Saved Font

Trước/49Sau

Hôn Liêu

Chương 47: Cô Của Phó Ngọc Khâm (2)

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Trước giờ vẫn luôn giữ dáng vẻ bề trên rất xa cách, không cho người khác gần gũi.

Nếu không phải lúc đó Phó Ngọc Khâm đưa ra điều kiện quá hấp dẫn, dựa vào bà cô này thôi, cô cũng không chịu về nhà.

Thảo nào tên là Phó Liên Ái, xem ra là Khuyết Ái rồi.

*Khuyết ái: thiếu tình yêu.

Phó Liên Ái lạnh giọng: “Lát nữa về nhà một chuyến.”

Tiêu Mộng Hy vò đầu bứt tóc, bắt đầu hỗn loạn tìm lý do: “Cô, hôm nay con có chút chuyện, hay là tối một chút, con hỏi xem Phó Ngọc Khâm khi nào có thời gian rảnh con với anh ấy cùng đi...”

“Không cần đâu.” Phó Liên Ái ngắt lời Tiêu Mộng Hy.

Tiêu Mộng Hy khựng lại, cười nói: “Ỏ, không cần đi nữa à? Vậy được, con biết rồi.”

“Cô không cần thương lượng với Phó Ngọc Khâm, ai nói con không cần tới nữa?” Phó Liên Ái lại tiếp: “Phó Ngọc Khâm đi nước ngoài rồi, con không biết à?”

Tiêu Mộng Hy: “...”

Đi nước ngoài?

Lúc nào vậy?

Lẽ nào đêm qua cô lên giường với ma à?

Phó Liên Ái dường như đã đánh hơi được điều gì, lời nói cũng càng khó nghe hơn: “Con là vợ của Ngọc Khâm, chồng đi nước ngoài khi nào cũng không biết? Con không thấy thất trách à?”

Tiêu Mộng Hy nén lửa giận: “... Vãi.”

Tên đàn ông chó chết Phó Ngọc Khâm kia, xuất ngoại cũng không nói trước với cô một tiếng.

Hại cô bị người ta làm khó, bực cả người!

Phó Liên Ái: “Được rồi, lát nữa con về nhà một chuyến, ông nội muốn gặp con.”

Xong, không cho Tiêu Mộng Hy cơ hội phản bác, bà cô đã cúp điện thoại.

Tiêu Mộng Hy nhìn cuộc gọi đã bị ngắt, thầm mắng: “Vãi.”

Sau đó, cô xuống giường, gọi vào số điện thoại của Phó Ngọc Khâm, đầu dây bên kia reo lên: “Xin lỗi, số điện thoại quý khách đang gọi đã cúp máy, vui lòng gọi lại sau.”

Cô lại gọi cho Tôn Lôi, vẫn lại là câu đó: “Xin lỗi, số điện thoại quý khách đang gọi đã cúp máy, vui lòng gọi lại sau.”

Tiêu Mộng Hy tức đến vò đầu bứt tai, có người gửi tin nhắn wechat cho cô.

Là Phó Ngọc Khâm gửi đến, giờ gửi là lúc ba giờ mười phút.

Móng heo: “Chuyện đột xuất, anh phải đi Ý.”

Móng heo: “Em ngoan ngoãn đợi anh về đó.”

Móng heo: “Muốn mua thứ gì, nhắn tin cho anh.”

Móng heo: “Ở đây có thẻ không hạn mức đó.”

Móng heo: “Nhớ ăn uống đàng hoàng.”

Tiêu Mộng Hy đếm được tổng cộng 44 từ, có lẽ là lần đầu tiên anh nhắn nhiều như thế từ lúc cô quen biết anh.

Nhưng mà dù cho như vậy đi nữa, cô cũng không tha thứ cho anh.

Tên đàn ông chó chết này này ý gì đây?

Lịch trình cũng không chủ động được, người ta biết hết rồi, cô mới biết.

Đây là muốn nói cho cả thế giới biết bọn họ bất hòa thế nào hả?!!!

Áaaaaaaaaa!

Tức chết cô rồi!

Vì quá tức giận, cô quyết định...

Không! Đi! Ngà! Họ! Phó!

Thích làm gì thì làm.

Không lẽ Phó Liên Ái sẽ đến tận cửa tìm sao!

Không thể nào!

Chỉ có thể là Tiêu Mộng Hy vẫn chưa hiểu Phó Liên Ái.

Người không thể đó đợi lâu quá không thấy cô đến nhà họ Phó, đã tự mình đến tận cửa.

Khi ấy, Tiêu Mộng Hy đang trong căn hộ uống rượu với Tề Tuyết, vừa uống vừa phàn nàn về chuyện nhà họ Phó, từ Phó Liên Ái đến Phó Ngọc Khâm, trừ ông nội cô không bỏ sót một ai.

“... Mình chưa bao giờ thấy người đàn ông này thối tha như Phó Ngọc Khâm, xuất ngoại lẽ nào không nói trước một tiếng được à? Hừ, mình là vợ của anh ấy, người ta ai cũng biết hành tung của anh ấy trước mình, anh ấy có ý gì hả? Không nghĩ tới à? Được thôi, không nghĩ tới thì thôi, ai sợ ai.”

Tề Tuyết nghe cô phàn nàn như vậy, đúng lúc cũng xen vào một câu: “Lúc trước Phó Ngọc Khâm xuất ngoại chẳng phải cũng không nói lịch trình cho cậu sao? Cũng đâu có thấy cậu tức giận như vậy, lần này sao vậy? Xuất ngoại cậu đã giận đến mức này. Còn nữa, cái bà cô chồng đó không phải lần đầu như vậy, trước kia không phải cậu đã quen rồi sao?”

Tề Tuyết ngửa cổ uống thêm một ngụm rượu.

Tiêu Mộng Hy tựa lưng vào số pha, nghe cô ấy phân tích xong, cô đột nhiên đứng hình.

Ờ ha, anh ấy trước kia cũng vậy mà, sao mình không tức giận?

Lúc trước có khi cả tháng không liên hệ nhau một lần, không phải cũng rất hòa thuận sao?

Dù sao cũng gửi wechat trước khi đi, cũng xem như thông báo trước rồi.

Cô! Rốt! Cuộc! Buồn! Rầu! Cái! Gì!

Tiêu Mộng Hy đập mạnh vào gối tựa, đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng lắm.

Cô đang suy nghĩ thì chuông cửa reo lên.

Tề Tuyết cầm ly rượu ra mở cửa, vừa nhìn thấy người ngoài cửa là ai thì, “Rầm.” Đóng sập cửa lại, chạy vào, vội nói: “Phụ nữ, phụ nữ.”

Tiêu Mộng Hy: “Phụ nữ gì chứ?”

“Cô...Cô.” Tề Tuyết

Tiêu Mộng bĩu môi: “Cậu bị ngốc à, mình làm gì có cô?”

Tề Tuyết giậm chân: “Cô của... Phó Ngọc Khâm.”

“Hả?” Tiêu Mộng Hy đứng bật dậy: “Ai?”

“Phó Ngọc Khâm.” Tề Tuyết lên tiếng.

Trước/49Sau

Theo Dõi Bình Luận