Saved Font

Trước/49Sau

Hôn Liêu

Chương 39: Sinh Bao Nhiêu Đứa? (2)

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Bây giờ trong đầu Tiêu Mộng Hy đều là sinh con, quá phiền phức nên cô không chú ý tới vẻ mặt ngượng ngùng của Tề Tuyết: “Tôn Lôi, trợ lý Phó Ngọc Khâm.”

Tề Tuyết: “Hoá ra anh ấy là trợ lý của Phó Ngọc Khâm. Đúng rồi, anh ấy bao nhiêu tuổi?”

Tiêu Mộng Hy thậm chí còn không để ý nhiều đến Phó Ngọc Khâm chứ đừng nói là trợ lý của anh ấy. Cô lắc đầu: "Ai mà biết được."

Tề Tuyết chọc cánh tay của cô nói: “Cậu giúp tớ hỏi một chút thôi, được không?”

"Hỏi anh ta làm gì..." Tiêu Mộng Hy nửa chừng đổi lời, nhìn chằm chằm Tề Tuyết: "Không phải, ý cậu là sao? Có phải cậu thích anh ta không?"

Tề Tuyết kéo sợi tóc trên vai, tùy ý quấn quanh ngón tay: "Không được sao?”

Tiêu Mộng Hy trợn mắt: “Cậu biết anh ta là người thế nào không? Anh ta là người đi theo bên cạnh Phó Ngọc Khâm, trình độ lạnh lùng của anh ta cũng sánh ngang với Phó Ngọc Khâm đó. Lúc đó mình thấy anh ta làm việc cật lực với một nữ nhân viên, cậu xác định thích kiểu người như vậy à??”

Người đàn ông ấm áp không thơm sao?

Sao lại tìm một tảng băng trôi.

Ban đêm đi ngủ, đắp chăn cũng không ấm nổi.

Chắc do Tề Tuyết xem phim thần tượng nhiều quá nên mới mê muội thế này: "Hình tượng mình thích chính là như vậy."

Tiêu Mộng Hy: "..."

Được thôi, coi như cô không thấy.

Tề Tuyết làm nũng: "Cậu giúp mình làm mai đi."

Tiêu Mộng Hy chăm chú nhìn cô ấy: "Được thôi."

Tề tuyết nghe được câu trả lời của cô liền cười cong môi: "Thật sao?"

Tiêu Mộng Hy: "Chờ tớ mang thai đứa hai sẽ đi."

Tề Tuyết phải mất một lúc mới phản ứng lại được, thai đầu còn chưa thấy đâu, đợi thai thứ hai thì biết khi nào.

Cô ấy đuổi theo hỏi: "Vậy thì phải mất bao lâu?"

Tiêu Mộng Hy cong mày: "Sẽ nhanh thôi."

Cô không muốn nhìn gương mặt trồng cây si của Tề Tuyết, liền bưng hộp đi vào bên trong.

Phó Ngọc khâm chuẩn bị cho cô một đầm dạ hội màu tím nhạt, vạt áo có một vòng kim cương, không nhìn kim cương, chế tác cũng đã hoàn mỹ rồi.

Đầm dạ hội hoàn toàn được làm từ thủ công và thường phải mất một năm mới hoàn thành một bộ y phục như thế.

Cũng chính là, một năm trước Phó Ngọc Khâm đã bắt đầu kêu người ta làm bộ này.

Tiêu Mộng Hy ban đầu không phát hiện ra bất cứ điều gì bất thường, khi cô nhớ rằng bộ đầm này sẽ mất ít nhất một năm để đặt hàng, cô đã sửng sốt trong giây lát.

Một năm?

Một năm!

Một năm trước bọn cô vừa mới quen nhau thôi mà!

Lúc ấy đã làm????

Không đúng, lúc đó anh ấy còn không biết mình là một nửa kia, thì làm sao kêu người ta làm được?

Chẳng lẽ ——

Là làm cho cô gái khác?!

Do cô gái kia không kết hôn với anh, nên cuối cùng bộ y phục này thành của cô!

Sự tình một khi được cân nhắc phân tích kỹ lưỡng, sau khi phân tích xong xuôi, cảm giác vui sướng của Tiêu Mộng Hy trước đó không còn sót lại chút gì.

Còn tưởng là thiết kế riêng cho cô!

Không ngờ cô chỉ ăn may thôi!

Tức giận không?

Tức chứ.

Tiêu Mộng Hy nặng nề đóng chiếc hộp lại, lấy cái đầm cô đã mặc khi đến từ trong tủ ra, trang điểm kỹ càng rồi đi ra ngoài.

Tề Tuyết thấy cô ra, liền hỏi: "Sao vẫn mặc bộ này vậy? Không phải chồng cậu đã chuẩn bị đồ cho cậu rồi sao?"

"À, nó không vừa." Tiêu Mộng Hy ủ rũ.

Tề Tuyết bĩu môi, trong lúc vô tình đã châm thêm ngòi: "Không phải chứ, Phó Ngọc Khâm thật không đáng tin cậy mà!"

Tiêu Mộng Hy tức giận: "Tôn Lôi cũng không phải người đàn ông đáng tin cậy, cậu đừng suy nghĩ viển vông nữa!"

"Rõ ràng đang nói chuyện chồng cậu, sao lại kéo Lôi Lôi của tớ vào." Tề Tuyết nói.

"Cậu, Lôi của cậu... Lôi Lôi." Tiêu Mộng Hy nhịn xuống cơn muốn đánh người, liền nhấc chân đi trước ra.

Tề Tuyết liền theo ở phía sau: “Này, lễ phục dạ hội không cần nữa à.”

Tiêu Mộng Hy cũng không quay đầu lại: “Không cần, ném đi!”

Lúc này, hình ảnh Phó Ngọc Khâm là một kẻ cặn bã đã ngồi vững trong trái tim cô.

Nhị ca nói đúng, cô đúng là mù mà!

Người vừa mới nhắc tới, vừa nghĩ đến Tiêu Mộng Ninh, giây sau điện thoại của anh liền gọi tới.

Tiêu Mộng Ninh bình thường công tác bận rộn, có thể khiến anh ấy nhớ đến, cũng chỉ có cô em gái này.

Anh dùng bả vai kẹp điện thoại, đi thẳng vào vấn đề: “Em muốn cùng Phó Ngọc Khâm sinh con à?”

Tiêu Mộng Hy một tay giơ điện thoại, tay tùy ý khoát ở trước người, vừa đi vừa nói: “Sinh con? Ai nói?”

“Còn có thể là ai, đương nhiên là ông nội rồi.” Cây bút trên tay Tiêu Mộng Ninh không ngừng di chuyển: "Ông nội nghĩ thế nào thì trước mắt không nói, còn em thì sao?"

Tiêu Mộng Hy: "Có quỷ mới sinh con với anh ta."

Trước/49Sau

Theo Dõi Bình Luận