Saved Font

Trước/41Sau

Hơn Cậu Ấy 2 Tuổi

Chương 32:

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Khóe môi Dư Hân hơi cong lên. Cô lại nhớ đến câu nói ngày ấy của Minh Hiển.

"Tôi không thích cô, cô không thể là của tôi, nhưng cũng đừng hòng là của một thằng con trai khác. Từ bỏ tôi? Cô không thể." Câu nói này một lần nữa lại vang mãi trong tâm trí Dư Hân.

Dư Hân bật cười ha ha, Du Minh Hiển, cậu thắng rồi. Dư Hân này thua, thua trước tình cảm giành cho cậu.

"Được. Tiểu Tố cô cũng được lắm đấy chứ. Rất có khí phách a." Dư Hân vỗ tay ba cái, dừng một lát, thái độ lại trở nên lạnh lùng, đáy mắt lạnh lẽo tựa như hồ nước mùa đông chẳng chút gợn sóng nào: "Tôi sẽ giúp Minh Hiển."

Sống lưng Tiểu Tố hơi lành lạnh, da đầu tê dại, ánh mắt Dư Hân nhìn như muốn xuyên thấu cô ta, ánh mắt ấy lại như muốn cảnh cáo cô ta điều gì đó.

"Dù Minh Hiển có bị mất trí nhớ, có quên tôi đi chăng nữa, cậu ta cũng không được phép thích một ai khác." Dừng một lát, Dư Hân lại nói tiếp: "Hi vọng, giữa cô và cậu ta không có gì." Dứt lời liền nhấc chân xoay người bỏ đi.

Nhưng, nếu Minh Hiển thật sự đã thích Tiểu Tố thì sao? Dư Hân lắc đầu nguầy nguậy. Không. Sẽ không có chuyện đó đâu. Cô nhất định phải tin vào hắn. Tin vào tình yêu mà hắn đã giành cho cô.

"Này, Du Minh Hiển. Theo tôi." Dư Hân bước lại gần hắn, khóe môi cong lên tạo thành một nụ cười đầy ẩn ý. Minh Hiển còn chưa kịp phản ứng, bàn tay hắn đã bị một bàn tay khác nắm lấy mà kéo đi.

"Cô làm cái gì vậy?" Minh Hiển chẳng hiểu sao lại không hất tay cô ra, cũng chẳng hiểu sao bản thân mình lại không cảm thấy khó chịu, nhưng lại cảm thấy... lồng ngực trái bỗng ấm áp một cách lạ kì.

Dừng lại ở một góc khuất, Dư Hân đẩy Minh Hiển vô tường, hai tay nhanh chóng chống lên tường, cô ghé sát mặt lại gần mặt hắn. Khoảnh khắc đẹp đẽ có hơi sai sai này như ngưng đọng lại, khuôn mặt xinh đẹp kiều diễm tựa mỹ nhân như phóng to ngay trước mắt hắn, hơi thở của Dư Hân phả vào mặt Minh Hiển mang theo một mùi hương nhè nhẹ dễ chịu, trái tim hắn vẫn không ngừng đập loạn xạ.

"Cậu thích Tiểu Tố?" Dư Hân nhướn mày.

Minh Hiển im lặng không đáp.

"Không trả lời tôi? Cậu dám xem thường tôi à?"

"Tôi thích Tiểu Tố thì làm sao hả? Liên quan gì đến cô? Cho dù cô có là cô giáo của tôi cũng không có tư cách để quản tôi. Với lại, cô nhìn lại hoàn cảnh bây giờ đi. Ngoài giờ lên lớp, cô không phải là cô giáo của tôi. Cô bây giờ đơn giản chính là tiểu thư của Lãng gia, em gái của Lãng tổng mà thôi."

"Có phải ngày xưa thầy dạy Hóa dạy Giáo dục công dân cho cậu đúng không hả? Có nghe qua câu "Một chữ cũng là thầy, nửa chữ cũng là thầy" hay "Một ngày làm thầy cả đời làm cha" chưa hả? Kiến thức của cậu bị chó gặm rồi à? Sao lại dám ăn nói với giáo viên dạy mình như thế hả?" Mắng người xong, Dư Hân lại cảm thấy trọng điểm của cuộc nói chuyện bây giờ không phải ở vấn đề này. Nhầm rồi nhầm rồi.

"Sao cô biết ngày xưa giáo viên dạy Hóa phải dạy Giáo dục công dân cho lớp tôi?" Minh Hiển ngạc nhiên, giây sau liền cười âm hiểm: "Cô điều tra tôi?"

Khóe môi Dư Hân giật giật hai cái. Không phải chứ?!

"Được rồi đấy cô giáo Lãng, cô nhìn lại tư thế đi. Cô như thế này... giống như là đang chuẩn bị cưỡng gian tôi đấy."

Dư Hân ngửa đầu ra sau cười khan ha ha, lát sau mới nói tiếp: "Tôi cưỡng gian cậu cũng là phúc phần của cậu."

Minh Hiển hừ hừ: "Cô giáo Lãng, rốt cuộc cô tìm tôi không phải là để nói chuyện phiếm đấy chứ?"

Dư Hân "à" lên một tiếng, cười dữ tợn: "Tôi hỏi cậu lại một lần nữa, cậu thích Tiểu Tố à?" Du Minh Hiển cậu cứ thử thừa nhận xem, xem xem Dư Hân này có bóp chết cậu không.

"Thích hay không thích cũng chẳng liên quan đến cô giáo Lãng." Hắn đưa hai tay lên nắm chặt bả vai Dư Hân rồi hơi dùng lực mà xoay người lại, đảo ngược được tình thế, hắn cong môi cười nửa miệng: "Tôi nói rồi, cô không có tư cách để quản tôi."

Dư Hân không ngờ bản thân mình lại đột nhiên bị Minh Hiển ép ngược lại vô tường, cô cười xán lạn: "Tôi thích cậu. Tình cảm vẫn còn nguyên vẹn như hai năm trước, à không, có khi còn hơn cả hai năm trước. Ngày ấy, cậu hứa sẽ quen tôi rồi, nay lại sắp cưới Tiểu Tố. Tôi hỏi cậu, cậu lấy tư cách gì để làm vậy hả?"

"Cô nói xằng bậy gì vậy?" Minh Hiển nhíu mày.

Dư Hân không trả lời mà chỉ hỏi lại: "Cậu thật sự thích Tiểu Tố?"

"Tôi..."

"Tại sao cậu không muốn tìm lại kí ức hả?"

"Cô..."

"Tại sao cậu lại đồng ý với hôn sự với Tiểu Tố?"

"Tôi..."

"Cậu..."

"Cô im lặng đi." Minh Hiển bực mình quát nhỏ. Cô cứ hỏi hắn dồn dập như thế, có cho hắn trả lời không hả? Điên mất.

Dư Hân cắn nhẹ môi, cậu ta lại còn dám quát cô? Cậu ta dám? Cậu ta thật sự dám.

Hắn nói tiếp: "Chuyện của tôi, cô đừng có xen vô."

Dư Hân cố chấp: "Cậu không muốn tôi xen vô, tôi càng phải xen vô."

Trước/41Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Kinh Thế Y Phi, Xấu Bụng Cửu Hoàng Thúc