Saved Font

Trước/49Sau

Hôn Liêu

Chương 45: Ân Ái (3)

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Cô tiến lại gần, lắng nghe.

Hạ Manh Manh: “Anh cút đi cho tôi.”

Người đàn ông: “Manh Manh anh thật sự rất yêu em, em tin anh đi.”

Hạ Manh Manh: “Yêu tôi? Anh yêu tôi mà dám đưa cô ta đến nơi này hả? Anh biết đây là đâu không?”

Người đàn ông: “Anh...Anh cũng không biết vì sao cô ta lại đến đây? Anh, anh thật sự không có quan hệ gì với cô ta hết, em phải tin anh.”

Thấy được cảnh này, Tiêu Mộng Hy coi như đã hiểu rồi, tên đàn ông thối tha vô sỉ này tìm đến tiểu tam, ngang nhiên công khai tiểu tam.

Quan trọng là, hắn công khai ở đây.

Được thôi, chọc giận ai chứ!

Tiêu Mộng Hy cởi giày, ném vào người đàn ông kia.

“Á...” đáp trúng mục tiêu, tên đó la lên một tiếng: “Ai, ai làm vậy?”

Tiêu Mộng Hy nhón chân đi tới: “Tôi.”

Tối nay có uống chút rượu vang, đầu óc có chút choáng váng, đột nhiên muốn hóa thân thành chú Lôi Phong*. Tên đó tức giận đùng đùng, chỉ tay: “Cô mẹ nó cô là ai?”

*Lôi Phong (1940-1962), trở thành một hình mẫu về lòng vị tha và cống hiến cho Đảng bằng cách tuyên truyền từ năm 1963 trở đi.

Tiêu Mộng Hy giơ tay tát cho hắn một bạt tay, Hạ Manh Manh là đối thủ của cô, cô có thể bắt nạt, người khác thì không thể.

Đàn ông thối tha như vậy càng không thể.

Cô trừng mắt lạnh lùng: “Xin lỗi.”

Tên đàn ông đó: “Mẹ nó, cô...”

Lời còn chưa nói xong, hắn đã nhận thêm một đòn, lần này là của Tôn Lôi, anh cho hắn một cước vào người: “Nói chuyện với ai vậy? Xin lỗi!”

Tên đó như phát ngốc lên luôn rồi, thấy đó là Tôn Lôi, vội gập đầu xin lỗi: “Xin, xin thứ lỗi.”

Nói xong, liền nhanh chóng cút ra ngoài.

Tôn Lôi cúi người nhặt giày lên: “Phu nhân.”

Tiêu Mộng Hy đưa chân mang vào.

Hạ Manh Manh sững sờ nhìn một màn trước mắt, một lúc lâu sau: “Tiêu Mộng Hy, mẹ nó cậu bị bệnh hả? Cậu làm gì anh ấy vậy?”

Nếu có đánh thì cũng phải chính tay cô ta đánh!

Tiêu Mộng Hy tính làm gì chứ!

Bố thí à!

Hạ Manh Manh trừng mắt, trong ánh mắt như bùng lên lửa giận.

Tiêu Mộng Hy phất tóc: “Cậu quan tâm đến mình, mình rất vui.”

Hạ Manh Manh: “...”

Tiêu Mộng Hy liếc nhìn Tôn Lôi: “Xe đâu?”

Tôn Lôi: “Bãi đậu xe.”

Tiêu Mộng Hy lướt qua Hạ Manh Manh đi vào thang máy, trước khi của thang máy đóng, cô còn tức giận nói lớn: “Lần sau lau cho mắt sáng lên rồi hãy tìm nam nhân, nhìn xem dáng vẻ đói lòng sung chát cũng ăn của cậu đi, loại đàn ông xấu xa như vậy cũng muốn, cậu có bị ngốc không hả!”

Tâm trạng Hạ Manh Manh vốn không tốt, lại bị cô nói như vậy, tức đến nỗi tháo giày quăng vào thang máy.

Cửa thang máy đóng trước một bước, chiếc giày rơi xuống.

-

Nửa đêm, Tiêu Mộng Hy đang ngủ say, có người vén chăn lên, kéo lấy dây áo ngủ, kéo nhẹ một cái, áo ngủ rơi tuột ra, ai đó có thói quen không mặc nội y khi ngủ, không có áo ngủ che đậy, thân hình quyến rũ của cô hiện ra trước mắt.

Đặc biệt là cảnh xuân trước ngực, mê hoặc người ta đến mức nhộn nhạo.

Phó Ngọc Khâm tháo cặp kính ra, đặt trên tủ đầu giường, ánh mắt đó như phát sáng vậy, động tay cởi vài cái cúc áo sơ mi, từng cái từng cái, theo đó chiếc áo sơ mi cũng rơi xuống sàn.

Tiếng sột soạt vang lên, đã đánh thức Tiêu mộng Hy, từ từ mở mắt ra, lời chưa kịp thốt ra, đã bị người ta cắn vào cổ, lực đạo không mạnh, nhưng lại truyền đến cảm giác tê tê dại dại.

Cô không nhịn được ngân lên một tiếng.

Phó Ngọc Khâm bị tiếng của cô kích thích, hôn hít tới tấp vào cổ cô, tay cũng không nhàn rỗi, âm thầm giở trò, ánh mắt mờ mịt: “Có muốn chơi trò mới lạ một chút không?”

Tiêu Mộng Hy trước khi đi ngủ có uống chút rượu vang, ba ly xuống bao tử, đầu bắt đầu choáng váng, cô dường như đang rất hưởng thụ cảm giác này, thay bộ đồ ngủ gợi cảm đắp chăn, rồi mơ hồ ngủ.

Trong mơ màng dường như đang có người vén chăn cô lên, sau đó người cô chợt lạnh, cũng không thấy rõ mặt người đó, có ai đang hôn lên cổ cô.

Hơi thở mát rượi, là mùi vị độc nhất của Phó Ngọc Khâm, anh nhỏ giọng: “Có muốn chơi trò mới lạ không?”

Tiêu Mộng Hy ngước mắt nhìn chăm chăm vào Phó Ngọc Khâm trước mặt, sau đó ngón tay mảnh khảnh di chuyển từ trán anh xuống dưới, một đường đến đúng nơi cô có hứng thú, cô vươn đầu lưỡi liếm lên đôi môi đó, giọng nói run run: “Được... á.”

Phó Ngọc Khâm túm lấy hai tay cô cố định trên đỉnh đầu, sau đó tụt lấy sợi dây hồng phấn của bộ đồ ngủ, trói hai cổ tay của cô lại với nhau.

Trước/49Sau

Theo Dõi Bình Luận