Saved Font

Trước/370Sau

Hôn Nhân Ngọt Ngào Ông Xã Siêu Cấp Cưng Chiều

Chương 161

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Vu Tịch bị giọng nói của anh làm giật mình, ngẩng đầu lên: “Ở trên tường đó, thời tiết bây giờ không cần dùng đến điều hòa đi.

Cố Lâm Hàn cau mày: “Sao lại không cần dùng.

Anh đi qua lấy điều khiển mử điều hòa lên.

Nhưng vẫn cảm thấy rất khó chịu.

Kéo mạnh quần áo của mình, anh nói:

“Căn phòng rách này thật sự quá nhỏ.

Vu Tịch hừ nhẹ: “Không thích ở thì đi đi, lả chính anh tự muốn ở lại.

“Ha…” Cố Lâm Hàn nhìn Vu Tịch bình tĩnh điềm đạm: “Còn không phải do em tự mình chạy đến đây, nếu không phải tôi lo lắng em chạy mất tôi còn đến làm gì?”

“Hei, không phải lúc nãy nói rồi sao, bây giờ anh cũng không phải không đi được.

“Nửa đêm rồi mà em kêu tôi đi?”

“Anh…”

Một người đàn ông lại ỏng ẹo như vậy, lại còn sợ nửa đêm xuống núi sao.

Hơn nữa, anh nhất định là lái xe đến.

Vu Tịch nhìn anh chằm chằm.

“Vâng, công chúa nhỏ, vậy thì miễn cưỡng cố gắng một đêm đi.

Công chúa nhỏ? Đó là ý gì đây.

Cố Lâm Hàn cau mày nhìn cô, nhìn cô bị chiếc điện thoại thu hút một cách nghiêm túc, đi đến phía sau cô.

“Em xem cái gì vậy, xem nhập tâm như vậy.

Vu Tịch không lẫn tránh, phía trên điện thoại có một đoạn đối thoại rơi vào mắt anh.

Phía trên viết, bệnh viện tư không gây đau đớn.

Cố Lâm Hàn sững sờ trong giây lát.

“Em xem cái gì vậy?”

Vu Tịch ngẩng đầu lên, vẻ mặt đầy thần bí.

“Tôi tìm thấy một phòng khám tư nhân làm việc này!”

“Phòng khám tư nhân? Tất cả bệnh viện, nhà họ Cố đều có giám sát, em tìm thấy phòng khám gì.

Vu Tịch nói: “Cái này cậu chủ nhà giàu như anh sẽ không hiểu được, cái này làm không có giấy tờ, làm lén, nhà anh chỉ đi quản lí mấy cái chính quy, cái này không quản được đâu, một số trẻ vị thành niên, không muốn gia đình biết chuyện nên đã lén đi phá thai, đều tìm đến mấy cái này: rẻ, lại bí mật.

Không có giấy tờ?

“Sao em lại biết mấy cái này?”

“Trên Baidu của tôi.

((

J1

Cố Lâm Hàn đi qua cẩn thận xem xét: “Tôi cảm thấy hơi nguy hiểm, vì nó không phải chính quy, nếu như có nguy hiểm.

Vu Tịch thật ra cũng không hiểu, chỉ là…

Cô không làm như vậy cũng không có cách nào khác.

“Vậy anh có cách khác sao?”

Vẻ mặt Cố Lâm Hàn đầy bĩnh tĩnh nhìn vào điện thoại của cô.

Anh làm gì mà có cách nào, những chuyện này, đó giờ anh vẫn chưa từng trải qua.

Anh nói: “Em thà chấp nhận rủi ro cũng phải bỏ đứa trẻ này sao?”

“Nếu không bỏ, thật sự phải sinh ra, đại thiếu gia, anh hỏi như vậy, là muốn bị tôi nắm giữ cả đời sao?”

Môi của Cố Lâm Hàn mấp máy.

Được rồi, nói cũng đúng.

“Tôi chỉ hy vọng nó đủ an toàn.

“Yên tâm, chúng ta hỏi kĩ rồi mới đi! Bây giờ nói chuyện có vẻ cũng rất tốt.

”.

Trước/370Sau

Theo Dõi Bình Luận