Saved Font

Trước/41Sau

Hơn Cậu Ấy 2 Tuổi

Chương 1:

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Có đánh chết cô cũng chẳng ngờ tới có một ngày mình lại thích một thằng đàn em kém mình hai tuổi, học lớp 10, đã thế còn là một tên play boy mới chết chứ.

Aizzz, mọi chuyện nên bắt đầu từ đâu nhỉ? Có lẽ là vào...

Dư Hân đã nắm cái chức hội trưởng này suốt gần hai năm rồi, bắt đầu từ cái năm cô lên lớp 11 cơ, không sai, năm nay cô đã là học sinh lớp 12. Vốn xinh đẹp lại gương mẫu, nghiêm nghị, gia cảnh lại khá giả, trong trường nhất thời nam sinh theo đuổi cô chẳng ít, ấy vậy mà cô chẳng thèm quan tâm, người ta tỏ tình thì cô từ chối thẳng thừng, tặng quà là đồ ăn thì cô đem chia cho cả lớp, không ăn được cô đem cho con bạn thân, con bạn thân mà không cần là cô lẳng sọt rác.

Nửa đầu học kì I lớp 12, cô thường xuyên nghe các nữ sinh bàn tán về một thằng đàn em lớp dưới, toàn là ca tụng vẻ đẹp của hắn, dần dần về sau thì người bàn tán còn có cả con trai, tiếng tốt của tên đàn em đó thì không thấy nhưng tiếng xấu thì viết thành một cuốn tiểu thuyết sáu trăm trang e còn chưa hết, dĩ nhiên tiếng xấu cũng không đến nỗi là quá đáng không thể chấp nhận.

Nghe đồn hắn là con trai của một CEO của tập đoàn nào đó có tiếng lắm, đã thế còn là con một, tương lai về nhà chính là kế thừa gia sản bạc tỷ nên hắn xem việc đến trường như đi chơi, thích thì đến, không thích thì nghỉ, số lần hắn xuất hiện ở trường một tháng chỉ có thể đếm trên đầu tay của một bàn tay. Tuy vậy, hắn đến trường cũng không hẳn là ngoan ngoãn nghe giảng, kiểu như đến lớp mà không bày trò chọc tức thầy cô là hôm đó hắn về không ăn ngon ngủ không yên ấy.

Đám người trong trường hay thậm chí ngoài trường bị hắn đánh có thể xếp một hàng trải dài từ đầu thành phố đến cuối thành phố, tất nhiên là hắn phải có thực lực mới dám đi gây chuyện rồi, mà hắn đã đánh là phải đánh cho đối phương te tua lết không nổi xác về nhà mới vừa lòng, là con ông cháu cha hắn hiển nhiên là không sợ gia thế đám người đối thủ rồi, họ có gan dám đi gây chuyện với tập đoàn bố hắn không mới là chuyện.

Có lần, không biết người nào đồn hắn ra vào khách sạn với một tiểu minh tinh lớn hơn hắn ba tuổi, sự việc này nghiễm nhiên trở thành đề tài nóng hổi suốt ba tuần liên tiếp liền của đám học sinh nhiều chuyện. Sau này sự việc lắng xuống, cũng chẳng ai biết lời đồn đó có thật sự là đúng không nữa.

Haizzz, tai tiếng thật sự nhiều không kể siết.

Hắn là Du Minh Hiển, cái tên này ngày nào cô cũng nghe đến phát ngán, hôm nào cũng Minh Hiển thế này, Minh Hiển thế kia,... Đám nữ sinh cho dù có lớn tuổi hơn hắn, khi bàn tán về hắn cũng đều mắt lấp lánh trái tim. Chậc chậc, đúng là trâu già đòi gặm cỏ non, còn không biết tự lượng sức mình, nghĩ người ta thèm để ý mấy đứa con gái mặt trét cả tấn phấn như mấy người sao.

Hmm, rồi cái ngày định mệnh đấy cũng đến, cái ngày mà lần đầu tiên cô gặp hắn. Dĩ nhiên cô cũng không phải ăn no rửng mỡ chạy đi tìm hắn làm gì, mà chính là hắn hôm trước dám đánh thằng bạn thanh mai trúc mã từ thuở còn mặc tã của cô cơ, nhất thời vì muốn báo thù nên cô mới đến lớp hắn, cũng may là hắn hôm nay đi học.

Dư Hân đạp mạnh cánh cửa lớp cái "rầm", hành động đấy của cô đã nhanh chóng thu hút sự chú ý của cả lớp Minh Hiển, tất nhiên là cũng bao gồm cả hắn. Lớp trưởng lớp hắn thấy cô vội vàng chạy ra cửa lớp, nở một nụ cười xã giao: "Hội trưởng, chị đến đây có việc gì ạ?"

Cô đưa ánh mắt quét cả lớp một lượt và dừng lại trên người một tên nam sinh cuối lớp cạnh cửa sổ, nam sinh cũng đang nhìn cô, trên tay tên đó là một điếu thuốc lá đang hút giở, khóe môi hắn nhếch lên cười, nụ cười dưới ánh nắng quả thật rất khiến con người ta không khỏi suýt xoa mà khen một chữ "đẹp". Dư Hân nhíu chặt đôi lông mày, trong trường do cô làm hội trưởng mà dám hút thuốc, tên nam sinh này thật to gan.

Thịch... Thịch...

Dư Hân đưa tay đỡ trán, trong lòng gào thét như heo bị chọc tiết, tại sao tim cô lại nhảy loạn xạ khi nhìn thấy tên nam sinh đó cười, điên rồi sao, hay mất trí rồi. Chậc chậc, cái này... Cái chuyện cẩu huyết này không thể xảy ra với cô. Không thể xảy ra! Tuyệt đối không thể. Có đánh chết cô cũng chẳng tin vào cái gì gọi là "tiếng sét ái tình" hay "yêu em từ cái nhìn đầu tiên" đại loại thế đâu. Tuyệt. Đối. Không. Tin. Tên nam sinh này dám thả thính cô ngay giữa ban ngày ban mặt? Cười cười cái con mẹ mày ấy. Khốn kiếp! 

Cô hắng giọng, nhìn tên lớp trưởng, hùng hồn hỏi: "Trong lớp này, thằng nào là Du Minh Hiển?"

Cả lớp bất giác nhìn về tên nam sinh cuối bàn kia, ánh mắt như kiểu muốn nói "Là thằng đó! Là thằng đó đấy chị!". Dư Hân cười nửa miệng, bẻ tay "rôm rốp", dáng vẻ lưu manh đê tiện, cô rít từng chữ qua kẽ răng: "Du Minh Hiển!!!"

Trước/41Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Đấu Phá Thương Khung Chi Vô Thượng Chi Cảnh