Saved Font

Trước/549Sau

Hôm Nay Thiên Kim Lại Đi Vả Mặt

Chương 118

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Một âm thanh cực lớn cắt ngang lời của Eugene.

Vào thời điểm then chốt này, cái cảm giác quen thuộc không diễn tả được kia lại khiến hắn ta nhớ tới năm ngày trước.

Khi ấy cô bé ngược sáng bước vào, bước đi của cô không nhanh không chậm, những gương mặt lạnh lùng, ánh mắt sắc như dao, khiến người ta có cảm giác không thể thở nổi.

Nụ cười của Eugene đông cứng, vừa quay đầu lại, quả nhiên lại một lần nữa nhìn thấy bóng hình của cô bé. Hình như cô vừa mới ngủ dậy, trên mi mắt như còn đọng hơi nước. Quần áo mặc trên người không phải đồ xa xỉ, cũng chẳng phải cắt may riêng, chỉ là một bộ quần áo mặc ở nhà bình thường, trông chẳng có vẻ gì là phẩm chất cao quý.

CEO của Tập đoàn DK khẽ nhíu mày, nhưng cũng không lên tiếng, vẫn nhàn nhã ngồi tựa lưng vào ghế.

Thiên kim tiểu thư mà các danh gia vọng tộc của thành phố Hộ bồi dưỡng ra đương nhiên sẽ không thô bạo như thế, chẳng trách, chỉ là một đứa con nuôi. Tuy nhiên, cô lại có một vẻ ngoài khá được. Lần này anh ta có thể thuận lợi lấy được Phỉ Thúy Trai cũng có một phần công sức không nhỏ của vị Doanh tiểu thư này.

Eugene còn chưa kịp lên tiếng, người đàn ông nước ngoài đã đứng dậy, bước về phía trước. Anh ta khẽ mỉm cười, phong thái cao quý: “Cô đây là Doanh tiểu thư có phải không? Tôi vẫn chưa cảm ơn Doanh tiểu thư đã giúp Tập đoàn DK lấy được Phỉ Thúy Trai.”

Câu này rõ ràng có ý ly gián, không ít cổ đông thuộc phe của ông cụ Chung đều biến sắc. Chính tay cháu ngoại đưa sản nghiệp tâm huyết bao năm của ông ngoại cho người ngoài.

Như vậy là sao?

Ông cụ Chung từ đầu đến giờ vẫn luôn im lặng, nhưng nghe thấy câu nói ấy bèn cất giọng bình thản: “Lão biết cháu gái của lão vừa xinh đẹp, vừa có phẩm hạnh tốt, cái gì cũng tốt hết. Nhưng mà cậu cũng không cần dùng chiêu trò tán tỉnh vừa lỗi thời vừa đáng ghê tởm đó đầu, cháu gái của lão còn chưa đủ mười tám, mà cậu đã sắp ba mươi rồi, trâu già thì đừng gặm cỏ non.”

CEO của Tập đoàn DK không cười nổi nữa.

Các cổ đông: “…”

Tuy bọn họ rất muốn phản bác nhưng thật sự có những vẻ đẹp mà chỉ nhìn qua một lần đã muốn độc chiếm làm của riêng. Chỉ là lúc này mà ông cụ Chung lại nói như vậy, lẽ nào không sợ chọc giận Tập đoàn DK, khiến Tập đoàn Chung thị tiếp tục thiệt hại nữa hay sao?

“Chú Chung, chú nhịn một chút.” Cổ đông trung niên không thể nhìn tiếp được nữa, đè thấp giọng xuống nói: “Cháu biết là chú nóng tính nhưng chú cố nhịn một chút.”

Ông cụ Chung cười lạnh: “Nếu nhịn được thì lão có còn là lão nữa hay không?”

Cổ đông trung niên: “…”

Đã làm phiền rồi, ông ta vẫn nên im miệng thì hơn. “Chủ tịch Chung tuy đã có tuổi nhưng tinh thần vẫn sung mãn, là tôi nói sai rồi, tôi thật sự chỉ muốn cảm ơn Doanh tiểu thư mà thôi.” CEO của Tập đoàn DK nói, sau đó anh ta sực nhớ ra: “Ồ, phải rồi.”

Anh ta quay sang cô bé, lại mỉm cười: “Nghe nói Doanh tiểu thư đến từ một huyện nghèo, không hiểu tiếng Anh, thật xin lỗi, ngoài tiếng mẹ đẻ ra thì tôi chỉ biết mỗi tiếng Anh thôi.”

Tuy anh ta nói vậy, nhưng chẳng có ý xin lỗi nào, trên mặt chỉ có sự khinh thường.

Anh ta còn tưởng người có thể ký kết hợp đồng cá cược lợi hại đến mức nào, không ngờ cũng chỉ có thế, thật khiến anh ta phải thất vọng. Lần này ông cụ Chung không thể nhẫn nhịn được nữa. Đúng lúc lửa giận của ông chuẩn bị bùng phát thì một bàn tay ấn lên vai giữ ông lại.

Doanh Tử Khâm nghiêng đầu qua, hơi ngước mắt lên, rất tùy ý lên tiếng: “Nulli expugnabilis hosti.”

Cả phòng hội nghị vì một câu nói này mà chìm vào im lặng. CEO của Tập đoàn DK đờ đẫn cả người: “Gì cơ?”

“Nghe không hiểu à?” Doanh Tử Khâm gật đầu, giọng điệu thản nhiên, không cao không thấp, lần này đổi sang dùng tiếng Anh: “Thật đáng tiếc, còn tưởng anh tới từ châu u, sẽ biết nhiều hơn một chút.” Ý của câu này là…

Nếu anh đã không hiểu, thì chỉ đành dùng loại tiếng Anh đơn giản nhất để giao tiếp với anh thôi. Sắc mặt của người nước ngoài trong chớp mắt trở nên khó coi đến cùng cực. Đừng nói là nghe không hiểu, anh ta thậm chí còn chẳng biết cô bé đang dùng ngôn ngữ của quốc gia nào.

Không phải tiếng Anh, cũng không phải tiếng Đức, càng không phải tiếng Pháp, nhưng với tiếng nào cũng đều có chút giống. Ông cụ Chung hắng giọng, lòng vui như nở hoa. Nhưng trên mặt lại tỏ vẻ nghiêm túc, nhỏ giọng hỏi: “Câu này có nghĩa là gì?”

“Chú Chung, chủ đề cao cháu quá rồi.” Cổ đông trung niên cũng rất hoang mang: “Cháu cũng chỉ biết tiếng Anh thôi, có thể là ngôn ngữ của một quốc gia nhỏ nào đó ở châu Âu chăng?”

Châu Âu có rất nhiều quốc gia, phần lớn đều sử dụng tiếng Anh như ngôn ngữ chung.

Những tiếng Anh cũng có rất nhiều hệ tiếng địa phương, giống như tiếng địa phương của nước Hoa vậy.

“Ai.Ông cụ Chung thở ra một hơi, dáng vẻ thâm trầm: “Đã nhìn thấy chưa, cháu gái tôi giỏi như thế đấy.”

Cổ đông trung niên: “…” Đủ rồi đấy ạ.

Không có ai hiểu thì ai mà biết được có phải là tiện miệng nói bừa hay không? “Chủ tịch Chung nuôi dạy được một cô cháu gái tốt thật.” CEO của Tập đoàn DK dần dần bình ổn cảm xúc, cười lạnh một tiếng: “Không nói nhiều nữa, bây giờ xin mời Chủ tịch Chung lấy chứng từ giao dịch và khế ước nhà đất của Phỉ Thúy Trai ra đi.”

Không sỉ nhục thành công mà còn bị sỉ nhục ngược lại, ai mà dễ chịu cho được.

Cổ đông trung niên lại biến sắc: “Chú Chung, chúng ta…” Những lời phía sau còn chưa nói hết, ngoài cửa đã có hai người khiêng một cái thùng lớn tiến vào, đặt ở trung tâm phòn hội nghị. Nhìn thấy vậy, trong lòng Eugene chợt có một dự cảm không lành.

Không phải là Tập đoàn Chung thị đã tìm được Thập Phương Giới về rồi đấy chứ?

Không, tất nhiên không thể có chuyện đó.

Bọn họ đã mời nhóm siêu trộm thuộc tốp 5 toàn thế giới ra tay, ban nãy còn vừa có người tới báo, nói Thập Phương Giới đang nằm trong tầm mắt của bọn họ, không thể có người tới mang đi được.

Có lẽ chỉ là muốn hù dọa bọn họ thôi. Nghĩ tới đây, Eugene cười tỏ vẻ không mấy để tâm: “Doanh tiểu thư làm vậy là có ý gì?” Doanh Tử Khâm không để ý đến hắn ta, mà chỉ nhìn người đàn ông nước ngoài:

“Mở ra đi.”

Vẻ mặt CEO của Tập đoàn DK dần đanh lại, thậm chí còn thấy nực cười:

“Cô ra lệnh cho tôi?”

Thật không biết mình là cái hạng gì ư?

Doanh Tử Khâm ném một con dao rọc giấy sang, “cạch” một tiếng cắt ngang mạch suy nghĩ của người khác. “Bảo anh mở ra.”

Bốn chữ lạnh lẽo, không cho phép nghi ngờ.

“Ông chủ, để tôi.” Eugene lau mồ hôi lạnh: “Ngài đừng tức giận.”

Không biết vì sao, hắn ta vẫn có chút không yên tâm.

Nhưng dù sao thì bọn họ cũng sắp lấy được Phỉ Thúy Trai rồi, không cần phải đối có mấy thứ này nữa.

CEO của Tập đoàn DK khẽ hừ một tiếng, lùi về phía sau, tỏ vẻ bản thân rộng lượng, không chấp nhặt trẻ con.

Eugene cầm con dao rọc giấy bị vứt trên mặt bàn, bắt đầu rạch thùng.

Chiếc thùng không hề khó rạch, chỉ mấy giây sau, hắn ta đã mở ra được.

Hắn ta còn đang định nhìn xem bên trong là cái gì, nhưng vừa cúi đầu thì khuôn mặt ngay lập tức đông cứng lại. Eugene trợn trừng hai mắt, nhìn thứ đặt trong thùng, không thể nào tin nổi, hai tay thậm chí còn run lên.

“Sao lại đờ người ra thế? Mau cho mọi người xem thử là cái gì nào.” Cổ đông trung niên bước lên, giơ tay đẩy hắn ta ra.

Ông ta tự mình cầm lấy con dao rọc giấy, hùng hùng hổ hổ rạch hết cả bốn góc của chiếc thùng.

Lúc này, đồ vật ở trong thùng đã hoàn toàn lộ diện trước mắt mọi người.

Vào khoảnh khắc chiếc thùng được mở ra như có ánh sáng tỏa ra chói lòa.

Đó là một bức tượng ngọc cao bằng nửa người, bên dưới bức tượng còn có một cái giá chạm trổ hình hoa.

Khối ngọc trơn mượt, màu sắc trong suốt, còn sáng hơn pha lê, lấp lánh rung động lòng người.

Tám mươi tám tôn Phật thần thái khác biệt, biểu cảm sinh động. Dưới bàn tay của thợ điêu khắc, sống động như thật.

Đây không phải là Thập Phương Giới thì là gì?

Không khí xung quanh bất chợt yên lặng như tờ. Ông cụ Chung đứng phắt người dậy, nhìn chằm chằm vào khối ngọc chạm khắc kia, chấn động không thôi. Chỉ có mình ông nhìn ra được, đây không phải là Thập Phương Giới.

Dù sao thì ông cũng đã trông coi Thập Phương Giới bao nhiêu năm, cho dù chỉ thay đổi một chút, cũng không thể có chuyện ông không phát hiện ra được. Huống hồ khối ngọc này thậm chí còn tinh tế hơn cả Thập Phương Giới thật, kỹ thuật cũng cao minh hơn.

Ông cụ Chung không phải kẻ ngốc, ông chỉ cần liên kết các sự việc vào với nhau là biết đã xảy ra chuyện gì, ông giơ tay ấn xuống lồng ngực.

Vậy là, khoảng thời gian này cháu gái của ông nhốt mình trong phòng, thật sự là để làm ra Thập Phương Giới?

Tác phẩm mà đại sư điêu khắc mất đến ba tháng mới hoàn thành, cháu gái ông lại chỉ cần bốn ngày thôi ư?!

Ông cụ Chung sững sờ đến quên cả phản ứng. Đương nhiên người chịu đả kích mạnh nhất vẫn là CEO của Tập đoàn DK.

Anh ta thất thố ngay tại chỗ, buột miệng nói: “Không thể nào!”

Rõ ràng Thập Phương Giới vẫn còn đang ở trong kho ở châu u, sao có thể xuất hiện ở đây được?! Anh ta không kìm được rống lên: “Cái này là giả! Nhất định là giả!”

Những câu này của anh ta thậm chí còn không thuyết phục nổi bản thân.

Chỉ nhìn màu của khối đá phỉ thúy này thôi cũng biết đây chắc chắn là Bằng Chủng Phỉ Thúy thượng hạng, không thể làm giá được.

“Nhảm nhí!” Cổ đông trung niên cũng khó khăn lắm mới hồi thần: “Mở to mắt chó ra mà nhìn cho kỹ vào, đây chính là Thập Phương Giới! Giờ có phải đến lượt các người đưa hợp đồng ba trăm triệu đô cho chúng tôi rồi không?”

Rất tốt, từ nay trở đi, ông ta tuyên bố, Doanh tiểu thư đây chính là thần tượng của ông ta.

Cổ đông trung niên bất chợt lại cảm thấy hơi ngưỡng mộ ông cụ Chung.

Vì ông có được một cô cháu gái tài giỏi như vậy, đến Thập Phương Giới cũng có thể tìm về.

Nghe đến đây CEO của Tập đoàn DK không kìm nổi lửa giận trong lòng, nhưng nhiều hơn cả là thẹn quá hóa giận: “Nếu Thập Phương Giới đã tìm về, thì đến lúc đó phần tiền còn lại tự nhiên sẽ được chuyển tới tài khoản của Tập đoàn Chung thị.” “Còn về hợp đồng ba trăm triệu đô kia, các người nghĩ cũng đừng nghĩ tới.”

Nếu bỏ hợp đồng ba trăm triệu đô kia thì trong mười năm nữa, Tập đoàn DK đừng mong phát triển thêm bất cứ thứ gì.

CEO của Tập đoàn DK cười lạnh một tiếng rồi đứng dậy, muốn rời khỏi đây.

Anh ta không tin, Tập đoàn Chung thì còn có người dám cản anh ta lại.

Lúc này, Doanh Tử Khâm ngẩng đầu, thản nhiên nhìn anh ta một cái: “Nghe điện thoại.”

“Nghe điện thoại gì?” CEO của Tập đoàn DK rất mất kiên nhẫn: “Đã nói rồi, các người không thể lấy được hợp đồng ba trăm triệu đô kia đâu, đừng mơ mộng hão huyền.”

Anh ta bước về phía cửa, nhưng vừa mới đặt bước chân đầu tiên xuống…

“Reng reng reng!” Trong túi áo vest đột nhiên vang lên tiếng chuông điện thoại.

CEO của Tập đoàn DK giậm mạnh chân xuống đất, cũng không nằm trong danh bạ của máy anh ta. Anh ta hơi nghi ngờ, nhưng vẫn nhấc máy: “A lô?”

Trước/549Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Đấu Phá Thương Khung Chi Vô Thượng Chi Cảnh