà Park và đưa đón tôi đi học, năm ấy tôi 14 tuổi.

Đến ngày dỗ của bố mẹ tôi, tôi chỉ có thể cầm tấm ảnh còn xót lại mà khóc trong vô thức, nhưng người lúc đó ở bên cạnh tôi là chú Lee, chú đã ôm chặt tôi vào lòng và an ủi. Thật sự lúc đó tôi đã thật sự cảm nhận được hơi ấm của cái gọi là gia đình. Lúc đó tôi đã nói về thảm kịch của gia đình mình cho chú Lee nghe và nói rằng chính mình muốn được báo thù. Và chú đã hỏi tôi rằng "Vậy nếu tôi cho em đi đến trường đào tọa huấn luyện để bản thân có đủ khả năng báo thù cho gia đình thì em có đi không?" Lúc đó tôi có chút sợ nhưng rồi cũng đồng ý mà đi, chú Lee đã thu xếp cho tôi đi mỹ để huấn luyện.

Đến khi trở về là lúc tôi 18 tuổi, vừa đáp xuống sân bay. Tôi cầm hành lí của mình để đi xuống, rồi thấy đằng xa có một bóng người quen thuộc, một người đàn ông chững chạc. Đó là chú Lee, tôi đã chạy nhanh tới chỗ chú và trao

Cho chú một cái ôm.

- Em mệt không Tiểu Hwa?

- Em ổn mà chú Lee.

Mọi người có thể sẽ thắc mắc tại sao thôi lại gọi chú Lee là chú mà tôi chỉ xưng em bởi chú Lee muốn xưng hô anh và em nên tôi cũng đồng ý làm theo. Nhưng chú Lee hơn tôi 17 tuổi nên tôi gọi là chú Lee, lúc đầu chú cũng không thích nhưng rồi cũng thuận theo. Sau 4 năm huấn luyện dòng dã thì tôi cũng mạnh lên không ít, và chính là thời cơ để tiếp tục làm Park Junghwa để tiếp cận nhà Ahn.

Tôi đỗ xe trước dinh thự của chú Lee, tôi đưa chìa khoá cho quản gia nhà chú. Rồi hỏi

- Chú Song, hiện bây giờ chú Lee đang ở đâu ạ?

- Thưa cô là ông chủ đang trên phòng làm việc, cô có cần tôi lên gọi không?

- Thôi không cần đâu ạ, để cháu tự lên.

Tôi gật đầu chào quản gia Song rồi đi lên phòng chú Lee. Đứng trước cửa phòng Chú Lee, tôi gõ nhẹ cửa.

"Cốc, cốc"

- Ai vậy? - Một giọng trầm ấm vang lên

- Chú Lee, là em....

- Mau vào đây đi.

Vừa nói dứt lời, tôi mở cửa phòng rồi đi vào trong. Đập vào mắt tôi là chú Lee đang ngồi chễm chệ trên chiếc ghế bành, một tay thì cầm ly rượu và tay còn lại thì cầm điếu xì gà. Chú Lee nhìn tôi rồi đặt ly rượu và điếu thuốc xuống, đứng dậy rồi tiến lại gần tôi.

- Hôm nay em đến đây có việc gì sao?

- Em muốn nói với chú về việc chị em nhà Ahn và 1 số chuyện khác.

Chú Lee vuốt đầu tôi rồi khẽ chạm lên má tôi rồi vuốt ve, chú luôn làm như vậy mỗi khi gặp tôi.

- Vậy lại đây ngồi đi.

Tôi cùng chú Lee ngồi xuống chiếc sofa gần đó, Chú Lee rót cho tôi một cốc nước rồi đưa nó cho tôi.

- Em muốn nói gì thì nói đi Junghwa.

- Chú...Chú Lee có thể không cho người truy sát Ahn Taehwan và em không muốn ra tay gϊếŧ Ahn Hani và Ahn Hyojin. Người có lỗi là Ahn Byeong Man chứ không phải bọn họ.

- Nhưng em đâu biết chúng cùng mang một dòng máu và chúng sẽ hại em như bố chúng từng làm với gia đình em.

- Em tin rằng họ khác Ahn Byeong Man.

- Vậy em lấy gì để chứng minh, những điều tôi làm đều là để lo cho em. Nếu em không làm được thì để tôi thay em vấy máu bẩn của chúng.

- Làm ơn, đừng gϊếŧ họ...

- Không lẽ em đã lộ thân phận và chúng đã hù dọa em để em đến cầu xin cho bọn chúng, đúng không?

- Không hề

- Vậy tại sao??

- Em....em....

Chú Lee nhìn tôi một lúc rồi cười khẩy, Chú đứng dậy rồi chống tay lên bàn làm việc rồi buông một câu

- Không lẽ suốt thời gian ở bên chị em nhà Ahn em đã có cảm tình với họ?

- Em xin lỗi.

- Em quá yếu đuối Junghwa, em chịu để cho bố mẹ em dưới suối vàng nhìn em vởn vơ với con của kẻ thù. Tôi đã quyết thì nhất quyết không thay đổi, em không gϊếŧ được thì để tôi.

Chú Lee quay lưng bước đi, tôi vội chạy đến ôm chặt lấy Chú Lee, níu kéo chú không đi bởi tôi sợ khi chú bước ra ngoài kia thì vận mệnh của Hani sẽ như thế nào.

- Làm ơn, xin Chú đấy Chú Lee đừng gϊếŧ họ. Làm ơn hãy tha cho họ

- Em đã yêu một trong hai người họ??? Là ai, là Ahn Hyojin....??? Hay Ahn Hani????

- ....

- Em còn không mau nói!!!! - Chú Lee bắt đầu lớn tiếng

- Là Ahn Hani...

- Chết tiệt!!!! Tại sao lại như vậy? Em vẫn luôn biết rằng tôi bỏ ra biết bao công sức để rồi em đem tình yêu của em với Ahn Hani ra nói với tôi để cho mọi thứ trở về con số 0, muốn tôi phải như thế nào đây Floria!!!! Em nên chấm dứt mối quan hệ đó ngay, còn nếu không đừng trách Lee Kwang Soo tôi ra tay quá đáng. - Chú Lee hất tay tôi ra nhưng tôi vẫn cố gắng ôm chặt lấy chú.

- Làm ơn Kwang Soo...- Chú dừng lại tất cả mọi hành động của mình khi tôi gọi chú như vậy - Làm ơn hãy cho em thời gian, em sẽ cố gắng rời bỏ Ahn Hani nhưng xin anh hãy tha cho chị em nhà Ahn, cả 3 người họ không đáng bị vậy, người phải chịu là Ahn Byeong Man chứ không phải họ. - Tôi vừa nói, nước mắt tôi vừa rơi, có lẽ tôi không thể gần bên em được bởi nếu tôi ở gần em thì có thể Chú Lee sẽ làm tổn hại đến em, vậy tôi sẽ chấp nhận hi sinh thứ tình cảm này để đánh đổi tình cảm tôi dành cho em. Chú Lee quay người lại đối diện với tôi, lấy tay mình lau đi nước mắt trên mặt tôi rồi nói.

- Tôi đưa ra cho em 1 điều kiện, nếu em chấp nhận rời xa Ahn Hani và ở bên cạnh tôi thì tôi sẽ tha thứ cho 3 chị em nhà Ahn. Còn nếu em vẫn muốn tiếp tục với Ahn Hani thì tôi sẽ gϊếŧ chết tất cả. Hay suy nghĩ cho thấu đáo Floria, tôi cho em 2 tuần để giải quyết tất cả mọi chuyện, thời gian khá là thoải mái nên làm gì thì mau làm đi. Tôi sẽ gặp lại em sau 2 tuần Floria.

Nói rồi Chú Lee nâng cằm tôi lên rồi đặt xuống một nụ hôn, nước mắt tôi thi nhau rơi xuống. Nụ hôn của tôi và Chú Lee ngập tràn vị mặn của nước mắt và vị đắng của sự đau lòng. Có vẻ thời gian 2 tuần là khoảng thời gian cuối tôi được bên em.

Và sau hai tuần thì chúng tôi sẽ chính thức trở thành người lạ, nếu có kiếp sau thì tôi nhất định sẽ tìm lại em.

Trước/42Sau

Theo Dõi Bình Luận