Saved Font

Trước/742Sau

Hôn Sủng Thịnh Vượng

Chương 24

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Ở giữa phòng khách rộng lớn có một người đàn ông tao nhã ngồi ngay ngắn trên ghế. Nắng sớm chiếu vào khuôn mặt anh làm lộ rõ các đường nét2góc cạnh, càng toát lên nét đẹp động lòng người.

Một người giúp việc với thân hình mập mạp đang đứng ở vị trí sau lưng cách anh khoảng một thước, khẽ5dò hỏi: “Đã đợi hai giờ rồi mà thiếu phu nhân vẫn chưa thức dậy, thiếu gia có cần tôi mang điểm tâm lên cho cậu trước không ạ?”

Người đàn ông6khẽ nhăn mày, đưa tay lên nhìn đồng hồ một chút.

Quả nhiên đã qua tận hai giờ, vì ngày hôm qua uống quá nhiều rượu nên cô ngủ lâu như vậy5ư? Thẩm Đình Thâm đứng dậy đi tới phòng ngủ, đứng ngay bên giường nhìn Bạch Nhược Y. Khuôn mặt vốn trắng nõn nã giờ đây đã đỏ bừng lên, tựa3như cô đã đứng tận mấy tiếng đồng hồ trong ngày hè. Thẩm Đình Thâm bỗng cảm thấy căng thẳng, anh vội vàng đưa tay sờ trán cô.

“Chậc, sao lại nóng như vậy?” Thẩm Đình Thâm thu tay về, kế đó bắt đầu lay lay thân người cô: “Bạch Nhược Y? Bạch Nhược Y, tỉnh dậy đi.”

Bạch Nhược Y khẽ nhíu mày, mở mắt ra chầm chậm. Song cô chưa kịp nhìn rõ người ở trước mặt mình là ai thì đã nhắm hai mắt lại. “Này!” Thẩm Đình Thâm thấy thế liền hét to một tiếng để cô tỉnh dậy. Thế nhưng cô vẫn không mở mắt ra, song khuôn miệng vẫn cất tiếng nức nở, thoạt nhìn dường như rất khổ sở. Thẩm Đình Thâm không nói hai lời, lập tức bể cô dậy khỏi giường rồi chạy thẳng ra ngoài. Cơ thể cô rất nhẹ, rõ ràng dáng cao chứ không thấp, vóc người cũng rất đầy đặn, nhưng khi anh ôm lấy cô lại cảm thấy cô gầy trơ xương. Thẩm Đình Thâm bể Bạch Nhược Y ra cửa rồi lên xe. Người luôn luôn cảnh giác như anh lại không phát hiện ra rằng lúc này đây, cách của nhà anh không xa, vài tên chó săn đang cầm máy ảnh cấp tốc nhấn nút play.

“Hôm qua thật sự không có nhìn lầm, quả nhiên Thẩm Đình Thâm đưa phụ nữ về nhà đó.”

“Đúng vậy, vốn dĩ muốn chụp hình cậu ta và Hạ Tiêu Tiêu, không ngờ cậu ta lại đưa một người phụ nữ khác hẳn về nhà.”

“Hình như trong cô ta hơi quen!” Bởi vì muốn chụp được tin tức chấn động, thậm chí vài tên chó săn truyền thông khác đã bắt đầu tán gẫu với nhau.

Mãi đến khi chiếc xe hơi màu đen của Thẩm Đình Thâm rời khỏi tầm mắt, paparazzi mới thỏa mãn đứng dậy, xem thử hình mình chụp thể nào.

Trên đường đi, Thẩm Đình Thâm vừa gấp rút đạp mạnh chân ga, vừa thường xuyên gọi khẽ cái tên Bạch Nhược Y.

Mấy giao lộ có đèn đỏ sáng rõ, anh đều làm như không thấy.

Thẩm Đình Thâm bể Bạch Nhược Y vào trong bệnh viện, bác sĩ vừa nhìn thấy cô liền tò mò hỏi: “Chẳng phải cô gái này vừa mới xuất viện không lâu sao, cô ấy lại bị sao thế?”

“Mau cứu cô ấy!” Thẩm Đình Thâm khẽ “a” lên một tiếng, bác sĩ sợ tới mức run cả người. Ông vội vàng kiểm tra cơ thể cho Bạch Nhược Y, Thẩm Đình Thâm đứng ngay bên cạnh nhìn không chớp mắt, sợ cô sẽ xảy ra chuyện gì đó. Sau khi kiểm tra toàn diện, bác sĩ khẽ thở phào một hơi nhẹ nhõm, vừa bỏ ống nghe xuống vừa mở miệng nói: “Cô Bạch chỉ là phát sốt, với lại bị ngộ độc rượu nhẹ, tôi tiêm vài mũi hạ sốt là cô ấy sẽ tỉnh lại.”

Thẩm Đình Thâm cũng thở phào một hơi nhẹ nhõm, anh tiện tay kéo ghế ngồi xuống bên giường Bạch Nhược Y.

Anh tỏ vẻ Bạch Nhược Y không tỉnh thì anh không đi. Chỉ là ẩn đường nhíu chặt kia vẫn chưa từng nới lỏng một chút nào. Bác sĩ gật đầu với Thẩm Đình Thâm: “Nếu không còn việc gì khác thì tôi đi ra ngoài trước đây.” “Ừ.” Thẩm Đình Thâm đáp lại bằng một câu lạnh lùng: “Lúc ra ngoài nhớ đóng cửa phòng.” Bác sĩ vừa định nói để phòng thông gió sẽ tốt hơn, nhưng khi cúi xuống nhìn thấy cả người Thẩm Đình Thâm tràn đầy khí áp thấp, một chữ trong họng cũng không thốt ra nổi. Bác sĩ giúp Bạch Nhược Y truyền dịch cũng xem như một cách tốt nhất, truyền được nửa bình đã thấy màu đỏ ửng trên mặt Bạch Nhược Y giảm đi rất nhiều. Bạch Nhược Y mở mắt ra, chớp vài cái. Mùi vị quen thuộc này, trần nhà trắng toát này. Cổ lại trở về đây à? Bạch Nhược Y đảo mắt khó hiểu, cực kỳ buồn bực tại sao mình lại ở bệnh viện. Ánh mắt cô đột nhiên ngẩn ra, cô nhìn thấy Thẩm Đình Thâm với khuôn mặt bình tĩnh đang ngồi bên cạnh giường mình. Ký ức đêm qua vọt tới như thủy triều, cô nhớ hôm qua mình suýt chút nữa là bị người ta cưỡng bức, kế đó Thẩm Đình Thâm kịp thời cứu cô.

Trong ký ức vụn vặt ấy, cô còn nhớ buổi sáng Thẩm Đình Thâm đánh thức mình, mà mình lại mê mê man man.

Vừa tỉnh lại đã là hiện tại.

Bạch Nhược Y chống người ngồi dậy, cúi đầu nhìn cánh tay mình còn đang truyền dịch, “Tôi bị sao vậy?” Cô khẽ hỏi, bởi vì mới ngủ dậy nên cổ họng vẫn hơi khàn. “Phát sốt, ngộ độc rượu nhẹ.” Giọng nói của Thẩm Đình Thâm vẫn lạnh như thế, ánh mắt nhìn chằm chằm Bạch Nhược Y như sư tử ngắm nghía con mồi, mang đến cho cô cảm giác áp bức mãnh liệt.

Bạch Nhược Y không dám đối diện với anh, nhanh chóng tránh ánh mắt anh. Cô tỏ vẻ bình tĩnh vén mái tóc dài của mình lên, khóe miệng giật giật: “Cảm ơn anh nha.”

Vừa dứt lời, khóe mắt cô lập tức nhìn thấy Thẩm Đình Thâm vội vàng đứng dậy. Đợi đến khi cô quay đầu lại nhìn anh, đồng tử trong mắt cô đã phóng lớn, nơi chóp mũi đầy mùi hương của anh.

Làn môi tê dại mà lại lạnh lẽo, cô còn chưa phản ứng kịp, đầu lưỡi Thẩm Đình Thâm đã công kích, bá đạo linh hoạt xông vào khoang miệng cô. Đầu lưỡi ấy mang theo cơn giận, tỉ mỉ liếm lấy mỗi một góc trong rằng, khiến khoang miệng cô tràn đầy mùi của anh.

Nụ hôn này không lâu như nụ hôn trước đó mà nhanh chóng rời khỏi làn môi cô. Cặp mắt Thẩm Đình Thâm tóe ra tia lửa, giọng nói giống như anh đang cắn chặt răng: “Đây là sự trừng phạt dành cho việc cô không biết quý trọng cơ thể.” Bạch Nhược Y cũng chẳng biết có phải mình bị sốt đến mức hỏng đầu không, Thẩm Đình Thâm đã ép hôn rồi mà cô vẫn không phản kháng mãnh liệt.

Hơn nữa còn ngây ngốc xoa xoa khóe môi, bình tĩnh hòa nhã nói rằng: “Mong anh về sau đừng như vậy nữa, chúng ta đã không còn quan...”Nói đến đây, cô lại cảm thấy dường như anh đã giúp mình rất nhiều lần.

Đặc biệt là đêm qua, anh cứu cô từ nước sôi lửa bỏng. Nếu nói không còn bất kỳ quan hệ gì nữa thì hình như mình giống với kẻ vong ân phụ nghĩa quá.

Vì thế cô liếm khóe môi, sửa lời: “Bây giờ cùng lắm chúng ta có thể xem nhau như bạn, nhưng sau này không nên có những hành động thân mật như vậy nữa. Giữa hai chúng ta vẫn nên duy trì khoảng cách.” Ánh mắt Thẩm Đình Thâm trở nên gấp gáp, Bạch Nhược Y nói ra như vậy không phải lần một lần hai, nhưng mỗi lần cô nói thế đều khiến đáy lòng anh tựa như có ngàn vạn cây kim độc ác chích vào.

Mỗi một lần đều làm anh khó thở không thông, anh lại đứng dậy, muốn ngăn chặn cánh môi chỉ biết nói những lời khiến anh khó chịu.

Câm miệng, tôi không muốn nghe, trong đầu anh chỉ có mấy chữ này. Bạch Nhược Y thấy thế liền muốn lùi lại né tránh, nhưng sức lực cơ thể có chẳng lớn là bao, hoàn toàn kém hẳn tốc độ của Thẩm Đình Thâm, cô thấy Thẩm Đình Thâm sắp lao tới cưỡng hôn mình rồi. Cả người Bạch Nhược Y bắt đầu căng thẳng, cô ngậm chặt miệng, nhắm chặt mắt. “Bạch Nhược Y!” Giọng nói một người đàn ông vang lên, cửa phòng theo đó mà mở ra.

Trước/742Sau

Theo Dõi Bình Luận