Saved Font

Trước/49Sau

Hôn Liêu

Chương 5:

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Tiêu Mộng Hy nằm ở trên giường, mệt đến không thể động đậy, cô cố sức mở mắt ra: “Em đói.”

Phó Ngọc Khâm nằm nghiêng bên cạnh cô, hai hàng lông mày nhướng cao, thú vị nói: “Không phải vừa mới ăn sao.”

Tiêu Mộng Hy không chút khách khí đá anh một cái: “Ý em là đói bụng.”

Phó Ngọc Khâm cầm chân cô, hỏi: “Muốn ăn cái gì?”

Tiêu Mộng Hy không cần nghĩ ngợi: “Sủi cảo hấp.”

Phó Ngọc Khâm nhíu mày: “Chắc chưa?”

Tiêu Mộng Hy rút chân ra, rúc vào trong chăn: “Ừm, anh có làm hay không?”

Phó Ngọc Khâm đứng lên, thắt lại đai lưng áo ngủ, xoay người đi ra ngoài.

“Em không ăn đồ đặt mua đâu.” Tiêu Mộng Hy: “Phải chính tay anh làm đấy.”

Nhớ ngày đó sở dĩ cô đồng ý kết hôn với Phó Ngọc Khâm, cũng không chỉ là nhìn trúng gia đình cùng diện mạo của anh.

Nhà họ Tiêu chưa bao giờ thiếu tiền.

Diện mạo của con cháu nhà họ Tiêu đều có thể so sánh với minh tinh.

Tiêu Mộng Hy lớn lên trong đám mỹ nhân, đã miễn dịch với nhan sắc. Phó Ngọc Khâm hấp dẫn cô...

Là do tài nấu nướng của anh.

Đặc biệt là sủi cảo hấp, làm rất tuyệt.

Không bao lâu, Phó Ngọc Khâm lại quay trở lại, từ trong vali hành lý tìm ra quần áo sạch sẽ, cầm đến phòng vệ sinh thay xong.

Sau khi ra ngoài đi đến trước giường hỏi: “Chìa khóa xe đâu?”

Tiêu Mộng Hy: “Anh đi làm gì?”

Phó Ngọc Khâm: “Mua nguyên liệu nấu ăn.”

Tiêu Mộng Hy nhất thời không kịp phản ứng: “Hả?"

Phó Ngọc Khâm: “Không phải em muốn ăn sủi cảo hấp sao? Trong tủ lạnh không có gì cả.”

Ngụ ý: Không có nguyên liệu thì nấu ăn kiểu gì?

Lúc này Tiêu Mộng Hy mới nhớ ra, thời gian gần đây cô bay khắp Paris, Los Angeles, Milan, bận rộn mua sắm, đã lâu không về nhà.

Trong tủ lạnh ngoại trừ bia, cái gì cũng không có.

Cô bĩu môi: “Trên bàn trà.”

Tiếp theo lại bổ sung: “Em rất đói bụng, cho nên anh không nên ở bên ngoài chậm trễ quá lâu.”

Phó Ngọc Khâm không nói gì, cầm chìa khóa xe đi ra cửa.

Không bao lâu, điện thoại di động vang lên, Tiêu Mộng tìm điện thoại từ trong túi xách, ấn nút nghe.

“Mẹ.”

Tiêu phu nhân: “Nghe nói Ngọc Khâm đã trở về, là thật sao?”

Tiêu Mộng Hy đổi phương thức nằm sấp trên giường, trả lời: “Vâng, về rồi.”

“Nếu đã về rồi, con phải ở chung với thằng bé, đừng có giở tính đại tiểu thư.” Tiêu phu nhân nói: “Đàn ông bên ngoài làm việc không dễ dàng, làm vợ phải thông cảm, như vậy mới có thể vợ chồng hòa thuận, gia đình hòa thuận...”

Tiêu phu nhân là tiểu thư khuê các điển hình, tính tình mềm mại, lời nói nhỏ nhẹ, mặc dù là dạy dỗ người khác, giọng nói cũng không cao không thấp, vô cùng ôn nhu.

Nhưng Tiêu phu nhân có một đòn sát thủ trí mạng: Chính là thích khóc.

Hơi có người lớn tiếng với bà ấy, hai mắt bà ấy liền đẫm lệ.

Cho nên, mặc dù trong lòng Tiêu Mộng Hy không vui cỡ nào, vẫn phụ họa nói: “Biết rồi ạ, chúng con sẽ ở chung thật tốt.”

Tiêu phu nhân vẫn có chút không yên lòng: “Con chụp cho mẹ một tấm hình hai con ở chung một chỗ đi.”

Tiêu Mộng Hy nhíu mày nói: “Mẹ, không cần phiền toái như vậy chứ, hai chúng con thật sự rất tốt rất tốt.”

“Con có phải là...cảm thấy mẹ rất phiền hay không...” Nói xong, Tiêu phu nhân hít hít mũi.

Tiêu Mộng liếc mắt, vội vàng dỗ người: “Được, con chụp.”

“Thật ngoan.”

“Chụp xong con sẽ gửi cho mẹ.”

“Ừ, được.”

Cuối cùng cũng dỗ được người ta, Tiêu Mộng Hy vội vàng cúp điện thoại, cô không sợ trời không sợ đất chỉ sợ mẹ rơi nước mắt.

Phải biết rằng, Tổng giám đốc Tiêu yêu vợ tới nhường nào, nếu biết có ai chọc vợ khóc, nhẹ thì không cho cơm ăn, nặng thì không có lương thực, tịch thu thẻ ngân hàng.

Không có biện pháp, ba là một người cuồng vợ, cô cũng chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời.

Tiêu Mộng Hy chân trước vừa cúp điện thoại, chân sau lại có điện thoại gọi tới, cô tức giận bắt máy: “Ai đấy.”

“Ai làm công chúa tức giận thế.” Đầu bên kia điện thoại là giọng nói trầm thấp êm tai của người đàn ông.

“Anh lo cho em à.” Tư thế của Tiêu Mộng từ nằm sấp đổi thành nằm: “Anh tìm em có việc gì?”

“Em cũng quá không có lương tâm rồi đấy, em đừng quên, quần áo em mua ở Paris mấy hôm trước vẫn còn ở chỗ anh đấy.”

Trước/49Sau

Theo Dõi Bình Luận